Xuyên Thành Nữ Phụ - Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 20: Có 1 người bạn thân là nam không phải rất tốt sao



- Tiểu Hânnnnn - vừa đi đến cửa lớp ta đã gọi to

- ân. Tiểu Y. Cậu đến rồi sao?

- tiểu Hân. Lại đây ta thơm 1 cái nào. Nhớ người muốn chết a.

Ta ôm lấy nàng chu môi lên. Ta cũng chỉ dọa nàng thôi a:)). Giới tính ta bình thường.

- xí xí. Cậu tránh ra aaa. Cậu rất tốt nhưng mình rất tiếc a. Không phải chỉ vừa không gặp nhau 1 ngày sao? Có cần phải như thế không?

- vậy người không biết rồi. Cái này gọi là 2 người yêu nhau, không gặp 1 ngày ngỡ ngàn thu đó.

- yêu yêu cái đầu a. Ai yêu cậu. Không cần phải sến sẩm như vậy a. Nối hết cả da gà da vịt.

- huhu. Sao người nỡ lòng nào làm tổn thương trái tim nhỏ bé yếu đuối của ta như thế chứ. Huhuhu.

- đúng là hết nói nổi cậu. Ngoan nào.

- aaaaaaaaaa- đúng lúc này rất nhiều tiếng hét vang lên. Làm ta muốn nổ tai a. Có đĩa bay rơi xuống sao mà phải khích động như vậy.

- Tiểu Hân. Ngoài kia có chuyện gì vậy?

- cậu bị ngốc a. Sao hỏi mình. Không phải mình nói chuyện với cậu ở trong này à -_-

- không phải người học ở đây lâu rồi sao?

- à thì.... cảnh này xuất hiện chỉ khi...

Chưa đợi tiểu Hân nói hết. Ta đã bị kéo đi aaaaa.

- Lam. Người kéo ta đi đâu a.

- nhanh lên nhanh lên.

- nhanh lên làm cái gì chứ. Tiểu Hân. Cứu ta T0T

- khóc lóc cái gì. Soái ca người ta muốn gặp cậu kìa?

- soái ca? Là ai chứ.

Ta vẫn chưa hiểu đầu cua tai heo ra sao thì đã bị đẩy về phía trước. Không chuẩn bị mà lao ầm về phái trước.

Thôi thôi xong rồi. Ta và đất chuẩn bị hôn nhau a T0T

Nhắm chặt mắt chờ cơn đau ập đến.

*bụp*

Ân. sao ko đau a. Mặt đất sao mềm vậy? Lại còn ấm nữa. Thật kỳ lạ a.

- Nhóc. Em còn định sờ đến bao giờ a.

- ha? - là người sao.

Ta vội đẩy hắn ra.

- cảm ơn a. - ta vuốt lại áo và đầu tóc, còn chẳng nhìn lên xem hắn là ai

- không cần. Tôi đến đây để gặp em.

- gặp ta? - há hốc mồm nhìn lên. Hắn là Hàn Minh a.

- Ta... ta... ta với người thì có chuyện gì cần gặp nhau chứ?

- thẻ học sinh đó - hắn giơ cái thẻ ra trước mặt ta - tôi nhặt được ở dưới gốc cây.

- ân. Vậy cảm ơn a.

Ta quay vào định đi vào lớp thì đột nhiên hắn kéo tay ta lại.

- hở. Còn chuyện gì sao?

- Tôi giúp em nhặt thẻ, trả tận nơi, còn đỡ em nữa. Vậy em không định trả ơn sao?

Trả ơn sao? Cũng đúng a. Ta không muốn nợ ai cái gì cả.

- vậy người muốn ta trả ơn thế nào?

- đi ăn trưa cùng tôi.

- vậy thôi sao? Đơn giản. Vậy trưa nay ta đợi người ở đâu

- đến lớp tôi được không? - hắn còn phải thu bài tập cuối giờ a.

- ok. Tý nữa gặp. Pp

- uhm. Nhóc vào lớp đi. Tý gặp.

Ta và hắn mỗi người 1 phía mà không biết ở trong góc tường có 1 đám người...

- con nhỏ chết tiệt. Dám cướp Hàn Minh của chúng ta - Thiên Hương nghiến răng nghiến lợi. Khuôn mặt khá xinh trở lên vặn vẹo đến đáng sợ.

- Đúng a đúng a. Hàn Minh là của chúng ta. Con hồ ly đó vừa đến đã cướp đi. Chết tiệt - Hồng Hạnh

- đúng vậy đúng vậy. Phải cho nó 1 bài học a.

~~~~~~~~~

- Tiểu Y. Anh Hàn Minh gặp cậu làm gì vậy?

- sao người biết là Hàn Minh mà không nói sớm với ta aaa.

- thì không phải lúc mình định nói thì cậu bị kéo đi hay sao?

- haizzz. Tiểu Hân à. Trưa nay ta không ăn trưa được cùng người a.

- không sao. Chiều nay mình không phải đi học.

- ồ. Vậy người đến hiệu sách đi. Mua truyện cho ta nữa. Năn nỉ đó. Tiểu hânnnn.

- được rồi được rồi.

- đúng là tiểu Hân thương ta nhất mà. Ta xúc động muốn khóc a.

- không cần phải thế a -_-. Cậu về chỗ đi cho mình nhờ

- vậy là ta bị hắt hủi sao. Ôi đau lòng quá.

- đi đi đi đi.

- từ từ. Không phải đẩy a. Ta tự đi. Đúng là đau lòng muốn chết mà

Haha. Chuyện này lâu nay ta quên mất. Phải bắt đầu thôi a ~~~