Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu Đi Lừa Người, Phải Làm Sao Đây?

Chương 20: Mang thai



Tái hôn?

Lan Khang Khải ngẩn người, sau đó cười nói: "Ba lớn tuổi rồi, hơn nữa cũng sắp lên chức ông ngoại, kết hôn gì nữa chứ..."

Lan Ngọc Dung cầm sổ hộ khẩu, không biết nên phản ứng thế nào.

Lan Khang Khải lại an ủi cô: "Dung Dung, con có phải lại suy nghĩ lung tung hay không? Đời này bố chỉ yêu mình mẹ con thôi, bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Lan Ngọc Dung ngẩng đầu, Lan Khang Khải chân thành nhìn cô: "Con cứ yên tâm dưỡng thai, đừng lúc nào cũng nghĩ ngợi quá nhiều. Bây giờ bố chỉ hy vọng con và đứa bé được bình an vô sự. Khi nào rảnh rỗi lại về nhà ăn cơm. Bố có rảnh rỗi cũng sẽ tới thăm con."

"Được rồi, bố, bố cũng nên chăm sóc bản thân mình nhiều hơn đi ạ." Lan Ngọc Dung quơ quơ sổ hộ khẩu, "Cái này con cầm trước, nhỡ đâu cần dùng đến cũng tiện."

"Ừ, đừng khiến mình mệt mỏi quá nhé."

"Vâng, con về đây, bố."

Không lâu sau khi Lan Ngọc Dung trở về nhà, dì Trần cũng đến.

Lan Ngọc Dung tới thư phòng lấy hợp đồng ra, hai người ký hợp đồng, Lan Ngọc Dung trả trước một tháng tiền lương cho bà.

Dì Trần thực ra không quan tâm đến việc tiền ít hay nhiều, chỉ là bà không muốn ở nhà nhàn rỗi.

Lan Ngọc Dung cũng trạc tuổi con gái bà, lại đang mang thai, bà sẵn lòng chăm sóc cô nhiều hơn một chút.

Dì Trần tay chân nhanh nhẹn, nhìn thấy túi đồ lớn nhỏ để trước phòng khách, bà liền mở ra phân loại, thu dọn từng cái, cất vào tủ lạnh, đồ ăn vặt thì để trên bàn uống trà nhỏ cho Lan Ngọc Dung.

Nguyên liệu trong tủ lạnh không nhiều lắm, bà lấy điện thoại di động ra xem đường đến siêu thị gần đó, đi mua thức ăn.

Lan Ngọc Dung vốn dĩ muốn chở bà đến đó, kết quả dì Trần lại muốn tự mình lái xe, không cần đến cô.

"Cháu đó, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai không phải còn đi làm sao?" Dì Trần nói, "Dì tự đi được, nhé, nghe lời dì."

Lan Ngọc Dung cong cong đôi mày, "Vậy cháu cảm ơn dì Trần nhiều."

"Không có gì, dì đi đây."

Lan Ngọc Dung đi dạo một vòng trong vườn hoa nhỏ, sau đó đến thư phòng để sửa sang lại các bản thảo thiết kế của cô trong mấy ngày nay.

Cô đã thiết kế tổng cộng ba chiếc váy và hai bộ quần áo cho riêng mình.

Váy và quần áo vest có những đường may vừa thông thường lại chuyên nghiệp, rất phù hợp với môi trường công sở, hơn nữa mấy bộ quần áo này về cơ bản đều co giãn một chút, không bó sát bụng, cũng sẽ không bị trông khó coi.

—— Lan Ngọc Dung không nghĩ sau khi mang thai cứ bụng lớn là đồng nghĩa với không đẹp.

Hiện tại Trình Nhất Phàm đã biết được việc cô có thai, vậy thì cô sẽ không dốc sức che giấu nữa.

Phụ nữ, bất cứ lúc nào, cũng nên được xinh đẹp.

Mấy ngày nay Lan Ngọc Dung cũng có tìm hiểu qua về thị trường hiện tại - quả thực có rất ít quần áo dành cho mẹ bầu, hoặc có thể nói là các phân ngạch liên quan đến loại trang phục này cũng rất ít.

Những kiểu phổ biến nhất trên thị trường là kiểu dáng rộng rãi và thoải mái, tất nhiên, hai kiểu mẫu đó đều không tồi, thời kỳ mang thai vốn đã vất vả, nên quần áo rộng rãi, thoải mái một chút, là việc nên làm, nhưng cũng không nên vì thế mà bỏ qua nhu cầu muốn được xinh đẹp.

Hơn nữa, mẹ bầu không giống với phụ nữ có thân hình đầy đặn, đây là hai nhóm đối tượng khác nhau.

Nhưng nhiều khi, quần áo của hai nhóm này thường bị nhầm lẫn.

Trên xe buýt tàu điện ngầm, thường sẽ phát sinh việc gây khó xử như nhường nhầm ghế người mang thai cho người béo.

Lan Ngọc Dung cảm thấy, mẹ bầu đã mang thai, thì quần áo mặc trên người cũng nên thể hiện ra, không nên che đậy, bị người khác cho là mập... Mà những cô gái mập bị nhận nhầm thành bà bầu có thể mặc quần áo che đi, sau khi thiết kế xong, cũng có thể mang đến cảm giác gầy.

Vì thế...

Ngoài năm bộ quần áo thiết kế cho mình, Lan Ngọc Dung còn đặc biệt thiết kế ba bộ quần áo phù hợp cho mẹ bầu trong các giai đoạn thai kỳ khác nhau, phần thiết kế ngực và bụng đều được cẩn thận chú trọng đến.

Cô muốn xem ba bộ trang phục này sẽ đem tới hiệu quả như thế nào.

Bộ phận thiết kế thời trang của công ty họ, hiện tại không có thiết kế quần áo cho mẹ bầu. Về cơ bản, đều là những thiết kế mang hơi hướng trẻ trung, bắt trend, thời thượng, đẳng cấp sang trọng.

Nghĩ như vậy, đây cũng là dựa trên tình trạng thai nghén trước mắt của bản thân mà nhìn ra một cơ hội mới.

Mẹ bầu cũng có thể bắt trend mới.

Ngày nay, phụ nữ ở công sở đã chiếm phân nửa đất nước, không ít người đã kết hôn và mang thai, nhiều người trước sinh một tháng mới bắt đầu nghỉ ngơi, thậm chí nửa tháng cũng có.

Vì vậy, nhu cầu về trang phục công sở của phụ nữ khi mang thai cũng là một thị trường lớn.

Lan Ngọc Dung muốn làm nên một thương hiệu quần áo dành cho bà bầu.

Cũng có thể cung cấp một số sự hỗ trợ tốt cho các bà mẹ mang thai - như là cung cấp cơ hội việc làm, mời một số bà mẹ ở các thời kỳ mang thai khác nhau làm người mẫu cho trang phục của công ty họ; hoặc giúp họ gia tăng sức quyến rũ nơi công sở, mỗi ngày đều được ăn mặc đẹp, cũng có thể khiến tâm trạng tốt lên nữa.

Nếu làm tốt phần thương hiệu này, nhất định sẽ có thu hoạch lớn.

Lan Ngọc Dung một bên chỉnh sửa bản thảo thiết kế, một bên lại thêm những ý tưởng sáng tạo mới trên giấy vẽ, thỉnh thoảng cũng sẽ ghi lại một số thông tin quan trọng trên máy tính, bận qua bận lại, bất tri bất giác đã hơn hai tiếng.

Khi phát hiện lưng có hơi đau nhức, cô mới hoàn hồn lại, vội vàng đỡ eo đứng dậy, chậm rãi đi qua đi lại một lúc, còn nói xin lỗi các bé: "Mẹ xin lỗi nhiều nhé, mẹ có bận việc một lát, lần sau nhất định sẽ đặt báo thức, cố gắng cứ nửa giờ sẽ cho các con hoạt động chút đỉnh nhé."

Lan Ngọc Dung đi ra khỏi phòng làm việc, ngửi thấy mùi thơm của cơm.

Cô theo mùi thơm tiến vào phòng bếp: "Dì Trần, dì làm món gì ngon vậy ạ? Mùi thơm quá!"

"Dì mua một con cá, còn tươi lắm, hầm canh cá cho cháu, hai món chay và hai món thịt. Cháu thích ăn cơm hay mì? Cơm dì hấp với bí đỏ và khoai từ, màn thầu với bánh mì hấp, hay mì sợi cũng đều có. Tối nay vì mừng đoạn duyên này của chúng ta, dì nấu hơi nhiều, cháu cũng có thể nếm thử chút xem." Dì Trần đang bận rộn trong bếp, trông hết sức thành thạo.

Lan Ngọc Dung cười gật đầu: "Được ạ, được ạ, cháu vốn muốn bảo cần khống chế cân nặng, sợ mình mang thai ăn quá nhiều thành mập, nhưng mà... Đồ ăn ngon như vậy, tối nay có thể phá lệ xem sao."

"Được, tối nay dì sẽ làm nhiều một chút, sau này sẽ tập trung vào việc cân bằng dinh dưỡng, cố gắng không làm cho cháu tăng cân quá nhiều.". Truyện Khác

Hai người nhìn nhau cười, Lan Ngọc Dung cũng đã đói bụng, dì Trần bưng bát canh lên cho cô, đuổi cô đến bàn uống canh trước.

Lan Ngọc Dung ngồi uống canh, chờ cơm.

Hơn mười phút sau, mọi món ăn đều đã sẵn sàng, Lan Ngọc Dung giúp mang bát đũa ra, hai người vui vẻ cùng nhau dùng bữa tối đầy thịnh soạn.

Cả hai nhân dịp này ngồi tán gẫu với nhau một lát, nói về con trai và con gái của dì Trần, hai con của dì đều đang đi học, một người học nhạc, một người học kiến ​​trúc, đều là sinh viên xuất sắc.

"Dì Trần trông có khí chất như vậy, có phải đã học qua khiêu vũ không ạ?"

"À, hồi trẻ có học đó, sau khi về hưu cũng thỉnh thoảng đến quảng trường nhảy khiêu vũ."

"Nếu dì muốn, khi không có việc gì cũng có thể tiếp tục đi khiêu vũ."

"Được. Dì ổn mà, dù sao đã tự lên kế hoạch sắp xếp thời gian cho mình trong nhiều năm như vậy, cháu không cần lo lắng cho dì đâu."

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, dì Trần dọn dẹp bát đĩa, Lan Ngọc Dung đi dạo một lúc, sau đó trở về tắm rửa và nghỉ ngơi.

Trước khi đi ngủ, cô có đọc sách về thai kỳ.

Ngày hôm sau.

Có dì Trần ở bên, Lan Ngọc Dung thong thả hơn rất nhiều, sau khi tắm rửa và nhìn đồ ăn ngon được dọn ra, cô ăn sáng rồi lái xe đến công ty.

Hôm nay, Lan Ngọc Dung không che đậy chuyện cô đang mang bầu nữa, thoải mái mặc bồ độ đã được sửa chữa như cũ.

Từ quầy lễ tân đến khu văn phòng cho đến trợ lý, tầm mắt ai cũng dừng trên người cô khi cô đi qua, cơ bản đều nhìn thấy được bụng của cô.

Sau đó...

Xì xào bàn tán là điều không thể tránh khỏi.

"Lan tổng đây là đang mang thai nhỉ?"

"Hình như, mấy ngày nay cô ấy đến công ty cũng chỉ đi giày bệt hoặc giày đế thấp, chưa thấy đi giày cao gót lần nào."

"Bụng cô ấy cũng lộ rõ quá đi, mang thai từ khi nào vậy nhỉ... Thảo nào khoảng thời gian trước không hề tới công ty... Vừa đến đã tặng cho mọi người tin tức nóng hổi như vậy."

"Mấy hôm trước cô ấy mặc quần áo rộng che kín mít, tôi cũng không để ý, chỉ nghĩ đơn giản là cô ấy béo lên, không ngờ..."

"Các cô nói xem... đứa bé là của ai?"

"Cô ấy hình như chưa kết hôn phải không? Không nghe thấy việc cử hành hôn lễ gì cả..."

"Đúng vậy, theo tính khí của đại tiểu thư, nhất định phải làm đại hôn, không thể nào khiêm tốn như vậy được..."

"A? Đây không phải là... mang thai trước khi kết hôn đấy chứ?"

"Tôi nghe nói, anh chàng đẹp trai mà cô ấy theo đuổi trước đây đã có bạn gái, cô ấy đây là giơ tay giành về à?"

"Suỵt, cô nói nhỏ chút đi, thật là cái gì cũng dám nói..."

...

Niếp Vi Vi có thể nghe thấy tiếng xì xào của mọi người, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong lòng hết sức khổ não.

Chẳng trách Lan tổng nhắc nhở cô chuyện nôn đó có thể là mang thai...

Hóa ra Lan tổng cũng mang bầu.

Phải làm sao đây, cô vẫn còn trong thời gian thực tập, nếu nói chuyện có thai ra, chắc chắn sẽ bị đuổi việc phải không?

Nhưng vất vả lắm cô mới vào được công ty này, cô không muốn rời đi.

Còn đứa bé...

Khi còn là sinh viên năm hai Niếp Vi Vi đã phải trải qua một cuộc phẫu thuật, bị lạc nội mạc tử cung*. Bác sĩ nói trong hoàn cảnh này rất khó mang thai, đây cũng là nguyên nhân khiến sau này cô không làm các biện pháp phòng tránh cẩn thận với bạn trai.

*Lạc nội mạc tử cung là tình trạng xảy ra khi các mô tương tự như lớp niêm mạc bên trong tử cung phát triển ở bên ngoài tử cung hoặc ngay tại tử cung, thường là trên các cơ quan khác bên trong khung chậu hoặc khoang bụng.

Lúc đầu bạn trai nói không có con cũng được, kết quả mùa tốt nghiệp lại chính là mùa chia tay, bạn trai cô nhanh vội ở bên người khác, vì người nọ mang thai.

Cho nên, cô mới chia tay bạn trai của mình.

Không ngờ tới, sau khi chia tay bản thân lại có một đứa con.

Cô đến nói chuyện với bạn trai, nhưng tên đàn ông đó lại nói rằng cô vì muốn níu kéo anh ta mà lại nói dối...

Tên đểu cảng ấy cho rằng cô đang nói dối...

Nhìn thấy người phụ nữ với cái bụng to đứng bên cạnh, Niếp Vi Vi từ bỏ việc trao đổi với anh ta.

Anh ta đã có con với người phụ nữ khác sau lưng cô, vậy cô còn có thể nói chuyện tốt đẹp gì với anh ta nữa đây?

Cuối tuần Niếp Vi Vi ngồi khóc ở nhà một trận, sau đó đến bệnh viện một chuyến.

Cô muốn bỏ thai, bác sĩ lại nói, nếu phá bỏ thì tương lai cô khó có thể mang thai lần nữa.

Bản thân Niếp Vi Vi rất thích trẻ con, vì cuộc phẫu thuật vào năm hai đại học ấy, cô đã trải qua một lần sụp đổ.

Hiện tại đã có một đứa con, cô lại muốn chọn phá thai...

Nội tâm chung quy là đau khổ vạn phần.

Kết quả, Niếp Vi Vi nghĩ tới nghĩ lui, nhưng vẫn không thể đưa ra quyết định khi ở trong bệnh viện, trước mắt chỉ có thể nghe theo lời khuyên của bác sĩ, từ bệnh viện về nhà, quyết định suy nghĩ lại một chút.

Cô mới mang thai một tháng, vẫn còn có chút thời gian để suy nghĩ.

Hôm nay nghe được những lời bàn tán về Lan tổng, tâm trạng của Niếp Vi Vi càng trở nên phức tạp.

Cuối cùng cô đứng dậy, đi đến phòng làm việc của Lan Ngọc Dung.

"Mời cô ấy vào đi." Lan Ngọc Dung cũng có chút kinh ngạc, Niếp Vi Vi vậy mà lại đến tìm cô?

Chẳng lẽ...

"Lan tổng, ngày hôm đó chị đoán đúng rồi ạ." Niếp Vi Vi sắc mặt tái nhợt, giải thích với Lan Ngọc Dung, "Quả thật tôi đang mang thai. Thật xin lỗi."

Lan Ngọc Dung mỉm cười, ra hiệu cho Niếp Vi Vi ngồi xuống: "Làm sao lại nói xin lỗi? Còn nói với chị?"

- --

Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com