Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?

Chương 42



Edit: Lily_Carlos

Song Seung Yeom đang ngồi trong phòng khách chơi máy tính nghe thấy tiếng mở cửa liền quay ra, trông thấy là Song Hee Eun thì nói: "Chị, sao chị về sớm thế!"

Song Hee Eun kéo lấy thân thể mệt mỏi của mình đi vào nhà, sau khi đổi giày thì đi thẳng về phòng đóng cửa lại không nhìn Song Seung Yeom, sau khi về phòng cô ném túi sách lên giường rồi nằm vật xuống, thật mệt mà giống như một ngày làm việc vậy.

"Chị!" Song Seung Yeom chạy đến trước cửa phòng cô nói vọng vào trong: "Đã sảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không có....." Nói xong Song Hee Eun ngáp một cái thật to, rõ ràng sáng nay mình ngủ dậy rất muộn mà bây giờ lại buồn ngủ như vậy.

"Vậy sao chị lại làm ra bộ dạng cuộc sống không còn gì phải luyến tiếc như vậy chứ." Song Seung Yeom khoanh tay trước ngực lầm bầm.

Song Hee Eun lăn trên giường bất đắc dĩ nói: "Cuộc sống thật khó khăn mà."

"Chị em thấy chị độc thân lâu đến mức sắp phát điên rồi, chiều nay anh Jun Seok còn hỏi em là chị đã về chưa đó, người ta đã quan tâm đến chị như vậy sao chị không cho người ta một cơ hội, có thể thử một chút?"

Song Hee Eun trợn mắt nói: "Lúc nào thì chuyện tình cảm của chị đến lượt tiểu tử như em phải quan tâm rồi!" Lại nói, cô biết chuyện Jun Seok oppa quan tâm cô, nhưng mà anh ấy chưa từng nói một cách chính thức là muốn cùng có tiến đến nên cô cũng không thể nói gì...

Song Seung Yeom bĩu môi: "Em đã thành niên rồi đó có được không, mà trong chuyện này em còn có kình nghiệm hơn chị!" Hắn nói xong liền nhanh chóng chạy chỉ sợ một giây sau cánh cửa kia sẽ mở ra và chị ấy sẽ ra đánh hắn.

Song Hee Eun lật người đưa lưng về phía cửa phòng, hóa ra chiều nay Jun Seok oppa gọi cho Song Seung Yeom tìm cô sao, nhưng sao anh ấy lại không trực tiếp gọi cho cô, chẳng lẽ anh ấy đang còn giận?

Song Hee Eun nhanh chóng ngồi dậy cầm điện thoại lên nghĩ chắc bây giờ anh ấy đã tam làm rồi.

Điện thoại truyền ra rất nhiều thanh âm, một lúc sau mới thấy có người nghe máy.

"Alo, Hee Eun à."

"Jun Seok oppa, em đã về đến nhà rồi."

"Ừm, vậy là tốt rồi."

"..." Đột nhiên lâm vào một loại trầm mặc, Song Hee Eun thấy không quen vì bình thường anh ấy hay tìm chuyện để nói, hôm nay hẹn hò nửa đường bị cho leo cây nhất định anh ấy sẽ không dễ chịu cô có thể hiểu được.

"Oppa, bây giờ anh có rảnh không, tôi nay chúng ta đi ăn cơm đi."

Kim Jun Seok đột nhiên nghe thấy lời mời của Song Hee Eun thì ngạc nhiên, sau đó thì vô cùng vui vẻ đồng ý: "Được!"

Song Hee Eun mỉm cười nói: "Vậy để em chuẩn bị một chút, vẫn ở chỗ cũ chứ?"

"Không cần, anh đến nhà đón em bây giờ đây, em chờ nhé."

Hả... Lập tức đến nhà cô....

Song Hee Eun cuống cuồng nhảy dựng từ trên giường dậy rồi chạy vào toilet sửa sang lại tóc, Song Seung Yeom ở trong phòng khách thấy như có một cơn gió mạnh thổi qua, lúc hắn quay lại nhìn chỉ còn thấy một cái bóng biến mất trong cửa nhà vệ sinh.

Không khỏi nói thầm: "Chị ấy lại làm sao vậy..." Gần đây có chút không được bình thường.

"Leng keng, leng keng!" Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa, Song Seung Yeom đứng dậy đi mở cửa, lúc nhìn thấy Kim Jun Seok cũng là ngơ ngác một chút rồi gọi: "Anh Jun Seok!"

Kim Jun Seok cười cười vỗ vai Song Seung Yeom hỏi: "Chị gái em đâu?"

Song Seung Yeom chỉ chỉ bên trong, lúc này Song Hee Eun vừa vặn đi ra từ trong toilet, rõ ràng vẻ ngoài đã được chỉnh chu lại trông sáng láng hơn lúc trước.

"Oppa, anh tới rồi!"

"Ừm, em chuẩn bị xong chưa?"

Song Seung Yeom nhìn cách hai người nói chuyện thì cảm thấy mình trở thành một cái bóng đèn, rốt cuộc chuyện hôm nay là như thế nào, từ sáng đến giờ có đến hai người đàn ông đến tìm chị gái hắn chẳng lẽ chị ấy gặp vận đào hoa rồi.

"Vậy chúng ta đi!" Hai người nói xong liền chuẩn bị đi ra cửa, trước khi đi Song Hee Eun còn vỗ vai Song Seung Yeom nói: "Bọn chị đi ăn cơm ở ngoài, em có muốn đi cùng không?"

Song Seung Yeom nhanh chóng lắc đầu: "Em vẫn là nên ở nhà thôi, mẹ sắp về rồi." Hắn có đần đâu chứ đi đê thành cái bóng đèn to bự ở đó hả.

"Hôm nay... Chơi vui vẻ sao?" Đứng trong thang máy, Kim Jun Seok đang chắp tay sau lưng, đột nhiên hỏi.

"Hửm?" Song Hee Eun nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng bình thường thôi, giống như lúc làm việc vậy đó."

"Hôm nay em lựa chọn đi cứu bé gái kia là quá xúc động rồi, lần sau em đừng làm như vậy nữa."

Song Hee Eun gật nhẹ đầu, xem ra anh ấy cũng không giận cô, quan hẹ giữa hai người họ tốt như vậy thì làm sao có thể giận nhau vì những chuyện nhỏ như thế được.

Sau khi lên xe thắt dây an toàn vào, Kim Jun Seok hỏi cô: "Em muốn ăn cái gì?"

Song Hee Eun ngồi xuống nghiêm túc nghĩ sau đó nói: "Hay là chúng ta đi ăn lẩu đi, rất lâu rồi chưa ăn cái đó."

Kim Jun Seok cười một tiếng nói: "Đi." Rồi nhanh chóng khởi động xe.

Hai người chọn chỗ gồi bên cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy đường phố rộng rãi từ nơi này, lúc này đèn đường đã sáng lên, vì giờ là giờ tan tầm nên có rất nhiều xe cộ lưu thông trên đường.

Song Hee Eun vừa ngồi xuống chưa kịp ăn cái gì liền nhận được tin nhắn từ Kwon Ji-Yong, cô kinh ngạc mở ra xem thì thấy nội dụng tin nhắn như vậy: "Song Hee Eun, cô đang làm gì?"

Trong ấn tượng của cô thì hắn chưa bao giờ hỏi như vậy, cô nhắn tin lại trả lời: "Tôi đang ăn cơm nha."

Sau đó cũng không thấy hắn trả lời lại nữa, Song Hee Eun cũng cất điện thoại đi chuyên tâm hưởng dụng đồ ăn của mình.

Hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu làm cho hai người không thể nhìn thấy rõ mặt nhau, may mà bây giờ là tháng năm nên thời tiết vẫn hơi lạnh nếu để sang tháng sau thì đi ăn một bữa lẩu như vậy là một loại tra tấn không có chút nào gọi là hưởng thụ cả, Song Hee Eun muốn thừa dịp này ăn no một bữa.

Kim Jun Seok thân mật gắp thịt dễ đã chính cho cô, Song Hee Eun nhìn cái bát đầy thức ăn của mình nói với Kim Jun Seok: "Như thế là không được rồi, anh cứ ăn của anh đi đừng cứ gắp cho em mãi như vậy."

Kim Jun Seok vừa cười vừa nói: "Không phải lúc nhỏ em toàn gắp thịt cho anh sao?"

Khi hắn nhắc đến chuyện này thì Song Hee Eun lại nhớ đến một nồi lẩu năm đó chỉ bằng 1/3 giá tiền hiện tại, vào mùa đông hai người thường hẹn nhau đi ăn lẩu, mà Song Hee Eun biết hắn thích ăn thịt nên rất hay gắp thịt cho hắn nên có thể hiểu được tại sao lúc đó hắn lại béo như vậy.

Hai người vừa nói vừa cười, đều nhớ về ký ức lúc nhỏ, hai người đều cảm thán nếu như không phải lớn lên thì tốt biết bao, chỉ cần làm một đứa bé vô lo vô nghĩ là được rồi.

"Hee Eun, sau khi được chuyển chính thức... Em có tính toán gì?" Kim Jun Seok đột nhiên hỏi.

"Ừm.... Sau khi chuyển chính thức em vẫn nên làm công việc chuyên ngành của mình đi."

"Anh còn sợ em muốn làm trợ lý cả đời chứ." Kim Jun Seok làm bộ như đang đùa nhưng kỳ thực đây là điều mà hắn lo lắng.

Song Hee Eun nghe xong khoa trương bật cười: "Sao lại thế! Coi như làm trợ lý cũng không chuyện là làm cả đời, trừ khi em gả cho hắn, ha ha ha."

Kwon Ji-Yong lái xe về nhà, trong thời gian chờ đèn đỏ hắn quan sát xung quanh thì thấy được bóng người quen thuộc đang ngồi trong tiệm lẩu nói nói cười cười, lúc này hắn cảm thấy không vui chút nào, hắn cảm giác như đồ vật của mình bị người khác lấy mất vậy.

Sau lưng truyền đến tiếng còi xe, lúc này Kwon Ji Yong mới chợt nhận ra đèn đã chuyển sang màu xanh từ bao giờ, hắn nhấn ga chạy đi.

Việc đầu tiên Kwon Ji Yong làm khi về đến nhà là chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh, để cho bản thân thanh tỉnh một chút, nhưng mà không hiểu sao trong đầu hắn chỉ có hình ảnh kia, hắn bất đắc dĩ đấm một cái vào tường nhà tắm miệng gọi tên Song Hee Eun: "Song Hee Eun à, Song Hee Eun!"

Sau khi tắm xong hắn nằm vật ra giường, cầm điện thoại xem INS của Song Hee Eun, xem các trạng thái cô cập nhật từ gần nhất đến trước kia thì phát hiện ra cô gái này chỉ đăng ba nội dung, một là post hình của Lee Jong Suk hay là chia sẻ bài viết của hắn, hai là liên quan đến ăn uống, ba là các loại hình cầu có người yêu thoát kiếp FA.

Hắn xem đến bài post hai năm trước của cô thì không nhịn được cười cảm xục không vui trong lòng cũng theo đó mà tiêu tán hết. Nguyên văn là cô ấy đăng một bức ảnh của thần tình yêu mà ở bên trong có chữ thoát kiếp FA, Song Hee Eun cũng có nói: "Không muốn nói nhiều nữa, đã phát lại tin này lần thứ 99 rồi mau cho tôi thoát kiếp FA đi chứ!"

"Đồ đần... Chuyện như vậy mà cũng tin." Kwon Ji-Yong không nhịn được nói, hắn nhìn điện thoại cười một hồi lâu, sau khi ngừng suy nghĩ lại hắn mới chợt nhận ra hắn chưa bao giờ có cái trạng thái như vậy, chỉ từ khi gặp Song Hee Eun thì hắn mới có thể bất thường như thế.

"Em nhớ chăm sóc cho mình thật tốt, không được làm việc quá mệt." Sau khi ăn cơm xong Kim Jun Seok đưa Song Hee Eun về nhà.

"Em biết rồi, anh cũng vậy nha!" Song Hee Eun lại bổ sung: "Chác là cha mẹ em đang ở nhà, anh có muốn lên ngồi một chút không?"

Kim Jun Seok nhìn điện thoại lắc đầu nói: "Không được, ngày mai bên công ty anh còn có một cuộc họp sớm, anh phải trở về chuẩn bị tư liệu cho ngày mai, nên để lần sau đi."

"Ừm, được rồi, vậy anh nhanh về đi em lên nhà đây."

Sau khi ăn no tâm trạng của Song Hee Eun rất vui vẻ đến đi đường cũng nhảy nhót, lại đột nhiên nhận được điện thoại của Kwon Ji Yong, cô hơi sợ hãi vì sợ lại phải đi đón hắn giống hôm trước?

Do dự rất lâu, Song Hee Eun vẫn sợ hãi nghe điện thoại: "Alo, Kwon... Boss chào buổi tối!"

"Song Hee Eun, sao cô nghe máy chậm vậy."

"Tôi....."

"Được rồi, tôi có chuyện muốn nói với cô." Kwon Ji-Yong cắt ngang lời cô định nói: "Tôi xin công ty nghỉ một ngày, lịch trình ngày mai sẽ đẩy sang ngày tiếp theo, sáng sớm mai cô chuẩn bị một chút trang điểm cho đẹp vào rồi tôi sẽ đến đón cô." Còn chưa chờ Song Hee Eun phản ứng lại phì bên kia đã cúp máy, cô mơ màng vì không biết chuyện gì đang sảy ra.

Vì sao lại phải mặc xinh đẹp chút... Chẳng lẽ có cuộc họp mặt nào đó, Song Hee Eun vừa lẩm bẩm vừa tìm quần áo trong tủ.

Đúng 7h, Song Hee Eun mới xách túi ra khỏi nhà, Kwon Ji Yong ngồi trong xe bấm còi dọa cô giật cả mình, rồi nói.

"Lên xe!"

Sau khi lên xe Song Hee Eun vừa thắt dây an toàn vùa hỏi hắn muốn đi đâu, Kwon Ji-Yong cũng chỉ cười, tuy không chắc lắm nhưng có lẽ tâm trạng của hắn lúc này cũng không tệ?

Được rồi, chỉ cần boss vui vẻ là bầu trời trở nên trong xanh.

Kwon Ji-Yong lái xe đến một nơi rộng lớn không người, sau khi xuống xe Song Hee Eun quan sát bốn phỉa cảm thấy nơi này thật yên tĩnh, chỗ này là ngoại thành hay nông thôn? Cách đó không xa là đồng ruộng xanh mơn mởn, Song Hee Eun không hiểu vì sao Kwon Ji Yong sẽ đưa cô đến đây.

Sau khi xuống xe Kwon Ji Yong chống nạnh quan sát tựa hồ rất vui vì mình tìm được nơi này, ở chỗ này sẽ không bị ai phát hiện ra nên hắn bỏ cả kính râm xuống.

Song Hee Eun không nhịn được hỏi: "Boss, chúng ta tới nơi này làm gì?"

Kwon Ji-Yong xoay người lại, nhìn cô nói: "Tôi muốn nói chuyện với cô."

Hả, nói chuyện gì đây, chẳng lẽ cô được về tổ ban đầu rồi? Trong lòng Song Hee Eun mừng thầm, có chút vui vẻ nói: "Nói chuyện gì vậy?"

Kwon Ji-Yong nhếch miệng, nghiêm túc nhìn cô nói: "Yêu đương."