Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 21: Ngày thứ hai mốt mất nước



Đây là lần đầu tiên y gọi cô như vậy.

Rõ ràng hàng ngày Lâm Chiêu đều gọi A Tranh tỷ tỷ à A Tranh tỷ tỷ ơi nhưng đột nhiên nghe thái tử gọi như vậy, tai Tần Tranh vẫn bất ngờ tê dại một chút.

Không thể phủ nhận, nam nhân này thật biết mê hoặc người ta. Lúc đạm mạc lạnh lùng thì như một công tử thanh cao tự phụ, lúc mê hoặc người khác thì trở thành một yêu tinh.

Tần Tranh không biết thái tử hỏi thế là có ý gì. Theo lý mà nói, chỉ cần Lâm Chiêu không để lộ thì y sẽ không thể nghi ngờ cô mới phải.

Tần Tranh quyết định giả ngốc.

Cô nhìn bản vẽ thái tử vừa trải ra một cái, lắc đầu với vẻ khó hiểu. “Tướng công xem không hiểu thì thiếp càng mù tịt.”

Bình tĩnh nào. Mình không có sơ suất nào, ngay cả lúc ngủ cũng mang nó theo bên mình, trước đó thái tử tuyệt đối chưa từng nhìn thấy bản vẽ này thì sao có thể nghi ngờ mình được.

Thái tử nhìn đôi mắt sáng trong veo của cô, những ngón tay thon dài như cành trúc nhẹ nhàng xoa xoa trán, nói: “Cứ tưởng là nàng xem hiểu chứ.”

Giống như chỉ đơn giản là xem không hiểu nên thuận miệng hỏi cô một câu mà thôi.

Tần Tranh đứng sau lưng y, thầm thở phào một hơi.

Ngay lúc cô tưởng chuyện này đã trôi qua thì thái tử lại lên tiếng: “Lấy giúp ta chồng giấy bên đó đi.”

Tần Tranh nghe lời, lấy chồng giấy bên kia qua.

Thái tử rút một tờ trải ra ngang hàng với bản thiết kế, ung dung hỏi: A Tranh cảm thấy loại giấy này quen không?”

Tần Tranh: “…”

Thì ra đang bẫy cô ở chỗ này!”

Cô giả vờ quan sát kỹ hai tờ giấy rồi trả lời với vẻ mặt khó hiểu. “Chẳng phải giấy nào cũng như vậy sao, thiếp thấy cái nào cũng quen hết.”

Thái tử nhấp một hớp trà, từ tốn nói: “Loại giấy này được Triệu đại phu mua từ mấy năm trước, cứ để đó không dùng nên mới ngả vàng. Có lẽ trong nhà ông lão kia cũng có giấy mua về để đó vài năm không dùng như vậy.”

Tần Tranh: “…Biết đâu được. Dù gì thiên hạ loạn lạc bao lâu nay, nói không chừng trước đó mua giấy về cho con cháu trong nhà đi học, sau này có chiến tranh, không thể đi học nữa nên cứ để đó.”

Thái tử đặt chén trà bằng đất nung xuống, môi hiếm hoi nở nụ cười. “Vậy A Tranh có từng ngửi mùi mực này trước đây chưa?”

Tần Tranh vẫn cố chối. “Chưa từng.”

Thái tử hỏi thế, Tần Tranh cũng đoán được tại sao y lại nghi ngờ mình rồi. Cô là một người hiện đại, trước khi vẽ bản thiết kế này nào ngờ được thái tử lại nhạy cảm với giấy và mực như thế.

Hơn nữa cô cũng không ngờ được là bản vẽ này lại rơi vào tay thái tử.

Đành phải thừa nhận người tính không bằng trời tính.

Nhận được câu trả lời phủ định của cô, thái tử cũng không bất ngờ, lúc này mới nói với vẻ sâu xa. “Vậy thì thật là trùng hợp, hôm qua ta chuẩn bị viết chữ, không cẩn thận nên để một vết mực thấm lên giấy. Tờ giấy này cũng có.”

Y thoáng dừng lại, ngước mắt nhìn Tần Tranh. “Tờ giấy kia A Tranh cất ở đâu rồi?”

Rốt cuộc Tần Tranh đã hiểu thế nào là dùng dao cùn cắt thịt. Y hỏi rất ôn hòa nhưng chỗ nào cũng có bẫy chờ cô chui vào!

Phải làm sao với tình hình trước mắt đây?

Cô vẫn khăng khăng không chịu nhận. “Mang đi nhóm lửa rồi.”

Thái tử cứ thế nhìn cô, thật lâu không nói gì.

Tần Tranh bị y nhìn đến sởn da gà, đổi thế bị động thành chủ động, hỏi: “Tướng công nghi ngờ tờ giấy này do thiếp vẽ?”

Thái tử không trả lời thẳng vào vấn đề mà hỏi ngược lại. “Trước đó A Tranh chưa từng nhìn thấy bản vẽ này sao?”

Tần Tranh vẫn cứ mạnh miệng. “Chưa từng thấy.”

Thái tử bình tĩnh nhìn cô một lát rồi thở dài một hơi. “Thôi vậy, nàng muốn làm gì thì cứ thoải mái mà làm. Có những chuyện, khi nào nàng muốn nói thì hãy nói.”

Tần Tranh nhìn theo bóng thái tử đang đi ra ngoài, một lát sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Trước mắt y chỉ nghi ngờ bản thiết kế kia là do cô vẽ, không biết có bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô không nữa.

Tần Tranh không dám xem thường việc này. Trên danh nghĩa cô và thái tử là phu thê cùng chung hoạn nạn nhưng vẫn chưa đến mức móc hết tim gan cho người kia xem.

Tuy trước mắt thái tử tôn trọng cô, không truy hỏi nhưng vì ngày tháng sau này, cô phải tìm cách lấp liếm việc mình hiểu về kiến trúc xây dựng mới được.

Lúc Tần Tranh đang rầu rĩ thì bên ngoài vang lên tiếng phành phạch. Cô mở cửa sổ ra nhìn thì thấy có một con chim bồ câu đang đậu trên bệ cửa sổ, chân nó còn cột ống trúc đựng thư. Có thể thấy, đây là một con chim bồ câu đưa thư.

Hàng mi của cô khẽ run lên. Có khi nào con chim này liên quan đến việc hôm qua thái tử đột nhiên chuẩn bị giấy bút không?

Con chim bồ câu trên bệ cửa sổ thấy mãi mà Tần Tranh không chịu lấy thư thì nghiêng đầu qua, dùng con mắt tròn xoe như hạt đậu nhìn cô, miệng phát ra tiếng “cục cục”.

——

Đêm ấy thái tử không về. Lúc ăn cơm tối, Hỉ Thước sang đón cô qua chỗ Lâm Chiêu, nói thái tử và mấy người Vương Bưu xây cầu tàu xong sẽ nhân bóng đêm vận chuyển hàng hóa về sơn trại.

Tần Tranh ném cho hai con thỏ một ít rau rồi mới theo Hỉ Thước đi.

So với ban ngày, bây giờ khu nhà Lâm Chiêu ở được bảo vệ nghiêm ngặt. Tần Tranh nghĩ Lâm Nghiêu đang bị trọng thương, chắc họ sợ người của trại tây lại có hành động gì. Thái tử bảo cô qua đây có lẽ là vì lo cô xảy ra nguy hiểm.

Trong nhà không đủ phòng, tối đó Tần Tranh ngủ chung với Lâm Chiêu.

Cô không có đồ ngủ. Tắm rửa xong bèn mặc đồ của Lâm Chiêu, có điều dù gì cô cũng lớn hơn nàng ta hai tuổi, quần áo của Lâm Chiêu không khỏi hơi chật khi mặc lên người cô, nút áo ở cổ không thể cài hết lại, có thể nhìn thấy cả cái yếm màu vàng chanh bên trong.

Khi Tần Tranh từ trong phòng tắm đi ra, Lâm Chiêu nhìn thấy thì mặt không khỏi ửng hồng.

Hàng mi dài của Tần Tranh còn đọng những giọt nước li ti vì hơi nước ngưng tụ lại, làn da trắng như tuyết cũng trở nên hồng hào vì mới tắm nước ấm xong, vùng da thịt dưới cổ thì càng trắng mịn như sứ, bên cạnh xương quai xanh có một nốt ruồi son nhỏ, giống hết giọt máu ứa ra khi bị kim đâm vào.

Lâm Chiêu cúi đầu nhìn bộ ngực phẳng lì như đồng bằng của mình, lặng lẽ kéo áo kín hơn.

Hai nữ nhân nằm trên giường là có vô vàn chuyện để nói, không biết như thế nào mà lại nhắc đến thái tử.

Lâm Chiêu nhớ đến hình ảnh thái tử giẫm lên đầu bọn thủy tặc để lao vào cứu họ, thành kiến với y cũng vơi đi ít nhiều. Nàng ta hỏi với vẻ tò mò: “A Tranh tỷ tỷ, tỷ và tướng công quen nhau thế nào?”

Tần Tranh nhớ lại lần đầu thái tử và thái tử phi gặp mặt, giọng vẫn bình bình không có cảm xúc gì đặc biệt. “Đi dâng hương trong miếu, tình cờ gặp gỡ.”

Lâm Chiêu không biết nội tình nên mặt rất mê mẩn: “Giống hệt như trong sách viết nhỉ.”

Tần Tranh thầm nghĩ thái tử và thái tử phi gặp nhau trong miếu đúng là trong sách viết ra chứ sao nữa.

Lâm Chiêu ngắm nhìn gương mặt mịn màng đến mức không thấy lỗ chân lông của cô, cực kỳ ngưỡng mộ. “Có điều dung mạo của tỷ và tướng công còn đẹp hơn cả những tài tử giai nhân trong sách viết nữa.”

Lúc này Tần Tranh mới phát hiện tiểu nha đầu này cũng là người mê sắc đẹp, cô dở khóc dở cười. “Dung mạo là chuyện nhỏ, nhìn người thì phải xem tính nết chứ.”

Lâm Chiêu gật đầu tán thành. “Ánh mắt của A Tranh tỷ tỷ cũng tốt thật, tướng công của tỷ tính tình chững chạc lại trọng tình nghĩa, là người đáng để nương tựa.”

Dừng lại một chút, nàng ta bổ sung thêm. “Nếu y có thể tôn trọng tỷ thêm một chút thì tốt biết mấy, để A Tranh tỷ tỷ có thể tự do thể hiện sở trường của mình chứ không phải cứ giấu giếm thế này.”

Tần Tranh vô thức nhớ lại câu nói cuối cùng trước khi thái tử đi. “Nàng muốn làm gì thì cứ thoải mái mà làm. Có những chuyện, khi nào nàng muốn nói thì hãy nói.”

Thật ra y vẫn luôn rất tôn trọng cô.

Tần Tranh nhìn lên trần màn, tuy không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận trong lòng cô hơi rối rắm.

Cô xoa mặt, tự an ủi mình là cứ ngủ chung giường với một anh chàng cực phẩm về dung mạo, vóc dáng như thế, không có tình cảm cũng thành có tình cảm thôi.

Thôi thôi, sau khi trở về, cô sang ngủ chung với Lư thẩm vậy.

Còn ngủ chung giường với thái tử nữa thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Lâm Chiêu thấy cô đột nhiên xoa mặt thì tưởng là cô không thoải mái. “A Tranh tỷ tỷ sao thế?”

Tần Tranh thành thật đáp: “Đang nghĩ tới tướng công của ta.”

Lâm Chiêu lập tức đỏ mặt, trong đáy mắt nhen lên hai ngọn lửa tò mò nhiều chuyện. “Vậy… A Tranh tỷ tỷ, hai người một đêm mấy lần?”

Tần Tranh ngây người. “Hả?”

Lâm Chiêu chớp chớp mắt. “Nghe nói nam nhân tập võ, trong chuyện đó rất mạnh.”

Tần Tranh đáp: “Chàng còn đang trọng thương, không có.”

Lâm Chiêu hơi thất vọng. “Cũng phải.”

Nhưng lập tức lại hỏi nhỏ: “Vậy trước kia thì sao?”

Tần Tranh bèn đưa tay cù vào người nàng ta. “Muội có chịu ngủ không hả?”

Lâm Chiêu sợ ngứa, vội vàng xin tha. “Ngủ, ngủ ngay đây.”

Vì Tần Tranh cù lét Lâm Chiêu khiến hai người nằm sát vào nhau, Lâm Chiêu ngửi ngửi rồi đột nhiên nói: “A Tranh tỷ tỷ, người tỷ thơm quá.”

Nằm từ nãy giờ, Tần Tranh đã bắt đầu buồn ngủ, nghe thế chỉ ậm ờ hỏi: “Thế à?”

Lâm Chiêu ra sức gật đầu. “Đúng vậy!”

Nàng ta bỗng cảm thấy thái tử thật tốt số, mỗi tối đều có thể ôm A Tranh tỷ tỷ vừa thơm vừa mềm đi ngủ.

Đợi đến nửa đêm bị Tần Tranh lấn đến không ngủ được nhưng lại không nỡ phá giấc mộng đẹp của cô, Lâm Chiêu hoàn toàn không hâm mộ thái tử nữa. Nàng ta mang đôi mắt gấu trúc, lặng lẽ sang phòng bên cạnh ngủ chung với Hỉ Thước.

——

Đêm khuya thanh vắng.

Hai chiếc thuyền lớn đậu sát bờ sông đen kìn kịt. Trên chiếc cầu tàu vừa xây, chừng mười bước là có một cây đuốc cháy sáng, từng đợt hàng lần lượt được vận chuyển từ thuyền xuống, trai tráng trại đông dùng xe kéo bằng gỗ để kéo hàng về.

Một đội trưởng đứng trên boong thuyền hét lớn: “Nhanh lên, nhanh lên.”

Đúng lúc này thì xảy ra biến cố. Trên mặt nước đen ngòm phía xa xa đột nhiên nổi lên mấy chục ánh đuốc, bọn thủy tặc không biết đã phục kích từ bao giờ bỗng trồi lên, hô hào chém giết.

Người của trại đông không ngờ đến tối lại có thêm một toán thủy tặc tập kích, không đánh lại kẻ địch quá đông nên bỏ thuyền chạy tán loạn.

Mấy chiếc rương gỗ từ trên xe kéo rơi xuống, đập hư ổ khóa, lụa là gấm vóc trong đó đều bung ra.

Sau khi cướp được thuyền, bọn thủy tặc lập tức lỉnh vào tra xét, mở khóa vài cái rương gỗ ra, phát hiện bên trong toàn là vải vóc thì mặt tươi cười hớn hở: “Chính là số hàng này, mau lái thuyền về thôi.”

Đám thủy tặc nghênh ngang lái hai con thuyền bỏ đi.

Ngay hang Yến, Vương Bưu nhìn đám thủy tặc lái thuyền đi, bật cười ha hả: “Trình huynh đệ quả nhiên liệu sự như thần! Tin chúng ta xây xong cầu tàu, sẽ chuyển hàng ngay trong đêm nay vừa tung ra là đám rùa đen bên trại tây lập tức báo cho bọn thủy tặc ngay. Về tới nay chúng phát hiện cướp được hai thuyền đá chắc là tức chết mẹ nó luôn!”

Bên ngoài hang có người chạy vào báo tin. “Quân sư, người trại tây đến đánh lén cũng bị các huynh đệ bắt lại rồi!”

Vương Bưu cười càng đắc ý hơn. “Ngày mai trời vừa sáng, ta sẽ giải đám rùa con ấy sang trại tây tìm Hà lão tặc nói cho ra lẽ!”

Chuyện Lâm Nghiêu bị thương, người của trại đông vẫn buồn bực nhẫn nhịn, bây giờ mới thấy thoải mái hơn.

Một đội trưởng hỏi: “Quân sư, vậy khi nào thì chúng ta vận chuyển số vải đã giấu về sơn trại?”

Thái tử chắp tay đứng bên vách núi. Để tránh bọn thủy tặc phát hiện ra, hang Yến không đốt đuốc. Gió đêm thôi tung chiếc áo khoác dài của y, cả người y như hòa vào bóng đêm. “Không vận chuyển về sơn trại.”

Trong ánh mắt ngạc nhiên và nghi hoặc của mọi người, y từ tốn giải thích: “Theo đường thủy vận chuyển đến Ngô Quận, bán lấy tiền.”

So với hai chiếc thuyền to đầy vải vóc tơ lụa, chắc chắn đám sơn tặc này càng thích bạc trắng hơn. Nhất thời, tất cả đều vô cùng hưng phấn.

Thái tử liếc qua những thanh đao to bị mẻ trên tay họ, tầm mắt lại nhìn ra đầu mút của dãy núi đang ẩn giấu trong bóng đêm, bên đó chính là thành Thanh Châu.

Phải tìm cách kiếm một ít vũ khí lên núi mới được.

Y cần một toán binh tinh nhuệ có thể sử dụng được.

——

Lúc thái tử về tới nhà đã nửa đêm về sáng, Tần Tranh không ở nhà, chỉ có con chim bồ câu đưa thư vẫn còn đậu trên cừa sổ. Thái tử đi tới lấy thư nhưng phát hiện ra ống trúc trên chân con chim trống rỗng.

Nhìn kỹ lại, chân chim bị một sợi dây mảnh cột vào cửa sổ, bên cạnh còn có ít gạo nát.

Y đột nhiên bật cười, xoa xoa trán.

Thôi, thư bị nàng ấy lấy đi coi như là huề nhau, dù gì đêm qua mình cũng nhìn trộm đồ của nàng ấy.

Lư thẩm ngủ ở phòng bên cạnh nghe động tĩnh bèn thức dậy, hỏi: “Công tử về rồi à? Phu nhân được Hỉ Thước đón sang chỗ đại tiểu thư rồi, tôi lấy nước cho công tử rửa ráy nhé?”

Xa xa thoáng có tiếng gà gáy sáng, thái tử đưa mắt nhìn màn đêm đã nhạt đi nhiều, nói: “Không cần đâu, ta ra ngoài dạo một vòng.”

Lưu thẩm thầm nghĩ đang đêm đang hôm, làm gì có ai không ngủ mà ra ngoài đi lòng vòng chứ. Bà ra cổng nhìn theo một lát, phát hiện y đang đi về phía nhà của huynh muội Lâm Nghiêu ở.