Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 19: Ta mới không phải phu nhân của huynh đâu!



Những người khác tuy cũng không khỏi nhíu mày, nhưng không chịu ảnh hưởng quá lớn.

Đặc biệt là Bùi Tịch, đẩy xe lăn đến trước thi thể, mặt không đổi sắc xem xét một lát, giơ tay nói với A Thất: "Găng tay và chủy thủ."

A Thất ngồi xổm xuống, từ chỗ trống dưới xe lăn lấy ra một cái rương gỗ không nhỏ, vừa mở ra bên trong chứa đầy dược liệu và công cụ.

Khẩu trang băng gạc, găng tay, các loại chai lọ vại bình, còn có nhíp kẹp đồ và chủy thủ nhỏ.

An Cửu trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn một màn này.

Nàng cho rằng Bùi Tịch chỉ là trung y, kiểu dùng dược liệu và châm cứu, không nghĩ tới còn có lý thuyết về phương diện Tây y.

An Cửu cuối cùng cũng biết, xe lăn này vì sao làm lớn như vậy, cảm tưởng như đây là xe con, bên trong mang theo hòm thuốc tùy thân của hắn.

Bùi Tịch đeo găng tay, dùng đao nhỏ rạch một chỗ da thi thể, sau một lúc lâu cẩn thận quan sát, toàn bộ quá trình không một chút nhíu mày.

Tất cả người xung quanh đều ngừng thở theo dõi, tận lực không quấy rầy hắn.

Miệng vết thương nho nhỏ kia thoạt nhìn vẫn chưa dị thường, Bùi Tịch trầm ngâm một lát, từ hòm thuốc lấy ra một bình sứ nhỏ, mở nắp bình để sát vào miệng vết thương.

Miệng bình vừa mở, tất cả mọi người đều ngửi thấy một mùi tanh quái dị, nhưng trong mùi tanh lại trộn lẫn vài phần thơm ngọt.

Khi mùi tanh ngọt vừa toả ra, thi thể kia đột nhiên có động tĩnh. Dường như có cái gì đó thoáng động đậy dưới da chỗ gần vết thương, khiến làn da nổi lên từng cục nhỏ, nhanh chóng bò về hướng miệng vết thương!

"Đây là cái thứ quỷ gì thế!" Hạ Tử Kình bị dọa sốc, đột nhiên lùi về phía sau, cách khá xa, suýt nữa tông cửa chạy.

Sắc mặt Lâm Thanh Nghiên cũng trắng bệch, hít sâu nói: "Hẳn là cổ."

Lúc này Bùi Tịch đã thu lại bình sứ, một lần nữa đậy nắp, những con trùng nhỏ bò dưới da thi thể rất nhanh dừng lại, một lần nữa khôi phục bình tĩnh.

Hắn giải thích: "Không sai, đúng là cổ trùng, có người hạ cổ này cho thi thể, dùng cổ thao túng thi thể di chuyển, không phải dịch bệnh gì."

Thần sắc Chu Ngọc Lễ khó coi: "Người đó vì sao làm như vậy? Hắn khiến thi thể đi lại nhưng không đả thương người, đây là vì sao?"

Bùi Tịch lắc đầu: "Ta không biết, Bùi mỗ chỉ là một đại phu, không phải cổ sư, không nhận ra đây là cổ gì, tất nhiên cũng không biết tác dụng. Nhưng ta thấy, đối phương tựa hồ chỉ muốn thu hút chú ý."

Lời này mọi người đều nghe hiểu được, thành Bình Lan nằm dưới sự cai trị của Hoa Sơn, có thể gây chú ý tới cũng chỉ có phái Hoa Sơn



Hề Quang Sa nghi hoặc hỏi: "Cổ sư không phải thường hoạt động ở Nam Cương sao? Sao lại đến thành Bình Lan? Chẳng lẽ phái Hoa Sơn chúng ta có người kết thù với cổ sư?"

Chu Ngọc Lễ khẽ cắn môi, ngay sau đó chấp tay với Bùi Tịch, khom người hành lễ: "Cho dù như thế nào, đa tạ Thiếu cốc chủ ra tay. Nếu không phải Thiếu cốc chủ, đến nay chúng ta cũng không biết chân tướng. Kế tiếp phái Hoa Sơn ta sẽ phái người đi tìm cổ sư kia, không phiền ngài nữa."

Bùi Tịch hơi gật đầu, tươi cười ôn nhã: "Không cần cảm ơn."

Sau khi điều tra rõ nguyên nhân, nhóm người An Cửu liền tách khỏi ba người Hoa Sơn, ba huynh muội kia muốn giải thích tình huống với môn phái, An Cửu cùng Bùi Tịch về khách điếm.

Trước khi chia tay, Bùi Tịch nói với Chu Ngọc Lễ: "Chu huynh, ta nghe nói cổ sư thao túng cổ trùng sẽ không cách quá xa, đêm nay các ngươi có thể ở ngoài nghĩa trang ôm cây đợi thỏ."

Chu Ngọc Lễ ôm quyền cảm kích: "Cảm tạ Thiếu cốc chủ, ta sẽ nói với sư phụ."

Ngồi ở trong xe ngựa, An Cửu vẫn có chút mơ hồ, này là xong rồi?

Sao nàng nhớ rõ trong sách viết khoảng thời gian này, Bùi Tịch không đoán được là hoạ cổ trùng, buổi tối lại đến nghĩa trang một chuyến muốn tận mắt nhìn thấy "Xác sống", đúng lúc vị cổ sư kia phát hiện bọn họ, thao túng xác sống đại chiến với mọi người một hồi, tiếp theo tất cả mọi người trúng cổ, tìm thuốc giải cổ khắp nơi, sau đó lại đi tìm cổ sư báo thù......

Tóm lại, hành trình ở thành Bình Lan vô cùng khúc khuỷu, nhóm nhân vật chính gặp rất nhiều trắc trở, cuối cùng mới bắt được vị cổ sư kia giải quyết nguy cơ.

Nhưng mà lần này, Bùi Tịch trực tiếp chỉ ra là cổ trùng, gần như chỉ ra căn nguyên của vấn đề.

Chu Ngọc Lễ vội vàng phải về môn phái như vậy, hiển nhiên hẳn là đoán được cái gì rồi?

Không sai, lần này sự kiện cổ trùng kỳ thật có quan hệ với phái Hoa Sơn.

Hoặc là nói, có quan hệ với vị đồ đệ cũ phái Hoa Sơn.

Trong sách viết, cổ sư kia nguyên là đệ tử phái Hoa Sơn, nhưng tư chất bình thường học nghệ không tinh, thường bị sư phụ trách móc nặng nề. Cuối cùng vì không thể chịu đựng sư phụ bất công và sư huynh ghen ghét, hắn đả thương sư phụ phản sư môn, tình cờ học được cổ thuật.

Nhiều năm sau, hắn học thành trở về, muốn mở mày mở mặt báo thù năm đó. Lúc này, sư phụ hắn sớm đã qua đời, mà sư huynh cũng thành chưởng môn phái Hoa Sơn.

Đầu tiên hắn dùng cổ xác sống dẫn đệ tử phái Hoa Sơn xuống núi, lại chuẩn bị một lưới bắt hết bọn họ. Nhưng không đoán được dẫn tới lại là nhóm người nhân vật chính, do đó kế hoạch thất bại.

Nghe có vẻ như một câu chuyện xưa không có gì mới, nhưng trong đó có điểm cốt truyện là, nữ phụ An Cửu bị cổ sư bắt, ép Hạ Tử Kình giết chưởng môn Hoa Sơn, Hạ Tử Kình không đồng ý.

Hắn chọn cứu chưởng môn Hoa Sơn, từ bỏ An Cửu.

Tuy rằng cuối cùng An Cửu cũng được cứu bình yên vô sự, nhưng từ một khắc đó nàng liền hắc hóa, sau này càng ngày càng trở nên vặn vẹo âm u, làm chuyện xấu rồi tự mình tìm đường chết.

Nhưng hiện tại xem ra...... Những cốt truyện đó hẳn là sẽ không xảy ra?

An Cửu trầm mặc, khẽ liếc công tử bạch y bên cạnh, chỉ thấy hắn ở trong xe ngựa cũng ngồi nghiêm chỉnh, mặc tóc rối tung trên vai, hàng mi dài hơi khép, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần.

Còn tưởng rằng người này thật sự sẽ đi theo cốt truyện...... Quả nhiên vẫn sẽ thay đổi một số thứ.

Như vậy cũng tốt, nàng cũng không muốn theo cốt truyện.

Nàng chính là kiều thư tay trói gà không chặt, sao có thể đối phó với nguy hiểm?

Đang âm thầm suy nghĩ, lông mi đang rũ xuống của nam nhân bỗng nhiên run lên, lặng yên không một tiếng động ngước mắt, thẳng tắp nhìn qua.

"An tiểu thư nghĩ gì vậy?"

Đại phản diện thật nhạy bén nha.



An Cửu chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Ta suy nghĩ, lúc trước huynh nói làm cho ta thuốc tắm, dạy ta tập võ, có phải hôm nay có thể bắt đầu rồi không?"

Bùi Tịch dừng một chút, mỉm cười nói: "Đương nhiên có thể."

An Cửu lại tò mò hỏi: "Còn có, cổ mà các huynh nói là thứ gì?"

Bùi Tịch ôn nhu giải thích: "Cổ, là một loại sâu có thể điều khiển người."

An Cửu rùng mình một cái, lúc này nàng một chút cũng không diễn, nàng thật sự rất sợ sâu.

"Sâu? Người còn có thể điều khiển sâu?"

Bùi Tịch cười nói: "Tất nhiên, thiên hạ to lớn việc lạ gì cũng có, cổ trùng cũng chỉ là một loại tài nghệ mà thôi. Sâu có đủ loại đặc tính, rất nhiều trùng dùng để làm thuốc. Về phần cổ sư thao túng cổ trùng, chúng được nuôi đặc biệt, có rất nhiều khả năng khác thường. Ví dụ ta từng nghe nói có một loại cổ, có thể chui vào trong đầu người hút dịch não, người sẽ đau đầu mà chết. Còn có một loại cổ nhưng chui vào tim, ăn tim người, khiến tâm mạch người bị đứt."

Mặt An Cửu tái nhợt, vội vàng xua tay: "Dừng dừng dừng, chẳng lẽ không có cổ trùng nào tốt một chút sao? Cổ trùng đều hại người như thế?"

Nhìn thấy sợ hãi trong mắt thiếu nữ, Bùi Tịch cong mắt cười, chậm rãi nói: "Cũng có, ví dụ có loại cổ trường thọ, sâu sẽ cắn nuốt tạp chất trong máu người, loại cổ này sẽ giúp người có thể khỏe mạnh trường thọ. Đáng tiếc cổ này cực kỳ hiếm thấy, cơ hồ không thể có được. Còn có một loại tình cổ, hạ cổ này lên người mình thích, sẽ khiến người nọ yêu cô."

Lời vừa nói ra, thiếu nữ sửng sốt một chút, sau đó như nhớ tới cái gì, đôi mắt loé lên một chút sáng.

"Thật sự có loại cổ này?" Ngữ điệu vì kích động lên cao mấy độ.

Quạt xếp của công tử bạch y nhẹ lay động, một đôi mắt đen sâu thẳm ý cười mờ mịt, ngữ khí ẩn giấu mê hoặc: "Đương nhiên là có, hơn nữa là cổ thường thấy, hầu hết cổ sư đều luyện được."

Kế tiếp, tinh thần An Cửu vẫn luôn không tập trung, có chút thất thần.

Bùi Tịch tựa hồ vẫn chưa phát giác, hắn nhắm mắt dưỡng thần, môi mỏng trước sau hơi hơi nhếch lên.

Tuy rằng hắn phá kế hoạch của cổ sư, nhưng...... Có một số việc vẫn là không tránh được, ví dụ chuyện An Cửu bị bắt.

Kiếp trước không ai cứu nàng, đời này "Phi y" sẽ cứu nàng.

Nghĩ nếu anh hùng cứu mỹ nhân lần nữa, nữ nhân này sẽ rễ tình đâm sâu với hắn, kế hoạch cũng sẽ thành công một nửa.

Về phần song sinh...... Bùi Tịch phái người đi Nam Cương, nhưng trước sau không có tin tức truyền đến.

Nam Cương xa xôi, nơi đó lại thập phần bài ngoại*, không nói ngôn ngữ của Trung Nguyên, còn nhiều rừng chướng khí sương mù. Mà hoàng tộc Miêu tộc nắm giữ thuật luyện cổ trong tay, những người dị tộc đó ru rú trong nhà, cơ hồ không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nếu muốn tìm cổ song sinh không phải chuyện một sớm một chiều.

* Bài ngoại: loại bỏ những gì của nước ngoài

Nghĩ đến đây, giữa mày Bùi Tịch liền hơi nhăn lại.

Cũng may nữ nhân này hiện giờ không ngu ngốc giống kiếp trước, ứng phó cũng không khó.

"Bùi Tịch, ta muốn ăn cái kia! Mau mua cho ta!"

Giọng nữ lanh lợi hoạt bát đột nhiên chui vào màng tai, cùng lúc đó, một mùi thơm ập vào mặt.

Bùi Tịch mở mắt ra, liền thấy cả người thiếu nữ lướt qua bàn nhỏ ở giữa, một tay chống mặt bàn, một tay xốc màn xe phía đối diện lên, chỉ vào người rao bán hồ lô rong bên ngoài, mắt trông mong nhìn hắn.

Tư thế nàng như vậy, cách hắn rất gần, hắn hơi rũ mắt, liền có thể nhìn thấy cổ áo thiếu nữ vì cúi người mà hơi rộng mở, xương quai xanh bên trong tinh tế trắng nõn.

Công tử bạch y hơi nhắm mắt, trầm giọng nói: "Ngồi trở lại đi, ta mua cho cô."



Người bán rong ngoài xe cũng nghe thấy giọng An Cửu, nhanh trí đi theo bên cạnh xe ngựa, giơ hồ lô đường thét to nói: "Khách nhân, mua một cây hồ lô đường đi! Nhà ta dùng loại đường tốt nhất, sơn trà mới hái đó!"

An Cửu ngoan ngoãn ngồi trở lại, hai mắt đào hoa xinh đẹp nhìn thẳng qua, liên tục chớp chớp nhìn chằm chằm Bùi Tịch.

Bùi Tịch cam chịu thầm than một tiếng, động đậy thân thể tới bên cửa sổ, một tay đưa tiền, một tay nhận hồ lô đường.

"Ta muốn hai cây!" Phía sau lại truyền đến giọng giòn tan của thiếu nữ.

Bùi Tịch lại lần nữa đưa thêm đồng tiền qua: "Thêm một cây."

Người bán rong cười tủm tỉm đưa hồ lô đường qua, khen nói: "Tình cảm của công tử và phu nhân thật tốt!"

Sắc mặt Bùi Tịch ngẩn ra, còn chưa kịp trả lời, xe ngựa đã đi, người bán rong không theo kịp, hắn cũng không có cách nào phản bác.

Hắn một tay cầm một cây hồ lô đường, đưa đến trước mặt thiếu nữ hai mắt sáng lấp lánh.

An Cửu lập tức tiếp nhận, môi hồng nhuận mở ra, mở miệng cắn một viên hồ lô đường đỏ rực, quai hàm trắng nõn lập tức phình ra.

Nàng cũng không ngẩng đầu lên, một bên chuyên chú liếm hồ lô đường, một bên hàm hồ mở miệng: "Ta mới không phải phu nhân của huynh đâu!"

Hoá ra nàng cũng nghe thấy.

Như là sợ hắn sinh ra suy nghĩ không an phận, thiếu nữ ngẩng mặt, trừng mắt cảnh cáo hắn: "Ta chỉ thích mỗi Phi Y, hiểu không!"

Miệng thiếu nữ không giấu được chuyện, mấy ngày trước sớm đã thổ lộ người trong lòng của mình, vị kia là công tử Phi Y đã anh hùng cứu mỹ nhân.

Theo lý mà nói, nàng càng thích Phi Y, hắn càng nên vui.

Cũng không biết vì sao, thấy nàng giờ phút này khinh thường hắn, trong lòng Bùi Tịch lại ẩn ẩn khó chịu.