Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 8: "An tiểu thư, nhất định phải cẩn thận."



Lâm Thanh Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn: "An tiểu thư? Không phải cô ở phía sau sao?"

"Ta đến phía trước nhìn xem, mật đạo này rất an toàn, không có gì nguy hiểm."

An Cửu một bộ ngữ khí không sao, chạy lên phía trước đánh giá khắp nơi.

Ở chung thời gian ngắn ngủn, Lâm Thanh Nghiên đã phát hiện tính tình vị An tiểu thư này là kiều man và tùy hứng, thật sự khó có thể sinh ra hảo cảm, thấy vậy cũng không nói gì nhiều, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Hạ Tử Kình không nghĩ nhiều như vậy, tốt bụng nhắc nhở: "An tiểu thư, cô đi phía sau chúng ta đi, mật đạo này sắp kết thúc, cuối có lẽ có cơ quan."

An Cửu vội vàng quay lại, cảm kích nói: "Được, cảm ơn huynh Hạ đại ca."

Hạ Tử Kình gãi gãi đầu, ha hả cười.

Lâm Thanh Nghiên bên cạnh cau mày.

Hạ Tử Kình là nhân thiết thẳng nam khờ khạo tiêu chuẩn, không hiểu tâm lý nữ tử, ba phần tư đầu nguyên tác đều rơi vào trạng thái dễ cây du*, chọc cho nữ chính và mấy nữ phụ tranh giành tình cảm gay gắt, tới giai đoạn sau mới vì một loạt sự kiện mà thức tỉnh, phát hiện mình yêu nữ chính, từ đây toàn tâm toàn ý đối đãi nữ chính.

* Rễ cây du: nguyên văn 榆木疙瘩, là một thành ngữ Trung Quốc, chỉ những người bướng bỉnh, cố chấp

Loại nam nhân như rễ cây du này, trước kia An Cửu cũng không để vào mắt.

Xuyên thư một chuyến, nàng ngược lại cảm thấy nhân thiết khờ khạo cũng có cái tốt của nhân thiết khờ khạo. Ít nhất không nhiều thủ đoạn, không đến mức khó đoán như vậy.

Đáng tiếc, nàng tự mình chọn vai ác, quỳ cũng phải công lược được.

An Cửu: Ta hận chính mình.jpg

Lúc sau An Cửu liền cùng Hạ Tử Kình, Lâm Thanh Nghiên đồng hành, trong tay Hạ Tử Kình dẫn theo hái hoa tặc, vì phòng hắn đào tẩu, hái hoa tặc này bị Hạ Tử Kình đánh gẫy tay chân, chỉ có thể giảng ngọn nguồn mật đạo này cho bọn hắn.

Hoá ra mật đạo này được tạo ra từ rất nhiều năm trước, ở Cửu Phương Thành vẫn luôn có thiếu nữ trẻ mất tích, rất nhiều không phải hắn làm, chỉ là tội danh bị đổ lên đầu hắn, hắn là vật tế bị người phía sau màn đẩy ra chịu tội.

Cuối mật đạo đó là một chỗ vung tiền ngầm, chủ nhân chỗ vung tiền là ai hắn không biết, mỗi lần đối phương xuất hiện đều sẽ mang mặt nạ.

Chỗ vung tiền kia có vô số mỹ nhân được dạy dỗ, đủ loại kiểu ăn chơi, đấu trường*, sòng bạc, kịch viện tất cả đều có chi*, nhân tiện giúp xử lý các loại chuyện âm ty*, chính là nơi tụ tập của tội ác.

* Đấu trường: kiểu đấu giữa các nô lệ với nhau

* Chi: Là từ cành họ được phân chia ra nhiều nhánh, mỗi nhánh họ đều có nguồn gốc từ một cành, và mỗi cành đều có nhiều nhánh.

* Âm ty: thế giới ngầm

Theo hái hoa tặc nói, chỗ vung tiền tồn tại là nơi bí mật mở của tầng lớp trên của Cửu Phương Thành, bởi vì khách đến nơi này, phần lớn là các quý nhân đại quan.

Quan viên nói chung không tiện đi mấy nơi như thanh lâu sòng bạc, dù sao cũng là nhân viên công vụ, cần mặt mũi cần thanh danh, nếu bị nắm đuôi sam vạch tội trước mặt Thánh Thượng vậy sẽ rất thảm. Cho nên liền yêu cầu chỗ vung tiền như vậy tồn tại ngầm, khiến cho bọn họ trong thời gian nhàn hạ có thể thoải mái phóng túng một phen.

Nhiều năm trước không có chuyện gì xảy ra, cố tình lúc này Hạ Tử Kình tới, hắn lại không biết đây là nhóm tầng lớp trên trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, vì để kiếm tiền thưởng nên đành đi bắt hái hoa tặc, kết quả tra ra một con cá lớn như vậy.

Hái hoa tặc cũng tự nhận xui xẻo, lúc trước mỗi lần đi bắt thiếu nữ đều sẽ mang đến chỗ vung tiền, lúc này ham sắc đẹp của An Cửu, tình thế nhất thời cấp bách chút, liền ngựa mất vó trước* bị bắt được.

* Ngựa mất vó trước: chỉ sai lầm nghiêm trọng

Mấy năm nay hắn sống cũng coi như tiêu sái, phía trên có người che chở, chỉ cần không gây ra chuyện lớn, cũng sé không có ai truy cứu.

Dù sao hắn là hái hoa tặc, những cô nương bị bắt đi đều là bị vũ nhục, cho dù nhà ai mất cô nương, cũng ngại gióng trống khua chiêng đi tìm.

Chính hắn cũng thông minh, cũng không tìm tiểu thư của gia đình giàu có, chỉ chọn một số nhà nghèo địa vị thấp, đây là lý do nhiều năm như vậy hắn cũng chưa lật xe*.

* Lật xe: nghĩa là gặp thất bại

Huống hồ sở dĩ phía trên chọn hắn làm người chịu tội thay, là bởi vì khinh công của hắn tốt, ở trên giang hồ cũng coi như top đầu, chạy không ai đuổi kịp, lúc này mới "Phó thác trọng trách".

"Các ngươi bắt ta cũng vô dụng, phía trên Ám Trang có người, các ngươi chỉ là nhân sĩ võ lâm, quản không nổi Ám Trang." Trong giọng nói hái hoa tặc lộ ra một chút tự đắc.

Ám Trang* là tên của chỗ vung tiền, mỗi vị khách đến Ám Trang, đều đeo mặt nạ, ẩn mình trong bóng tối, do đó được gọi như vậy.

* Ám Trang: Ám là tối, trang là nguỵ trang

Tuy rằng bị đánh gãy tay chân, hái hoa tặc vẫn không sợ hãi.

Hắn cũng là người từng trải, liếc mắt một cái nhìn ra mấy người này đều là tiểu tử mới ra đời, không hiểu thế gian hiểm ác.

Bắt được hắn thì sao?

Nhiều nhất là đưa hắn vào đại lao, chỉ cần vào đại lao, một ngày nào đó hắn sẽ được thả.

Lời vừa nói ra, vẻ mặt Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên đều không tốt.

Hái hoa tặc này kỳ thật nói không sai, bọn họ chỉ là người giang hồ, không quản được chuyện triều đình.

Từ xưa hiệp khách dùng võ để phạm tội, giữa thiên tử và võ lâm cũng có ăn ý, nhân sĩ võ lâm không được xúc phạm quyền uy của vua, bọn họ làm loạn trong vòng của mình không sao, nhưng nếu nhúng tay đến triều đình, liền phạm vào kiêng kị.

Lâm Thanh Nghiên xuất thân từ sơn trang đúc kiếm, càng rõ quy tắc ngầm vô hình này, nàng nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Ngươi thật sự không biết người sau lưng Ám Trang là ai?"

Hái hoa tặc cười hì hì, tư thế lợn chết không sợ nước sôi, "Ta chỉ là quân cờ, trừ thu mỹ nhân, sao có thể tiếp xúc đến những quý nhân bên trên?"

Hạ Tử Kình bất mãn với thái độ của hắn, tay dùng sức túm hắn: "Thành thật chút đi!"

"Thiếu hiệp tha mạng, ngươi đánh chết ta, không thể cứu những người đó đâu."

Hái hoa tặc tuy thu liễm chút, không hề cười, ánh mắt đáng khinh lại lướt qua gương mặt kiều diễm của thiếu nữ áo đỏ, vẻ mặt không khỏi tiếc nuối.

Đáng tiếc chưa thu được mỹ nhân khó gặp này, đời này thật sự quá đáng tiếc.

"Ngươi nhìn cái gì thế!"

An Cửu đối với sự chú ý của người khác rất mẫn cảm, tầm mắt dâm tà kia rơi trên mặt, sắc mặt nàng biến đổi, lập tức nhấc chân đạp qua.

Cái đạp này không có lực, nhưng lại đạp vào đùi bị gãy xương của hái hoa tặc, đối phương lập tức rên một tiếng, rũ đầu bất động như chó chết, chỉ có thể bị kéo về phía trước.

Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên cũng không nửa điểm đồng tình với hái hoa tặc, thấy vậy cũng không nói nửa câu.

Tên này làm hại nhiều thiếu nữ vô tội như vậy, nếu không phải vì tiếp tục điều tra, bọn họ có lẽ đã sớm giải quyết hắn.

An Cửu đá xong còn chưa hết giận, lại nói: "Ngươi biết ta là ai sao? Ta chính là nữ nhi của An thượng thư, đã từng nghe đến An thượng thư chưa?"

Hái hoa tặc ngẩng đầu, ngữ khí phá lệ kinh ngạc: "Vị An Ngộ Sơn thầy của thiên tử, An thượng thư?"

An Cửu hừ lạnh một tiếng, đắc ý nhếch khóe miệng: "Không sai, các ngươi đắc tội ta, chờ ta tìm cha ta, cái gì mà Ám Trang Minh trang, đừng nghĩ có thể tồn tại trên đời này!"

Vẻ mặt nàng hào hứng, nói đến người cha thượng thư của mình, ngữ khí tràn ngập kiêu ngạo tự hào.

Sắc mặt Hái hoa tặc trắng bệch, cũng không biết là đau hay là bị dọa: "Không, không có khả năng, nữ nhi của An thượng thư sao có thể xuất hiện ở Cửu Phương Thành? Ngươi nhất định là đang lừa ta!"

Cửu Phương Thành là một thành nhỏ ở phương nam, cách kinh thành ở phương bắc vạn dặm, đường đường là tiểu thư thượng thư, sao lại đến nơi này?

Hái hoa tặc không tin, cũng không dám tin!

Hai tay An Cửu chống nạnh, nhìn hái hoa tặc đang sợ hãi, không dám tin, tâm tình nàng cực kỳ sảng khoái, dào dạt đắc ý nói: "Ngươi chờ xem."

Khoé mắt đuôi lông mày của thiếu nữ đều là ý cười xán lạn, giống như mèo nhỏ đánh nhau thắng, mắt to tươi đẹp vì sung sướng mà nheo lại, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

Nữ tử thời đại này, chú trọng cười không lộ răng, ôn nhu nhã nhặn lịch sự, nàng cố tình nhiệt liệt tựa ánh sáng mặt trời, cười rực rỡ, khiến người khác không dời mắt được.

Tròng mắt An Cửu chuyển động, để ý hai người Hạ Tử Kình Lâm Thanh Nghiên bên cạnh nhìn chằm chằm mình, ánh mắt bọn họ nhìn nàng cũng mang theo mười phần kinh ngạc.

An Cửu: "Các người nhìn ta như vậy làm gì?"

Lâm Thanh Nghiên hỏi: "An tiểu thư lại là nữ nhi của thượng thư?"

Hạ Tử Kình ở ẩn luyện võ với sư phụ, hiểu biết về triều đình không nhiều lắm, không biết danh của An thượng thư, Lâm Thanh Nghiên lại từng nghe thấy.

An Cửu gật đầu: "Không sai."

Lâm Thanh Nghiên lại tò mò hỏi: "An tiểu thư vì sao tới Cửu Phương Thành?"

An Cửu chần chờ một chút, hàm hồ nói: "Tới Cửu Phương Thành thăm người thân."

Lâm Thanh Nghiên tâm tư tỉ mỉ, vừa thấy liền biết An tiểu thư này nói dối, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ xem người ta có ẩn tình.

Lúc trước nàng còn cảm thấy An tiểu thư hoàn toàn là gánh nặng, lúc này lại nhận ra, có An tiểu thư có lẽ kết quả còn có thể tốt hơn.

Cái danh nữ nhi của thượng thư này, người sau lưng Ám Trang cũng không dám đắc tội.

Nếu giờ phút này An Cửu có thể nghe được tiếng lòng của Lâm Thanh Nghiên, nhất định phải cho nàng một lời khen. Chính vì cái thân phận này, nàng mới mạnh mẽ cùng bọn họ xuống dưới nha!

An Cửu trong sách tuy rằng cũng theo tới Ám Trang, nhưng không dám bại lộ thân phận của mình.

Nàng sợ bị cha tìm được, bị bắt về thành hôn với người ta, cho nên từ đầu tới đuôi cũng chưa nói cho người khác, nàng là nữ nhi của thượng thư.

Chuyện Ám Trang, đơn thuần dựa vào giá trị vũ lực của nam chính và sự thông minh tài trí của nữ chính để giải quyết, nam chính dùng kiếm đánh bay tội phạm, nữ chính nhân cơ hội cứu thiếu nữ bị nhốt, vụ Ám Trang hạ màn như vậy.

Thoạt nhìn giải quyết nhẹ nhàng, nhưng đúng như hái hoa tặc nói, chỉ cần người phía trên không ngã đài, Ám Trang vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Một cái Ám Trang bị hủy, tương lai sẽ còn xuất hiện một cái Ám Trang khác.

Nam nữ chính chỉ giải quyết mặt ngoài vấn đề, bọn họ không thể giải quyết trình tự sâu nhất.

Nhưng mà, An Cửu có thể.

Tuy rằng xuyên thành nữ phụ ác độc, nhưng An Cửu vẫn rất vừa lòng với thân phận của mình.

Đường đường là An thượng thư nổi danh An Ngộ Sơn, thầy của thiên tử, đại nho danh khắp thiên hạ, thân là nữ nhi của ông, nàng vốn có thể làm rất nhiều chuyện.

Hiện tại, nàng liền muốn tùy hứng một phen, trả thù Ám Trang thiếu chút nữa "Làm nhục" mình.

Hẳn là rất hợp lý đi?

Mắt thấy sắp đi đến cuối mật đạo, mấy người thương lượng quyết định án binh bất động trước, đi vào tìm hiểu rõ ràng tình huống mới hành động, để tránh rút dây động rừng.

Đi qua một chỗ ngoặt, phía trước xuất hiện một cái thạch thất, bốn phía thạch thất có liên tiếp mấy mật đạo, không biết thông ra đâu, mơ hồ còn có thể nghe thấy sâu trong thạch thất truyền đến tiếng người rất nhỏ.

"Hẳn là tới rồi."

"Người này xử lý như thế nào?" Hạ Tử Kình dẫn theo hái hoa tặc hỏi.

Lâm Thanh Nghiên nói: "Ném hắn ở đây, chúng ta tìm mặt nạ đeo vào đi xem."

Mặt nạ bọn họ cũng chưa đéo, nhưng thẩm vấn từ trong miệng hái hoa tặc biết được, Ám Trang chỉ có bán mặt nạ riêng của nó, mấy người tính đi vào như vậy.

Bùi Tịch ngồi xe lăn, mục tiêu quá rõ ràng, thời điểm thương lượng chủ động đưa ra kế hoạch mình giữ bên người, chờ đợi tiếp ứng bọn họ.

Trước khi đi, từ trong tay áo bạch y công tử lấy ra mấy cái túi tiền nhỏ đưa cho ba người.

An Cửu tiếp nhận túi tiền, mở ra nhìn, bên trong là bình sứ to bằng ba ngón cái.

"Chỗ ta có thuốc do ta điều chế, tổng cộng ba loại, Hóa Công Tán có thể làm cho người có nội lực mất hết, thời gian là một chén trà nhỏ. Mê Hồn Tán khiến người ta mất đi ý thức, hôn mê một đêm. Còn có Nhuyễn Cân Tán, tay chân người này nhũn ra, vô lực phản kháng."

Bùi Tịch không nhanh không chậm nói, ánh mắt lại như có như không dừng trên người An Cửu, hiển nhiên thuốc này chủ yếu cho ai không cần nói cũng biết.

Đuôi mắt hẹp dài của nam nhân mỉm cười, tiếng nói ôn hòa, một đôi mắt đen tựa mang theo quan tâm: "An tiểu thư, ngàn vạn lần chú ý, nhất định phải cẩn thận."

Đại tiểu thư sắc mặt không tốt như cũ, ngập ngừng phun ra hai chữ: "Cảm tạ."

Mắt thấy ba người rời đi, bóng dáng lập tức biến mất vào sâu trong hang động, quạt xếp trong tay Bùi Tịch nhẹ lay động chậm rãi dừng lại.

Nụ cười trên khuôn mặt bạch ngọc của hắn hơi thu lại, dần dần hóa thành một mảnh nước lặng lạnh băng hờ hững.

"A Thất, để mắt tới hắn, cho hắn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói."

Tiếng nói ôn nhuận trở nên không gợn sóng, công tử một bộ áo bào trắng từ trên xe lăn từ từ đứng dậy, thân như tu trúc*, góc áo trắng tuyết uốn lượn trên đất.

* Tu trúc: cây trúc dài

A Thất cúi đầu: "Vâng, công tử."