Xuyên Thành Nữ Phụ Thì Sao Chứ? Tiên Quyết Hưởng Thụ Hiểu Không?

Chương 21-1: Vì sao? (1)



Từ ngày quen Cao Lăng, Ngọc Linh gần như không quay về nhà ông Tống nhiều lắm. Lý do thứ nhất là ông Tống cũng chẳng hay về nhà đấy mà cứ đi biền biệt bên Mỹ. Đặc biệt lúc biết cô con gái dính vào yêu đương thì ông dường càng vắng nhà lâu hơn. Lý do thứ hai là mẹ con nhà kia, dù nghe nói giờ chỉ có bà dì ghẻ ở nhà là chính, còn Khả Vy và Minh Nguyệt đều rất hay vắng nhà. Vậy nếu cô quay về cũng chỉ thế gặp mặt bà ta sao? Đối với người đàn bà này, Ngọc Linh chẳng biết vì sao bản thân cũng có ác cảm không nhỏ, có lẽ một phần vì đã biết mọi thứ về bà ta khi đọc truyện và phần còn lại là chính bản thân cô cảm thấy bà ta không được tốt đẹp như vẻ bề ngoài. Nhưng chính vì không hay quay về nhà nên Ngọc Linh chẳng thế nhớ nổi đã bao lâu cô không gặp Khả Vy, cho đến ngày hôm nay khi nhìn thấy tên cô nàng nhấp nhảy hiện lên trên màn hình điện thoại thì cô mới nhận ra cũng đã lâu rồi không gặp cô em gái này. Ngọc Linh cũng không suy nghĩ nhiều, liền vội vàng bắt máy. Giọng Khả Vy vang lên từ đầu dây bên kia, vẫn nhẹ nhàng như trước nhưng không hiểu vì sao Ngọc Linh vẫn cảm giác rằng cô ấy đang có chuyện gì đó. Ban đầu Khả Vy có chút trách móc vì cô không thèm gọi điện cho mình và nói muốn gặp cô. Đến đoạn này, Ngọc Linh liền biết chắc cảm giác của mình đúng rồi. Cô liền không chần chừ đồng ý ngay và hẹn Khả Vy đến nhà mình vào tối nay.

Quả nhiên Ngọc Linh đoán không sai, Khả Vy vừa xuất hiện ở trước cửa, chưa kịp nói câu nào nước mắt đã long tròng, lao vào lòng cô khóc thút thít. Đến khi khóc chán rồi Khả Vy mới chậm chạp lên kể lại. Bạn trai cô , chính là cái cậu tên là A Lực, mới chỉ quen nhau được hơn năm mà bây giờ cậu ta đã thay lòng đổi dạ, đi léng phéng với một cô người mẫu mới vào nghề.

“Chị hai, em cảm thấy đau lắm, lúc đầu khi nghe người khác nói, em cũng không tin nhưng trong lòng không khỏi ngờ vực. Em có hỏi thẳng anh ấy nhưng anh ấy chối bỏ rồi còn mắng em là đặt điều cho anh ấy. Đến lúc chính mắt em nhìn thấy hai người đó hôn nhau thì em cảm thấy thực sự đau lắm chị à” Khả Vy vừa khóc, tay vừa ôm chặt vào lồng ngực. Trong đầu không ngừng quay cuồng cảnh tượng đó, mọi thứ như một đoạn phim tua chậm diễn ra ngay trước mắt vậy.

“Nhìn anh ấy với cô gái kia, đến cả dũng khí tiến đến chất vấn em cũng không có. Em rất sợ, sợ rằng đến lúc hỏi anh ấy, trái tìm em sẽ càng đau đơn hơn. Vì thế em chọn cách chạy trốn, em không dám gặp anh ấy từ hôm đó đến giờ. Em không biết phải nói gì.”

“Tại sao khi yêu nhau lại cứ phải tổn thương nhau như thế? Tại sao phảilén lút sau lưng chứ? Thà nói thẳng ra sẽ đỡ đau hơn nhiều lắm”

“Em cũng muốn hận nhưng đau đớn cắn nuốt nỗi lòng em rồi, em không biết nên làm gì nữa, em thực sự không biết”

Nhìn Khả Vy như vậy Ngọc Linh cũng không biết nên làm gì nữa, cô chỉ biết im lặng ngồi một bên lắng nghe tất cả những điều cô ấy muốn nói. Trước kia cô cũng từng bị tổn thương một lần nhưng trường hợp đó không giống với hoàn cảnh của Khả Vy bây giờ. Lúc đó cô cảm thấy mình bị người ta đùa giỡn tình cảm và đau khổ vì yêu một người không nên yêu. Còn Khả Vy thì lại khác, hai người đang yêu nhau nhưng người kia lại phản bội. Ngọc Linh vẫn còn nhớ lần Khả Vy tâm sự với cô rằng nó thích một người, lúc đó, trên mặt con bé đỏ ửng nhưng đôi mắt lại lung linh lộ rõ sự hạnh phúc. Vậy mà giờ đây thì sao chứ? Nét mặt đó đã biến đâu mất rồi? Ngọc Linh khẽ thở dài, ôm Khả Vy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng an ủi. Cả căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ nhưng rồi cũng dần dần tắt hẳn.

Đêm đó Khả Vy ngủ lại cùng Ngọc Linh. Có lẽ chỉ là một vài tháng không gặp nhưng đã có rất nhiều chuyện xảy ra, mà người làm chị như cô lại vô tâm không hề hay biết.

“Chị hai, em không muốn làm người mẫu nữa. Những thứ hào quang đó đã từng thu hút em vô cùng. Cho dù hiện tại em chưa làm ra sự nghiệp gì to lớn nhưng những thứ ẩn sâu trong đó đã làm em không còn muốn tiếp tục nữa. Nơi đó thực sự không phải là nơi dành cho em”

“Sau chuyện của A Lực em cũng nghĩ rồi dù sao thì cũng nên kết thúc thôi. Thực ra nếu anh ấy không còn yêu em nữa, anh ấy chỉ cần nói một tiếng thôi mà”

“Trước đây em không biết rằng yêu sẽ lại đau khổ như thế này. Khi nhìn thấy cảnh đó, em thực sự chết lặng chị ạ. Một người em vẫn luôn tin tưởng vô cùng, không ngờ anh ấy có thể đối xử với em như thế. Cái cảnh tượng đó một khi đã bắt gặp rồi nó sẽ ám ảnh vô cùng. Em không thể nào quên được chị ạ”

“Anh ấy hiền lành như vậy, ân cần chăm sóc thương yêu em, anh ấy luôn nói yêu em nhưng rồi đổi lại kết cục như thế nào đây? Toàn giả dối hết ư?”

“Em không hận nổi, vì em chẳng biết phải hận ai, hận điều gì. Chỉ là em thực sự rất buồn, rất rất buồn, rất rất đau… tại sao chứ?”

Khả Vy nói bằng một giọng vô cùng nhẹ nhàng nhưng nước mắt không ngừng tràn ra khỏi khóe mi. Ngọc Linh nằm bên cạnh, ôm nhẹ bờ vai cô vỗ về an ủi. Mãi đến nửa đêm, Khả Vy mới chìm vào trong giấc ngủ cùng với hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Khẽ quệt nhẹ hai vệt nước mắt kia, Ngọc Linh đắp chăn lại cho Khả Vy. Cô khẽ thở dài một hơi và bắt đầu suy nghĩ. Cô không phải là không tức giận cái cậu A Lực kia, cũng không phải chưa từng có suy nghĩ thoáng qua là dạy cho cậu ta một bài. Nếu chuyện này để cho Lực Ngôn biết thì để xem cậu ta có sống nổi không. Nhưng kể cả có làm như vậy thì Khả Vy cũng chẳng thể vui vẻ lại được mà có khi sẽ làm cho cô ấy càng thêm nặng lòng. Ngọc Linh suy nghĩ một chút rồi quyết định tạm thời không nghĩ đến việc này nữa. Tuy nhiên, nếu đặt cô vào vị trí của Khả Vy , cô nghĩ mình sẽ không bỏ đi như vậy mà ít nhất sẽ tiến đến và tặng cho thằng cha đó một cái bạt tai, kèm theo một nụ cười khinh bỉ rồi hất hàm quay đi. Loại đàn ông như vậy cô mới không cần giữ thể diện cho hắn ta nữa. Ngọc Linh gật gù suy nghĩ miên man một chút rồi cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sau hôm đó, Ngọc Linh cũng suy nghĩ về việc giữ Khả Vy chuyển đến ở với mình, dù sao cô ở một mình đôi khi cũng cảm thấy khá cô đơn. Lúc đầu Khả Vy còn tỏ vẻ lưỡng lự một chút vì ngại làm phiền Ngọc Linh nhưng sau một hồi thuyết phục,Khả Vy cũng chịu ở lại. Dù sao cô và mẹ mình cũng không quá hợp nhau. Đợt gần đây Minh Nguyệt cũng hay về nhà nên cô càng có cảm giác mình trở nên dư thừa trong gia đình đó. So với căn nhà lạnh lẽo ấy thì ở cạnh Ngọc Linh, Khả Vy vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều.

Sắp xếp mọi chuyện của Khả Vy xong, Ngọc Linh liền lái xe đến studio thì cũng là đầu giờ chiều. Lúc này mọi người cũng bắt đầu chuẩn bị tiếp tục công việc. Hôm nay là ngày cuối cùng chỉnh sửa và chọn lọc sản phẩm dành cho bên công ty của Phương Minh. Cả một tháng qua thực sự không biết đã chụp đi chụp lại bao nhiêu lần nữa. Cuối cùng thì cũng đã đến ngày kết thúc, Ngọc Linh khẽ mừng thầm trong bụng.

Đang mải suy nghĩ nên không cẩn thận va phải một người đang di ngược lại với mình, Ngọc Linh vừa định mở miệng xin lỗi thì liên nhận ra người mình vừa va phải chính là Lâm Tuyết Nhi. Cô ta nhíu chặt mày, khẽ phủi phủi vai như là chạm phải thứ gì bẩn thỉu lắm. Với cái nhìn kiểu như vậy, Ngọc Linh cũng chẳng cảm thấy thoải mái gì hơn thế nên cô cũng chẳng có ý định xin lỗi nữa. Từ sau hôm đi liên hoan về, sự địch ý từ cô ta cô có thể cảm nhận càng ngày càng rõ. Sự va chạm kiểu như thế này cũng không phải mới chỉ xảy ra lần đầu, rõ ràng là cô ta cố tình gây sự.

“Cô không có mắt sao? Đi mà lại va vào vai tôi, đau muốn chết” Đưa bàn tay trắng nõn thuôn dài lên xoa nhẹ lên bờ vai, Lâm Tuyết Nhi cũng nói theo giọng điệu làm như bị đau lắm.

“Đã làm đau cô sao? Thật xin lỗi nha. Nhưng chắc người không có mắt là cô đấy chứ. Tối đã đi gần vào trong rồi nhưng đường rộng cô không đi lại thích đi gần vào tôi cơ. Mà hơn nữa, tôi thấy cô va vào tôi cũng không ít lần, thực là do tình cờ hay là cô cố tình gây sự đấy?” Ngọc Linh khẽ hừ nhẹ. Cô ghét nhất kiểu con gái hay thích giả bộ như cái cô nàng này.

“Này, rõ ràng là cô sai, bây giờ cô còn nói là tôi gây sự sao” Lầm Tuyết Nhi trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào cô, nghiến răng nói. Giọng điệu của cô nàng cũng không nhỏ nhưng vì cả hay đang đứng ở chỗ khá khuất nên cũng không có ai để ý đến. Tuy là thế nhưng nếu gây sự ở đây thì chẳng khác gì làm trò cười cho người khác xem.

“Có phải hay không tự cô sẽ rõ hơn ai hết” Nói rồi Ngọc Linh tỏ rõ sự khó chịu, nhếch miệng một cái rồi quay người định bước đi nhưng ngay lúc đó cổ tay cô bị nắm lại.

“Tống Ngọc Linh cô đừng có mà dương dương tự đắc như thế, cô là cái thá gì?” Lâm Tuyết Nhi nghiến răng thật chặt, đôi mắt như muốn băm vằm người đối diện ra hàng trăm mảnh. Ngọc Linh thấy thế cũng chẳng thèm để mắt, cô giật mạnh tay mình ra khỏi bàn tay kia, khẽ nhếch mép cười nhẹ.

“Là cái gì thì cũng hơn đứt cô. Đừng tưởng tôi không nói gì tức là không biết. Sao cô không cút về bên cạnh Phương Minh đi, cô và anh ta đúng là một cặp đôi trời sinh đấy. Đừng có vo ve bên cạnh Cao Lăng của tôi nữa. Tôi cũng không giỏi nhẫn nhịn lắm đâu”

Ngọc Linh khinh thường nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuyết Nhi thể hiện rõ sự trào phúng. Thật không ngờ cô ta như mất kiểm soát , hét lên và đẩy mạnh người cô ra phía sau khiến lưng cô đập thẳng vào giá để đồ gần đó, đau điếng.

“AI LÀ CỦA CÔ ? AI LÀ CỦA CÔ? ANH ẤY LÀ CỦA TÔI, BẤT KỂ AI CŨNG LÀ CỦA TÔI. ĐỒ XẤU XÍ NHƯ CÔ IM MỒM ĐI”

Cơn đau truyền đến từ sau lưng khiến Ngọc Linh không còn tâm trí để nghe Lâm Tuyết Nhi nói gì nữa. Cái kệ tủ này cũng đã cũ lại còn làm bằng sắt, có một số ốc vít đã nhô ra ngoài nên chắc hẳn vừa rồi lưng cô đã đập vào mấy cái ốc đó. Ngọc Linh thật nghi ngờ cô ta có phải bị thần kinh rồi hay không mà lại dễ xúc động đến như thế chứ? Bây giờ thì hay rồi, vì tiếng hét của cô ta nên mọi người đều chú ý đến rồi.

“CẨN THẬN” Bỗng có một tiếng hét lớn đập vào tai cô nhưng ngay sau đó một cái bóng vụt đến ôm chầm lấy, bao bọc cô trong lồng ngực có mùi hương quen thuộc. Cả hai vừa ngã lăn xuống đất thì cũng là lúc mấy thùng đồ trên giá đỡ rơi xuống. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Ngọc Linh nằm trong lồng ngực đó, mở to mắt nhìn người vừa lao đến bảo vệ mình. Mùi hương nam tính đã từng quen thuộc biết bao nhiêu lại thoang thoảng quanh mũi cô khiến cho những ký ức không nên lại quay về lại một lần nữa như nước lũ tràn về trong tâm trí cô.

“Ngọc Linh, em không sao chứ?”Phương Minh cố cựa mình đẩy đống đồ đang đè lên người mình, cố chống tay lên lo lắng nhìn cô một lượt.

Ngọc Linh sững sờ nhìn người trước mắt, mọi lời nói đều như bị tắc nghẹn lại ở cuống họng. Bỗng một giọt máu chảy dài từ đỉnh đầu xuống khuôn mặt Phương Minh khiến cô thất kinh kêu lên một tiếng.

“Phương Minh anh chảy máu rồi”

Vì tiếng kêu của cô cũng như đánh thức tất cả mọi đang đứng sững sờ vì sự việc xảy ra. Mỗi người một chân một tay nhanh chóng dọn mấy thùng đồ ra rồi nhanh chóng giúp hai người đứng dậy. Cao Lăng cũng đừng ngay gần đó, đôi mày anh cau chặt lại tiến gần đến cô phủi hết bụi bặm,nhìn cô từ đầu đến chân, lo lắng mở miệng.

“Ngọc Linh, em không sao chứ? Sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này?” Nói rồi anh khẽ liếc mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi, đôi mắt không có chứa nhiều sự thiện cảm khiến cô ta khẽ chột dạ, hơi lùi lại về phía sau, cúi gằm đầu xuống quay người đi ra chỗ khác. Tất cả những hành động đó đều thu vào đáy mắt của Ngọc Linh nhưng cô là người rõ ràng, nếu Lâm Tuyết Nhi muốn gây sự với cô thì đó là chuyện giữa cô và cô ta. Cô không cần phải đi mách với bất kì một ai. Kể cả Cao Lăng.

“ Không có gì quan trọng đâu” Cô nhàn nhạt mở miệng rồi nhìn sang phía Phương Minh đang được người ta đỡ đi ra xe.

“Em đi xem Phương Minh, dù sao cũng là anh ta đỡ giúp em chứ không người bây giờ chảy máu đã là em. Có vẻ như anh ấy bị thương ở đầu” Ngọc Linh không muốn mang ơn với bất kỳ ai và đặc biệt là Phương Minh. Vậy mà giờ đây anh ta lại…

“Em cứ ở lại đây đi, để anh đưa Phương Minh đến bệnh viện” Cao Lăng nhíu chặt lông mày. “Em thực sự không sao chứ? Hay em đi cùng anh đến bệnh viện xem sao?”

“Em không sao, thực sự không sao. Anh mau đi đi. Có gì nhắn tin cho em” Ngọc Linh khẽ lắc đầu mỉm cười thật nhẹ. Khẽ gật đầu đáp lại cô một cái, Cao Lăng liền quay người lấy áo khoác và chìa khóa rồi rời khỏi studio.

Chuyện vừa rồi dù xảy ra rất nhanh nhưng anh cũng không phải không để ý. Ngay từ lúc thấy cô và Tuyết Nhi va vào nhau anh đã định tiến lại, nhưng đúng lúc đó Hiểu Nam lại kêu anh xem một tầm ảnh cần kiểm tra. Ngay lúc vưà quay đầu lại thì đã thấy cảnh Tuyết Nhi đẩy mạnh cô về phía sau khiến kệ tủ bị lung lay làm mấy thùng đồ rơi xuống. Cao Lăng phi người đến hét lên một tiếng,tay vươn ra đẩy Lâm Tuyết Nhi sang một bên để lao về phía cô thì đã có một bóng người nhanh hơn anh, lao về phía cô, ngã xuống đất.

Ngọc Linh nói với anh, trước kia là cô yêu đơn phương Phương Minh nhưng sau sự việc ngày hôm nay, anh không nghĩ rằng cậu ta không hề có tình cảm gì với cô. Rõ ràng khoảng cách cậu ta đang ngồi không hề gần hai người bọn họ vậy mà khi chuyện xảy ra , cậu ta lại có thể lao nhanh đến như thế thì có nghĩa là ánh mắt Phương Minh không hề rơi hai người đó ngay từ đầu.

Cao Lăng không muốn suy nghĩ nhiều nhưng mọi chuyện cứ không ngừng hiện lên trong đầu anh như một vòng luẩn quẩn.Một chuyện rất rõ ràng đang sờ sờ trước mắt đó là trong lòng Phương Minh chắc chắn có Ngọc Linh. Nhưng thế thì sao chứ, bây giờ cô là của anh rồi. Cậu ta tốt nhất đừng mơ tưởng nữa.

Cao Lăng ngồi đợi Phương Minh được bác sĩ băng bó xong rồi cùng hắn đi ra xe trở về. Suốt từ chặng đường đi cho đến tận bây giờ, cả hai không ai nói một lời nào mà đều chìm trong suy nghĩ của riếng mình. Vừa bước đến bãi để ô tô, Cao Lăng liền mở lời trước.

“Tôi thay mặt Ngọc Linh cảm ơn cậu vì chuyện vừa rồi”

Phương Minh nghe thấy vậy liền dừng bước, quay sang nhìn người bạn thân của mình. Hắn nhìn anh thật lâu rồi mới nhàn nhạt cười khẩy.Thay mặt cô nói lời cảm ơn ư? Phải rồi Cao Lăng là người yêu của cô nên có quyền nói như thế mà.

“Không cần nói lời cảm ơn, đối với cô ấy tôi sẵn sàng bảo vệ”

“Đừng nhọc lòng như vậy, bên cạnh cô ấy đã có tôi rồi. Chúng tôi cũng ngại làm phiền đến cậu” Bàn tay bất giác nắm chặt thành quyền, cảm giác khó chịu và bất an cứ ẩn ẩn trong lòng anh. Ngọc Linh không phải là người cần hắn bảo vệ.

Bỗng Phương Minh cười thành tiếng, nhìn thẳng vào Cao Lăng với ánh mắt đầy châm chọc.

“Nếu không phải tôi để lơi là cô ấy thì cậu nghĩ mình chen chân được vào chắc. Chúng tôi ư? Cao Lăng để tôi nói cho cậu nghe điều này, người đàn ông đầu tiên của cô ấy chính là tôi đấy. Cậu chỉ là người đến sau thôi”

Vừa dứt lời, một cú đấm không chút nương tay đánh thẳng vào khuôn mặt hắn khiến Phương Minh ngã xuống đất. Hai tay Cao Lăng vân nắm chặt thành quyền, anh tức giận tiến đến nắm cổ áo người kia kéo hắn đứng dậy đối diện với mình.

“Rồi thì sao? Vậy cũng để tao nói cho mày nghe một điều người đàn ông bây giờ của cô ấy là tao, còn mày chỉ là một bãi nước bọt nhổ đi rồi thôi” Cao Lăng nhếch mép mỉa mai.

Tròng mắt Phương Minh mở lớn, hàm răng hắn cắn chặt vào nhau, hai bàn tay nắm chặt thành quyền không chút nhân nhượng vùng người ra, đấm thẳng vào bản mặt tự đắc của người đối diện. Mọi sự căm phẫn tích tụ từ lâu như được dồn vào những cú đấm.

Từ nhỏ cả hai đã học võ cùng nhau, về thể lực cũng như chiêu thức đều đã vô cùng quen thuộc nhưng giờ phút này chẳng ai trong số họ để ý đến quyền cước gì nữa mà chỉ liều mạng lao vào nhau tung ra cú đấm không hề khoan nhượng. Trên mặt và phần bụng đã có những vết thương để lại. Khóe miệng ai cũng đã rớm máu, bên má Cao Lăng còn tím bầmmột mảng nhìn rõ. Cũng may khu gần nhà xe tầm giờ này không có người đi qua, chứ bất cứ ai bắt gặp cảnh tượng bây giờ cũng sẽ hốt hoảng báo công an.

Đến khi dần dần kiệt sức, Phương Minh lẫn Cao Lăng đều thở dốc, quỳ một chân xuống đất, mắt nhìn chằm chằm vào đối phương như kẻ thù không đội trời chung. Bỗng cả hai đều nở một nụ cười nhạt rồi nằm vật ra đất. Cảnh tượng này bỗng trở nên vô cùng quen thuộc. Trước kia, mỗi lần cùng luyện tập xong cả hai cũng nằm ra sàn đấu và thở dốc như thế này, nhưng giờ đây cảnh vẫn còn mà tình cảm anh em bao nhiêu năm đã biến mất đâu rồi.

“Phương Minh, mày là thằng khốn nạn. Dù cô ấy đã từng yêu mày nhưng giờ cô ấy đã là người yêu của tao. Mày muốn phá hạnh phúc của tao sao? Uổng công tao coi mày là anh em” Cao Lăng nhàn nhạt nhếch miệng nói.

“Đúng, tao khốn nạn. Chỉ vì một người con gái mà ta sẵn sàng vứt bỏ tình bạn nhưng không phải chỉ một mình mày yêu cô ấy. Tao là người yêu cô ấy trước. Từ nhỏ đến giờ tao chưa tranh với mày cái gì, những gì mày thích tao đều không thèm đếm xỉa nhưng cô ấy thì không được” Phương Minh cười khổ một tiếng.

Sao hắn lại không biết chứ nhưng có phải hắn không thử bỏ qua cô đâu, chỉ là … hắn không làm được. Mỗi lần quyết định xóa hết những bức ảnh trong máy đi, vứt cái móc cô tặng đi rồi cố gắng chúc phúc cho hai người nhưng hắn không làm được. Khó khăn lắm hắn mới tìm thấy được một người mang đến cho mình cảm giác muốn yêu thương bảo vệ, hắn không buông tay được và cũng không muốn.

Cao Lăng im lặng nhìn lên bầu trời, ánh mắt thả theo những đám mây đang trôi chầm chậm kia. Trong lòng anh giờ đây rối như tơ vò, cảm giác khó chịu cứ ấm ức không cách nào giải tỏa nổi. Thực sự anh không để ý việc Phương Minh là người đàn ông đầu tiên của cô ư? Nếu nói như thế là anh đang nói dối. Anh là vô cùng để tâm vô cùng ghen tức. Sự ghen tuông tràn lên khiến cho anh chỉ muốn đấm chết Phương Minh. Và giờ đây hắn ta còn nói là từ trước đến giờ luôn không tranh dành với anh. Có ý gì đây? Muốn anh nhường lại cô ư? Mẹ kiếp, nằm mơ đi. Cao Lăng hừ mạnh rồi bật người dậy định bỏ đi.

“Tốt nhất là mày nên bỏ cuộc đi, người Ngọc Linh yêu bây giờ là tao. Tao không muốn vứt bỏ tình bạn này còn tùy vào mày. Đối với hạnh phúc của tao và cô ấy, tao mong nhận được lời chúc phúc từ mày.”
Dứt lời anh liền bước đi thẳng. Phương Minh vẫn nằm trên nền đất, nghe thấy lời Cao Lăng nói liền bật cười lớn rồi với giọng theo.

“Mày tự tin thế sao? Mày có chắc là cô ấy không còn chút tình cảm gì với tao không? Chắc mày cũng để ý móc điện thoại hình con lạc đà của cô ấy rồi chứ? Để tao nói cho mày nghe, cái đó là tao tặng cô ấy đấy. Vậy mà cô ấy vẫn giữ nó đến giờ này đấy.”

Câu nói đó cũng không hề làm bước chân Cao Lăng dừng lại, tiếng cười của Phương Mình vẫn vang lên sau lưng anh. Lời hắn ta nói không phải anh không nghe, chiếc móc điện thoại đó cũng đã có lần anh hỏi Ngọc Linh và anh vẫn còn nhớ rõ câu trả lời của cô lúc ấy.

“Cái này ư? Là một bài học khắc cốt ghi tâm”

Ngọc Linh, Phương Minh khiến cho em để tâm đến thế ư? Trong lòng em thực sự đã quên cậu ta không?

Sự ghen tuông không ngừng bùng lên trong lòng Cao Lăng. Anh không muốn nghĩ nữa, cố gắng nhắc nhở bản thân phải tin tưởng cô nhưng những câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu. Mọi khúc mắc cứ thắt chặt vào nhau không thể nào tháo gỡ được. Cao Lăng ngồi vào xe, đóng mạnh cửa lại rồi nổ máy, lái ra khỏi bãi đỗ xe và phòng vút đi hòa vào dòng xe tấp nập trên đường. Hiện giờ anh chỉ muốn gặp được cô.