Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 49: Nợ đào hoa



Anh nhìn cậu.

Lâm Quỳnh: "Sao vậy?"

"Cậu có cảm thấy có gì đó không đúng không?"

Lâm Quỳnh lắc đầu, nhưng cũng hiểu ý nghĩa câu nói của đối phương, "Không nha, thì là ăn cả chay lẫn mặn mà."

Phó Hành Vân:?

Lâm Quỳnh ôm cánh tay anh, "Tôi trước giờ chưa từng lập thời thề mà bản thân làm không nổi, đây cũng là vì tốt cho hai chúng ta."

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của đối phương, Lâm Quỳnh vội vàng nói tiếp: "Nếu tôi nói cả đời này ăn chay để đổi lấy kiếp sau được kết hôn với anh, anh có tin không?"

Nhớ lại thịt thỏ hôm qua, Phó Hành Vân hiền như bụt, nói, "Không tin."

"Nếu như nói tôi sẽ ăn chay suốt luôn, anh cảm thấy tôi có làm được không?"

Nhớ lại cái đêm cậu bỏ rơi anh để đi chạy bộ buổi tối, Phó Hành Vân một lần nữa mở miệng, "Không thể."

Lâm Quỳnh vỗ vai anh, "Vậy nên tôi mới lập lời thề ăn cả chay lẫn mặn đó."

Phó Hành Vân:....

Lâm Quỳnh lại ôm tay anh, thẹn thùng cúi đầu, "Không vì gì khác, chỉ vì muốn kiếp sau có thể tiếp tục ở bên anh."

Nói rồi bắt đầu viện cớ cho việc ăn cả chay lẫn mặn của mình, "Không phải tôi không bằng lòng lập lời thề tôi luyện ý chí con người, tôi chỉ là sợ bỗng có một ngày nào đó sơ xuất không làm, vậy thì kiếp sau..."

"Không được ở bên anh rồi."

Giọng chàng thanh niên vang lên bên tai, giống như chiếc đuôi mềm mại của mèo con lướt qua làn da vậy, ngứa ngáy không thôi.

"Dù sao..."

Phó Hành Vân rủ mắt nhìn cậu, đôi mắt trong veo, hồn nhiên của đối phương nhìn thẳng vào anh, không hề né tránh, ánh mắt anh bất giác quét qua đầu mũi cao cao, rơi xuống trên đôi môi kia.

Hầu kết anh khẽ động, nhưng lại ngay lập tức nhíu mày, "Dù sao cái gì?"

Khuôn mặt trắng trẻo, vô hại của Lâm Quỳnh nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt cong cong như vầng trăng sáng tỏ, "Anh muốn biết?"

Anh nhìn cậu, không nói gì.

"Anh cúi đầu thấp xuống một chút tôi sẽ nói anh nghe."

Ngữ điệu xấu xa này hệt như một mũi tên bắn xuyên qua tim, Phó Hành Vân vốn đang nhíu mày đã lạnh mặt đi, trái tim đập nhanh trong lồng ngực, cảm giác như sắp tiêu thật rồi, tâm phiền ý loạn.

Sau đó quay đầu đi, lạnh nhạt nói, "Không nói thì thôi."

Lâm Quỳnh ban đầu cũng chỉ là muốn ghẹo đối phương cúi đầu với mình thôi, thấy anh không thật sự muốn nghe, lại vội vàng ghé sát lại, "Nghe đi!"

"Nghe đi!"

Đối phương đồng ý lên núi với cậu, niềm vui trong lòng còn chưa nói ra hết cơ mà.

Thấy anh lạnh mặt nhìn mình, Lâm Quỳnh nhỏ giọng nói bên tai, "Nghe đi, tôi chỉ chọc anh thôi mà, chỉ là tình thú nho nhỏ giữa bạn đời với nhau thôi."

Anh liếc xuống nhìn cậu, thấy khuông mặt như đang lấy lòng kia, nói: "Vừa rồi cậu muốn nói gì?"

Lâm Quỳnh mỉm cười, sau đó lại nói bên tai anh: "Tôi thích anh nhất."

Lời vừa nói xong, Phó Hành Vân chỉ cảm thấy tim mình đột nhiên nặng nề, rút cánh tay mình ra khỏi vòng tay cậu.

Lâm Quỳnh ngạc nhiên, "Sao vậy?"

Phó Hành Vân gượng gạo, "Lần sau đừng nói mấy câu thế này với tôi nữa."

"Tại sao?"

Anh chỉ cảm thấy nhịp tim mình ngày càng nặng nề, đột nhiên đau nhói, sau đó hít một hơi thật sâu, "Tôi không muốn nghe."

Lâm Quỳnh nhìn anh, "Thật sao?"

Phó Hành Vân lạnh mặt, "Ừ."

Ngay sau đó, chỉ thấy Lâm Quỳnh lại rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Phó Hành Vân lập tức cảnh giác, "Làm gì đó?"

Lâm Quỳnh cực kì tự nhiên, "Không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với anh."

"Nói gì?"

Thấy biểu cảm trên mặt anh hơi dịu lại, Lâm Quỳnh lập tức ôm lấy mặt anh, sau đó nghiêng đầu nói bên tai: "Tôi thích anh!"

"Tôi thích anh!"

"Tôi thích anh!"

Trong nháy mắt, tai như bị người ta hun nóng, Phó Hành Vân đẩy cậu ra, "Lâm Quỳnh!"

Vì đối phương đồng ý đi lên núi với mình nên tâm trạng Lâm Quỳnh cực kì tốt, cho dù anh có đen mặt cũng không cảm thấy gì, "Có!"

Lồng ngực anh phập phồng, khuôn mặt đẹp trai lạnh như đầm băng, "Không biết xấu hổ."

Lâm Quỳnh nhìn anh, vui vẻ nói, "Đừng giận, đừng giận, tôi chỉ đùa với anh chút thôi."

Phó Hành Vân nhìn cậu, buông cậu ra quay người đi ra phòng khách.

Nhanh chóng nhập vân tay vào thang máy, cửa thang máy đóng lại, anh cũng không lập tức bấm nút, thang máy yên lặng không tiếng động, sau đó chỉ nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên.

Hình như là một câu chửi tục khàn khàn vang lên sau khi nhẫn nhịn hồi lâu.

Phó Hành Vân hít sâu một hơi, giơ tay bấm nút lên lầu ba, chân mày vẫn đang nhíu chặt nhưng tai lại đỏ như máu, màu sắc đó đã qua hồi lâu nhưng vẫn chưa tan.

Buổi chiều, sau khi Lâm Quỳnh ngủ trưa dậy, muốn đẩy anh ra ngoài đi dạo, cái đầu nhỏ ngó vào cửa phòng, "Hành Vân."

Phó Hành Vân nghe tiếng, bàn tay cầm bút chợt dừng, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt bàn, chỉ mở miệng lạnh nhạt nói: "Chuyện gì?"

"Hôm nay thời tiết đẹp đó, chúng ta đi dạo đi."

Phó Hành Vân ngước mắt, "Tùy."

Lâm Quỳnh nghe xong liền bước đến bên anh, "Vậy chúng ta đi thôi."

Phó Hành Vân ngây người, thấy cậu đang mặc đồ ở nhà, "Cậu không đi chuẩn bị chút sao?"

Lâm Quỳnh mặt mày thản nhiên, "Anh quên rồi hả?"

"Gì cơ?"

"Tôi là người kế thừa chủ nghĩa xã hội."

Phó Hành Vân nhất thời không hiểu hai chuyện này có liên quan gì với nhau, "Cậu chuẩn bị xong rồi?"

Lâm Quỳnh mỉm cười tự tin, "Lúc nào cũng sẵn sàng."

"...."

Lúc ra ngoài trùng hợp gặp ông lão gom rác mới gom rác về, Lâm Quỳnh cũng không gặp đối phương một khoảng thời gian rồi, sau khi nhìn thấy liền nhiệt tình vẫy tay, "Ông ơi!"

Ông lão nhìn thấy người phía sau, hơi kinh ngạc, "Chậc, cậu về rồi hả?!"

Lâm Quỳnh gật đầu, "Dạ, về từ mấy ngày trước rồi."

Sau đó Lâm Quỳnh không khống chế nổi tâm trạng vui vẻ, nhìn ông, nói: "Ông ơi, mấy ngày nữa có sao băng đó, ông biết không?"

Ông lãi gom rác cả một bó tuổi rồi, cũng không quan tâm mấy cái này lắm, "Không biết, cậu muốn đi ngắm sao?"

Lâm Quỳnh gật đầu, "Dạ."

Nói rồi mỉm cười, chỉ qua Phó Hành Vân, "Anh ấy cùng cháu lên núi ngắm đó."

Chàng thanh niên cười đến xán lạn, hệt như một đứa trẻ không giấu nổi bí mật.

Lâm Quỳnh lại nói chuyện với ông lão gom rác thêm vài câu rồi liền đẩy Phó Hành Vân rời đi.

Mùa hạ đã qua, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, nhìn lá trên cành đã ngả vàng, Lâm Quỳnh thốt lên, "Qua thêm một tuần nữa là vào thu rồi."

Phó Hành Vân hờ hững đáp một tiếng, "Ừm."

Lâm Quỳnh than thở, "Đến lúc đó chúng ta không thể đi dạo như bây giờ rồi."

Phó Hành Vân nghe xong nhíu mày, "Tại sao?"

Lâm Quỳnh: "Vì không mặc quần giữ nhiệt sẽ lạnh đó."

"...."

Lâm Quỳnh nhìn quần áo trên người anh, "Mùa thu sáng tối thì lạnh, trưa thì nóng, rất dễ bị cảm, không thể để bị lạnh được."

Hai người sau khi ăn tối xong, ai nấy tự về phòng mình, Lâm Quỳnh nằm trên giường, cầm điện thoại lên gọi cho Kỷ Nghiêu.

Đầu dây bên kia vừa reo vài hồi chuông đã có người bắt máy, "Người chị em."

Lâm Quỳnh quen rồi, "Là tôi."

"Kết quả thế nào?"

"Hành Vân nói anh ấy đi."

Giọng đối phương rõ ràng là dừng lại khoảng chừng là hai giây, "Cái gì?!"

Khi Phó Hành Vân và Lâm Quỳnh chưa kết hôn, đám bạn gồm cả Kỷ Nghiêu không phải chưa từng rủ Phó Hành Vân ra ngoài, nhưng đa số kết quả đều là không rảnh, không muốn đi.

Trong nháy mắt tai như ù đi, Lâm Quỳnh đưa điện thoại ra xa, "Hành Vân nói anh ấy đi."

Kỷ Nghiêu, "Cậu ấy đồng ý ngay và luôn?"

.... Ngôn Tình Hay

"Gần như vậy." Sau đó chỉ nghe thấy đối phương kích động nói: "Mấy ngày nữa chúng ta đi núi nào, có cần chuẩn bị gì không?"

Kỷ Nghiêu cũng không ngờ rằng Phó Hành Vân sẽ đồng ý lên núi cùng bọn họ.

Nhưng sau khi kinh ngạc cũng không quên trả lời câu hỏi của người ta, "Ngay ngọn núi ở thành phố bên thôi, ở đó thường có người tới dã ngoại, khách sạn dưới chân núi cũng không tệ."

Lâm Quỳnh ồ ồ, "Tôi có cần mang gì theo không?"

Kỷ Nghiêu suy nghĩ một lúc, đa số đồ đạc đều được chuẩn bị xong rồi, "Mang theo mấy đồ vệ sinh các nhân là được, những thứ khác tôi chuẩn bị hết rồi."

Lâm Quỳnh vui mừng, "Cô tốt thật đó."

Kỷ Nghiêu cực kì sảng khoái, "Khách sáo rồi."

Mấy ngày qua đi trong ngập tràn mong đợi, sáng sớm ngày hôm đó, vừa thức dậy Lâm Quỳnh đã thu dọn đồ, nhưng không biết tại sao mí mắt cứ giật liên tục.

Sau đó gõ cửa phòng Phó Hành Vân, "Hành Vân, anh dậy chưa?"

Trong phòng vang lên tiếng động, không bao lâu sau cửa đã mở ra, "Chuyện gì?"

Giọng Lâm Quỳnh đầy hưng phấn, "Chúng ta hôm nay đi dã ngoại, tôi qua đây giúp anh thu dọn đồ."

Giọng Phó Hành Vân cực thản nhiên, "Tự tôi làm là được."

Lâm Quỳnh: "Để tôi giúp anh."

Anh kiên quyết từ chối, "Không."

Nói rồi một lần nữa đóng cửa phòng lại, khi cậu quay lại một lần nữa, anh quả nhiên đã xách trong tay một chiếc túi thể thao màu đen.

Lâm Quỳnh tiện tay cầm lấy, "Đi thôi."

Phó Hành Vân im lặng một lúc, mở miệng hỏi, "Đi bằng gì?"

Lâm Quỳnh: "Lái xe đi đó."

"Cậu lái?"

"Người khác, tôi không biết lái đường núi."

Không biết tại sao sau khi nói xong câu này, Lâm Quỳnh lại nghe rõ tiếng thở phào của anh.

Bĩu môi, "Anh không tin tưởng tôi?"

Phó Hành Vân: "Tin."

"Vậy tại sao anh lại thở phào?"

"Vì tôi tin cậu không biết lái đường núi."

"...."

Không bao lâu sau Kỷ Nghiêu đã gọi điện đến, "Người chị em, tôi tới rồi, cậu và Hành Vân cũng ra đi."

Lâm Quỳnh nhỏ giọng nói ok.

Đợi hai người ra khỏi biệt thự, liền nhìn thấy hai chiếc xe đang dừng bên đường cách đó không xa.

Lâm Quỳnh vừa định lại gần, liền thấy một cái đầu ngó ra khỏi cửa kính xe việt dã, một khuôn mặt cực kì quen thuộc.

Lâm Quỳnh trừng lớn mắt, Tần Úy Sở!!!

Tần Úy Sở gần như không dám tin nhìn người cách đó không xa, "Lâm Quỳnh!!!"

Lâm Quỳnh:!!!

Cậu cuối cùng cũng biết tại sao sáng sớm nay mí mắt lại giật liên tục như vậy.

Tần Úy Sở trợn tròn mắt, cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi.

Thật sự không ngờ là sẽ gặp Lâm Quỳnh ở đây.

Kỷ Nghiêu nhìn thấy Lâm Quỳnh, từ chiếc xe còn lại bước xuống, vẫy tay với cậu, "Người chị em."

Lâm Quỳnh lập tức gượng cười, "Ừm hứm."

"Đi thôi, mọi người cùng lên đường."

Lâm Quỳnh đột nhiên cảm thấy bản thân thật sự sắp "lên đường" rồi.

Lâm Quỳnh nhìn Tần Úy Sở ngồi trên xe, gượng gạo quay đầu đi, ôm một tia hi vọng cuối cùng, "Hôm nay chỉ có ba người chúng ta đi?"

Kỷ Nghiêu lắc đầu, "Đương nhiên là không, tổng cộng tám người, trừ một người thân đi theo thì tất cả đều là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của tôi và Hành Vân, cậu yên tâm, không phải ngại, quan hệ chúng tôi tốt lắm."

Lâm Quỳnh cứng nhắc gật đầu.

Kỷ Nghiêu nói, "Nhưng bây giờ trừ tài xế ra, mỗi xe còn dư lại một chỗ ngồi, cậu xem xem muốn ngồi đâu."

Lâm Quỳnh kinh ngạc, "Tôi và Hành Vân không ngồi cùng nhau?"

Kỷ Nghiêu đột nhiên giống như kẻ chia rẽ uyên ương, nhưng nhìn biểu cảm đáng thương của Lâm Quỳnh, lại có cảm giác muốn bắt nạt người ta, "Sao, không nỡ à?"

"Tôi cố ý đó, chính là muốn tách hai người ra."

"..."

Lâm Quỳnh giật mình, "Cô thật ác độc."

Kỷ Nghiêu cười ma mị, "Quá khen."

Nói rồi vẫy tay kêu Lý Hàn Dương xuống xe, "Lý Hàn Dương, qua đây, đỡ Hành Vân lên."

Lý Hàn Dương cao gần mét chín xuống xe, "Hành Vân ngồi cùng chúng tôi?"

Kỷ Nghiêu gật đầu, "Chia rẽ đôi tình nhân."

Lý Hàn Dương: "Tôi thích."

Phó Hành Vân:....

Lâm Quỳnh:....

Nhìn Phó Hành Vân bị người ta đưa đi, Lâm Quỳnh bị dọa đến mức lảo đảo chạy theo.

Sau đó kéo lấy, không cho người đi, "Tôi muốn ngồi cùng Hành Vân cơ."