Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?

Chương 48



Edit: Lily_Carlos 

Sau khi đến nơi thang máy còn chưa xuống tới, trước cửa thang máy lại có nhiều người như vậy xem ra còn phải chờ lượt sau nữa, cô khẽ cắn môi quyết định đi thang bộ, mới đi được vào tầng cô đã thở hổn hển rồi, còn may giữa trưa không có ăn bao nhiêu, nếu không bây giờ sẽ rất khó chịu, Song Hee Eun ấn lên chuông cửa, thấy không ai mở cửa cô cắn răng ấn mật mã cửa nhà hắn rồi đi vào.

Mật mã của cửa này trừ Kwon Ji Yong thì còn có hai người biết nữa đó là người đại diện Choi Soon Ho và trợ lý Song Hee Eun biết.

Cô mở cửa đi vào thì thấy phòng khách vô cùng bừa bộn, chai rượu rỗng bị vứt đầy đất, bình hoa thì bị vỡ nát, cô biết hắn đang ở nhà nhưng mà tại sao hắn không nhận điện thoại của cô, nghĩ tới đây trong lòng cô không hiểu sao cảm thấy vô cùng khó chịu, đến cùng đã sảy ra chuyện gì, đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cô cẩn thận đi đến trước của phòng ngủ, cô nhanh chóng nhìn thấy Kwon Ji Yong đang ủ dột nằm thoi thóp trên giường, mà dùng từ thoi thóp đó không quá đáng chút nào, lúc Song Hee Eun nhìn thấy cảnh này trái tim của cô như bị ai đó bóp chặt, cô lo lắng chạy tới: "Anh bị sao thế này, đã sảy ra chuyện gì rồi."

Kwon Ji-Yong giật giật môi, Song Hee Eun cũng không nghe thấy hắn đang nói cái gì, nhưng hắn đang dùng sức đẩy tay Song Hee Eun ra, hắn đang cố đẩy cô ra?

Kwon Ji Yong bắt đầu kịch liệt ho khan, Song Hee Eun đưa tay sờ sờ trán của hắn, nóng quá: "Anh phát sốt rồi!" Cô lại nhìn quần áo hắn đang mặc rõ ràng vẫn còn ướt đẫm tức giận nói: "Cả người ướt đẫm như vậy mà còn không thay quần áo, anh đây là đang muốn chết đúng không!"

Cô đang muốn đi lên giúp hắn thay quần áo ra vậy mà hắn vẫn còn sức để đẩy cô ra.

"Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy!" Song Hee Eun hắn tức giận vô cớ, cô khom lưng xuống nhặt điện thoại di động của hắn lên, đặt ở trước ngực của hắn: "Anh có biết từ hôm qua đến giờ em gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại rồi hay không, anh có biết em lo cho anh như thế nào không hả?"

Kwon Ji Yong quay mặt ra chỗ khác không thèm nhìn cô.

"Anh cứ ở đây đợi một chút em xuống tầng mua thuốc hạ sốt cho anh!" Song Hee Eun nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.

Không nghĩ rằng lúc này người đại diện Choi Soon Ho cũng vì tìm Kwon Ji Yong mà lái xe đến, Song Hee Eun chạy qua xe hắn không ai nhìn thấy ai.

Choi Soon Ho đậu xe xong, hắn chạy thật nhanh lên nhà Kwon Ji Yong, sau khi thấy được tình trạng hiện tại của Kwon Ji Yong thì Choi Soon Ho nổi giận: "Ji Yong cái tên tiểu tử này, em không muốn sống nữa sao, nóng như vậy mà không thèm đến bệnh viện, Song Hee Eun đâu, trợ lý nhỏ của em đâu rồi hả, đợi anh tìm thấy cô ấy nhất định anh sẽ đuổi việc cô ấy ngay lập tức!"

Choi Soon Ho vừa nói vừa tiến lên giúp Kwon Ji Yong thay quần áo ướt, vất vả dìu hắn ra phòng khách, lúc này Song Hee Eun cũng đã mua được thuốc liền vội vã chạy vào: "Anh Soon Ho..."

Nhìn thấy cô, Choi Soon Ho tức giận chỉ vào người cô nói: "Tôi đưa Kwon Ji Yong đến bệnh viện trước, bao giờ về tôi sẽ hỏi tội cô sau!" Cái kia nghiến răng nghiến lợi đến bộ dáng, giống là muốn đưa nàng ăn sống nuốt tươi.

"Không, em cũng đi cùng các anh." Nói Song Hee Eun đặt thuốc ở một bên, chủ động muốn đến đỡ bên còn lại, không nghĩ tới lại bị Kwon Ji Yong đẩy ra một lần nữa, hắn còn cố hết sức nói: "Cô... Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô...”

Song Hee Eun bị đẩy ra thì cứ ngây người ở đó.

Lúc cô muốn đến giúp thì Choi Soon Ho không vui nói: "Ji Yong mới nói, không muốn nhìn thấy cô nữa, cô không nghe thấy sao?"

Hai người bọn họ cứ thế rời đi Song Hee Eun cứ đứng ngây người ở đó, cô rất muốn khóc nhưng mà cô vẫn nhịn được, cô chỉ im lặng ngồi xuống ôm lấy vai, cô nghĩ mình làm không đúng hay không tốt chỗ nào, tự nhiên bị như vậy làm cô thấy rất luống cuống.

Điện thoại trong túi vang lên, là người trong nhà gọi tới, chắc là bọn họ đang rất lo cho cô đây, Song Hee Eun nghe điện thoại rồi nói với người nhà cô đang ở công ty để cho họ không phải lo lắng nữa, sau đó cô nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi, cô sợ bản thân còn nói thêm câu nào nữa thì sẽ không kìm nén được nữa mà khóc.

Cô chậm rãi đứng dậy dọn dẹp lại căn phòng này cho hắn, bây giờ hắn đã không muốn gặp cô thì cô đành chờ đến khi hắn muốn gặp cô vậy, có lẽ đến lúc đó hắn sẽ tự nói cho cô biết lý do.

Choi Soon Ho đưa Kwon Ji Yong đến bệnh viện truyền nước biển, đợi hắn hạ sốt mới gọi điện báo cho cha mẹ hắn.

Song Hee Eun dọn sạch căn phòng một lần, cô còn tháo cả cái ga giường ướt đẫm mang đi giặt và mang tất cả đồ trên giường đi phơi.

Lúc này, Choi Soon Ho đã trở về.

Song Hee Eun nhanh chóng chạy tới hỏi: "Anh ấy sao rồi!"

Choi Soon Ho nhìn Song Hee Eun bằng ánh mắt chán ghét: "Song Hee Eun từ bây giờ cô không còn là trợ lý của Kwon Ji Yong nữa."

Song Hee Eun lui lại hai bước, nắm chặt tay lại: "Cuối cùng đã sảy ra chuyện gì rồi… Đây là ý của hắn sao?"

"Về phần cô có được làm việc ở YG nữa không thì còn do công ty quyết định, cô cứ đi về trước đi." Choi Soon Ho hạ lệnh trục khách.

Song Hee Eun đã không còn lý do tiếp tục ở lỳ chỗ này không đi, cô không để ý quyết định của công ty ra sao dù công ty có ra quyết định đuổi việc cô cũng không sao, bây giờ cô lo lắng thân thể hắn có sao không, hắn như vậy là do cô không chăm sóc hắn thật tốt, đây là lỗi của cô.

Cô mang bộ mặt nghiêm trọng ra cửa lưc về tựa như càng nghiêm trọng hơn, đây là bộ dạng hiện tại của Song Hee Eun trong mắt người nhà, Kim Jun Seok đang ngồi xem ti vi và nói chuyện cùng với người nhà cô, Song Hee Eun về đến nhà thay giày ra, cô cũng không nói thêm câu nào mà đi thẳng vào phòng đóng cửa lại.

Cô nằm lên giường bàn tay thì nắm chặt lấy ga giường, nước mắt tích tụ từ nãy đến giờ cuối cùng không thể kìm nén được nữa, cô che mặt lại để tiếng khóc của mình không phát ra quá lớn, cô không muốn bị người nhà phát hiện, cô không muốn người ngoài nhìn thấy bọi dạng khóc lóc đáng xấu hổ của cô, càng không muốn khóc trước mặt em trai, vì từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cô khóc trước mặt hắn.

Trong đầu vẫn hiện lên dáng vẻ tuyệt tình của Kwon Ji Yong trước khi đi: "Cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô." Câu đó là thật lòng sao, anh ấy thật sự... Không muốn lại nhìn thấy mình  sao...

"Hee Eun, Hee Eun." Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa cùng với giọng nói của anh Jun Seok.

Song Hee Eun hít mũi, cố gắng giả bộ như không có chuyện gì nói: "Em không sao, mọi người không cần phải để ý đến em, em muốn ở một mình."

Kim Jun Seok đứng ở cửa thu ánh mắt lại, giống như bị nghẹn mà nói: "Anh biết rồi."

Nhất định là người đàn ông kia bắt nạt cô ấy!

Hai ngày sau, mỗi ngày Song Hee Eun đều gửi tin nhắn cho Kwon Ji Yong hỏi hắn bây giờ ra sao rồi, đã sắp khoẻ hơn chưa, cô thấy hắn vẫn hoạt động trên ins thì trái tim đang treo lơ lửng của cô cũng thả xuống, bây giờ cô cứ phải quan sát động thái trên mạng của hắn mới có thể biết hiện tại hắn vẫn tốt.

Cô không thể thích ứng được với sự thay đổi đột ngột như vậy, từ vô cùng thân mật trở nên thật xa lạ.

Cho dù là chia tay, Song Hee Eun cũng rất muốn biết lý do vì sao, cô không muốn không minh bạch như thế này, hay là giống anh Jun Seok nói khi trước hắn chỉ tìm thứ gì đó mới mẻ thôi sao?

Công ty chỉ tạm thời cách chức cô, sau đó điều đợi cô là chuyển sang vị trí khác hoặc là bị sa thải.

Người nhà lo lắng hỏi han thì cô cũng chỉ trả lời qua qua là công ty cho cô nghỉ ngơi một thời gian, cô biết lời giải thích này không được thuyết phục.

Ngày mai Kim Jun Seok sẽ phải rời khỏi mảnh đất này, nhưng có một việc hắn không thể không làm.

Hắn biết rõ tình hình hiện tại của Song Hee Eun, hắn thấy được tên tiểu tử Kwon Ji Yong kia thay đổi một trợ lý mới.

Kim Jun Seok vào trụ sở công ty YG vừa lúc gặp được Kwon Ji Yong đang đi ra ngoài.

Kwon Ji Yong nhận ra hắn, Choi Soon Ho đang chuẩn bị gọi bảo vệ đưa hắn ra ngoài, lại bị Kwon Ji Yong cản lại: "Anh Soon Ho, anh không nên nhúng tay vào chuyện này, để cho em tự mình giải quyết."

Kwon Ji Yong vênh váo hung hăng đi đến phía trước mấy bước, hắn dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Kim Jun Seok nói: "Anh tới đây làm gì?" Chỉ cần nhìn thấy mặt Kim Jun Seok thì Kwon Ji Yong lại nhớ đến cảnh tượng hai người ôm nhau đứng dưới mưa, Kwon Ji Yong cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn nôn.

Kim Jun Seok trào phúng đến liếc nhìn thấy khuôn mặt của hắn Kwon Ji Yong lại nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó, Kim Jun Seok nhìn trợ lý bên cạnh Kwon Ji Yong nói: "Ai da, đây là tình mới đúng không."

"Xin anh nói chuyện sạch sẽ một chút!" Choi Soon Ho ở bên cạnh nói.

"Tôi không biết anh và Hee Eun sảy ra chuyện gì, nhưng là anh phải biết, anh có thể thành được là do tôi chần trừ mãi chưa xuống tay, nếu như tôi xuống tay trước thì anh có cửa sao! Ngày mai tôi phải về Mĩ, nếu như tôi thấy được anh bỏ rơi hay làm tổn thương cô ấy thì nhất định tôi sẽ đưa cô ấy theo rời xa nơi này mãi mãi." Kim Jun Seok nghiến răng nghiến lợi nói.

Kwon Ji Yong giống như được cảnh tỉnh hỏi lại: "Anh muốn đi sao?"

"Đúng vậy, trong lòng Hee Eun... Đã không có tôi…" Ánh mắt Kim Jun Seok trở nên thật cô đơn, hắn nhíu mày nói: "Tôi đến đây chỉ để nói những thứ này, đương nhiên nếu như hai người chia tay, tôi sẽ theo đuổi Hee Eun thêm một lần nữa và lần này nhất định tôi sẽ thành công!"

Bộ dáng tự tin của Kim Jun Seok làm cho Kwon Ji Yong cảm thấy tràn đầy nguy cơ, chẳng lẽ có hiểu lầm gì sao, hắn hiểu lầm Hee Eun rồi sao...

Kim Jun Seok nói xong liền quay người đi ra khỏi toà nhà, để lại một bóng lưng anh tuấn.

Hee Eun, anh chỉ có thể giúp em như vậy thôi, còn lại thì phải xem duyên phận giữa hai người vậy.

"Ji Yong, Ji Yong, Ji Yong!" Choi Soon Ho ở bên cạnh gọi rất lâu Kwon Ji Yong mới phản ứng lại.

"Sao vậy?" Kwon Ji Yong quay qua nhìn hắn.

"Chúng ta đi nhanh thôi, phía bên đối tác còn đang đợi."

Kwon Ji Yong gật nhẹ đầu đi theo Choi Soon Ho, hắn quay lại nhìn thoáng qua chỗ Kim Jun Seok đứng lúc nãy.