Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 15



Edit: Ly Ly

Beta: Manh Manh

Kể từ khi gặp giấc mộng kỳ quái tối hôm qua, thời điểm Sở Ngự cùng thiếu niên ngốc ở một chổ sẽ có chút không được tự nhiên, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút cảm giác xấu hổ.

Thẩm Kiêu hiển nhiên không có phát hiện khi Sở Ngự ôm cậu có hơi cứng ngắc, giống như thường ngày lui tới chờ Sở Ngự dạy cậu học tiếng Anh.

Nhìn vào đôi mắt trong veo của thiếu niên, khó xử trong lòng Sở Ngự cũng dần dần biến mất, hai người nhanh chóng tiến vào trạng thái một người nghiêm túc giảng dạy, một người nghiêm túc học tập.

Thời gian qua thật sự mau, trong nháy mắt lại trôi qua nửa tháng. Không thể không nói, hứng thú quả nhiên là lão sư tốt nhất, nếu chính mình cảm thấy hứng thú mà trên sự vật lại có một ít thiên phú, như vậy cậu ở phương diện này trưởng thành phi thường nhanh chóng. Thực hiển nhiên, Thẩm Kiêu chính là một ví dụ điển hình, Sở Ngự cảm khái nói.

Thời gian nửa tháng, Thẩm Kiêu đã có thể cùng bản thân tiến hành đối thoại đơn giản, kiến thức về tiếng Anh cơ sở, cậu đã hoàn toàn nắm giữ. Hiện tại Thẩm Kiêu đang căn cứ vào lý giải của bản thân để điền danh từ riêng vào "Chỗ trống" lúc trước của Sở Ngự. Sở Ngự bồi Thẩm Kiêu điền mấy từ, liền để đối phương tự mình tìm hiểu. Danh từ chuyên nghiệp cấu thành cũng là một điểm kiến thức quan trọng, đối với tại sao lại cấu thành như vậy, mỗi người đều phải có lý giải của riêng mình. Nếu lý giải thấu triệt, như vậy đối với việc phiên dịch trong tương lai sẽ có trợ giúp rất lớn, đến lúc đó là có thể thể hiện ra sự khác biệt giữa phiên dịch bằng máy và nhân công phiên dịch......

Hai người ngồi ở hai đầu bàn học, một người nghiêm túc đọc sách, bổ từ, một người chuyên tâm viết văn chương, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, vô tình sẽ khiến nội tâm sung sướng càng ngày lên men càng nhiều, cho đến mỗi một tấc da trên người, đều lây dính hơi thở sung sướng.

"Sinh viên Sở có ở đây không?"

Nghe thấy ngoài cửa có người, Sở Ngự dừng bút, nhìn thiếu niên đang nghiêm túc đọc sách, liền không quấy rầy cậu, xoay người ra khỏi phòng.

Mở cửa phòng ra, đã thấy hai người đứng trong viện. Người cao thực anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lộ ra chút sắc bén. Người hơi lùn cũng thực anh tuấn, có một đôi mắt hẹp dài hồ ly, khóe miệng câu lấy nụ cười. Hai người thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, Sở Ngự đại khái đoán được thân phận của bọn họ.

"Ngài là sinh viên Sở đi, tôi là nhị ca của Thẩm Kiêu, Thẩm Kiến Quốc." Nói xong, vươn tay về phía Sở Ngự.

Sở Ngự gật gật đầu, duỗi tay nắm lại tay đối phương, "Chào anh, Sở Ngự."

Lâm Tiêu chọn chọn cặp mắt hồ ly, cũng vươn tay về phía Sở Ngự, "Rất vui được gặp cậu sinh viên Sở, tôi kêu Tâm Tiêu, là bằng hữu của Kiến Quốc."

Vừa mới bắt tay với Lâm Tiêu xong, trong phòng liền truyền đến âm thanh của thiếu niên, "Sở ca, ngoài cửa là ai a?"

Khi Thẩm Kiêu đang đọc sách, dường như đột nhiên nghe thấy giọng nói của nhị ca mình, nhớ rõ lần trước gia gia có nói qua mấy ngày nay nhị ca sẽ sớm trở về.

Thẩm Kiêu đã hơn một năm không được gặp Thẩm Kiến Quốc, hiện tại bỗng nhiên nghe được giọng nói của Thẩm Kiến Quốc, có chút kích động.

Nghe thanh âm thiếu niên lộ rõ sự vui sướng, Sở Ngự cười cười, nhìn về phía hai người trước mặt nói, "Thẩm Kiêu đang ở trong phòng, hai ngươi đợi ở đây một chút, tôi sẽ đẩy cậu ấy ra."

Hai người gật đầu phụ họa, mặc dù hiện tại Thẩm Kiến Quốc rất muốn lập tức vào nhà.

Trong phòng Thẩm Kiêu duỗi cổ nhìn ra bên ngoài cửa, bộ dáng rất sốt ruột.

"Sở ca, người ngoài cửa là ai, là nhị ca của tôi sao?"

Sở Ngự đi đến phía sau thiếu niên, đỡ xe lăn, "Là nhị ca của cậu, hiện tại tôi đẩy cậu ra ngoài."

Mắt Thẩm Kiêu sáng rực lên, má lúm đồng tiền trên mặt quơ quơ, thoạt nhìn rất vui vẻ.

Vừa ra khỏi cửa phòng, Thẩm Kiêu liền nhìn thấy Thẩm Kiến Quốc đứng ở giữa sân, "Nhị ca!" Trong giọng nói lộ ra vui sướng.

Thấy tiểu đệ nhà mình ngồi trên xe lăn, đôi mắt Thẩm Kiến Quốc bỗng chốc liền đỏ, lần trước khi bản thân trở về còn dẫn cậu xuống sông bắt cá, lên núi nhặt hạt dẻ, trước khi đi, tiểu đệ còn lôi kéo bản thân nói lần sau mang mấy quyển sách tới cho cậu.

Nhìn đôi mắt nhị ca dần dần đỏ, Thẩm Kiêu vội vội vàng vàng nói: "Nhị ca, anh làm sao vậy! Người đã bao lớn rồi, còn muốn khóc nữa, huống hồ đệ sẽ mau khỏe lại thôi." Nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Sở Ngự, ý bảo đối phương đẩy cậu qua.

Sở Ngự hiểu ý tứ của thiếu niên, đẩy cậu đến bên cạnh Thẩm Kiến Quốc.

Thẩm Kiến Quốc ngồi xổm xuống, chạm vào cẳng chân đang được băng vải của Thẩm Kiêu, "Còn đau không?" Thanh âm có chút nghẹn ngào.

Nhìn dáng vẻ của Thẩm Kiến Quốc, Thẩm Kiêu cũng không chịu nổi, giơ tay sờ sờ đầu anh, nhẹ giọng nói, "Đã khá hơn nhiều rồi, nhờ có Sở Ngự ca, qua một đoạn thời gian nữa liền có thể luyện tập đi đường."

Thẩm Kiến Quốc rất tự trách, trong số mấy người huynh đệ, quan hệ của anh cùng Thẩm Kiêu là tốt nhất. Khi còn nhỏ anh không hiểu chuyện, muốn lên núi để chuẩn bị món ăn hoang dã. Nhưng khi đó rau dại bên ngoài bìa núi đều bị nhổ đến không còn, càng đừng nói đến đồ vật là thịt. Lúc ấy nãi nãi sinh bệnh, thân thể rất yếu, vì để bồi bổ cho người trong nhà, có bữa ăn ngon, anh định vào núi nhìn xem bên trong, không nghĩ tới, anh gặp sói.

Trong thời kỳ thiên tai, sói thấy Thẩm Kiến Quốc tựa như cẩu thấy thịt, liều mạng truy đuổi. Thẩm Kiến Quốc bị súc sinh kia cắn xuống một miếng thịt, bị thương rất nặng, nhưng cũng may con sói kia cũng là nỏ mạnh hết đà, cuối cùng bị anh dùng dao chẻ củi chém chết. Nhưng bản thân cũng không thể đứng dậy nổi, lúc ấy anh gạt người trong nhà một mình lên núi, nơi này lại nằm sâu trong núi rừng, anh cảm thấy qua một lát có khả năng sẽ có những con sói khác lại đây đem anh gặm, dù sao nghe gia gia nói, gia hỏa này là đi theo đàn.

Theo thời gian trôi đi, Thẩm Kiến Quốc cảm thấy đầu mình càng ngày càng choáng váng, đột nhiên anh nghe thấy trong bụi cỏ bên cạnh phát ra một ít tiếng vang, tất tất tác tác, khi anh cho rằng mình sắp phải bị ăn luôn, anh thấy Thẩm Kiêu, khi đó Thẩm Kiêu chỉ có bảy tuổi. Sau lại chính là Thẩm Kiêu nửa kéo nửa vác đem anh xuống chân núi, sau đó lại bay nhanh chạy tới trong ruộng gọi người......

Sau đó chính là bác sĩ trong thôn tới băng bó miệng vết thương cho anh, ba anh tàn nhẫn đánh anh một trận bắt anh quỳ cả đêm, Thẩm Kiêu cũng bị đánh mông, nằm trên giường mấy ngày. Lúc ấy anh còn may mắn, may mắn vết thương là ở trên đùi, nếu là ở cẳng chân, nói không chừng Thẩm Kiêu cũng không thể mang theo anh.

Vốn dĩ từ nhỏ anh đã thích đệ đệ trắng nõn sạch sẽ lại nghe lời này, sau khi trải qua sự kiện kia, anh liền càng thích Thẩm Kiêu, giống như ba anh đem Thẩm Kiêu coi như hài tử mà đau. Nhưng tưởng tượng đến Thẩm Kiêu thiếu chút nữa bị cắt chân, trong lòng anh hối hận khi đi ra ngoài lái xe thể thao kiếm tiền, nếu anh ở nhà, Thẩm Kiêu có lẽ sẽ không xảy ra chuyện, tự trách thật lâu, cũng may cuối cùng chân đã được bảo vệ.

Đứng dậy sờ sờ đầu Thẩm Kiêu, "Vậy là tốt rồi, có thể đi là tốt rồi." Nói xong nhìn nhìn Sở Ngự lại nhìn nhìn bạn tốt Lâm Tiêu.

Nhìn ánh mắt của bạn tốt, Lâm Tiêu đi lên phía trước nói, "Sinh viên Sở, tôi là bác sĩ khoa ngoại ở tỉnh G, có bảy năm kinh nghiệm trong ngành y, đã làm rất nhiều ca phẫu thuật có tình huống tương tự như Thẩm Kiêu, tôi muốn nhìn xem cho Thẩm Kiêu, có thể chứ?"

Chân Thẩm Kiêu là Sở Ngự chữa khỏi, theo lý thuyết Lâm Tiêu làm trò như vậy trước mặt Sở Ngự định nhìn lại chân cho thiếu niên hành là vi không tốt lắm, nhưng Sở Ngự cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là gật gật đầu, ý bảo bản thân cũng không để ý.

Thẩm Kiêu nhìn nhìn Sở Ngự, phát hiện trên mặt đối phương cũng không có loại cảm xúc không cao hứng, cũng liền gật đầu đáp ứng.

Mở băng gạc ra, Lâm Tiêu sờ sờ chân Thẩm Kiêu, phát hiện xương cốt của đối phương xác thật đã mọc ra tốt, hơn nữa nhìn tình hình miệng vết thương khép lại, phát hiện khép lại rất tốt, đã kết vảy, mọc ra thịt mới.

Sau khi kiểm tra xong, Lâm Tiêu có chút khiếp sợ, anh không nghĩ tới y thuật của Sở Ngự lại tốt như vậy, ban đầu anh cũng nghĩ giống Thẩm Kiến Quốc muốn đem tình huống phương diện hướng tốt nói cho người của Thẩm gia, không nghĩ tới chân Thẩm Kiêu thật sự được nối tốt, cứ tiếp tục như vậy thì khôi phục về nguyên trạng cũng không phải là không có khả năng.

Thẩm Kiến Quốc thấy bạn tốt vẫn luôn không nói chuyện, nhịn không được hỏi: "Thế nào"?

"Khôi phục rất tốt, cứ chiếu theo như vậy, hai chân rất nhanh là có thể khôi phục." Nói xong nhìn nhìn Sở Ngự, trong mắt chứa đầy thâm ý.

Sở Ngự rất bình tĩnh nhìn thẳng anh, cũng không có lộ ra cảm xúc dư thừa.

Thấy bạn tốt nói như vậy, Thẩm Kiến Quốc một lòng cuối cùng cũng bỏ vào trong bụng, vỗ vỗ bả vai Thẩm Kiêu: "Nếu như vậy nhị ca liền an tâm rồi, đêm nay anh tới đón em về nhà ăn cơm. Anh hiện tại về nhà trước một chuyến."

Thẩm Kiêu gật gật đầu, "Nhị ca anh mau trở về, người trong nhà có thể rất nhớ anh."

Thẩm Kiến Quốc nhìn đệ đệ, lại nhìn Sở Ngự, "Sinh viên Sở, đệ đệ tôi liền nhờ ơn cậu chiếu cố."

"Không có việc gì, chiếu cố cậu ấy cũng không phiền toái".

Mấy người lại hàn huyên vài câu, Thẩm Kiến Quốc liền mang theo Lâm Tiêu rời đi.

Sở Ngự đem Thẩm Kiêu đẩy trở về phòng, tính toán tiếp tục viết văn chương. Một lát sau thiếu niên duỗi tay lại đây chọc chọc hắn. Sở Ngự buông bút, nhìn về phía thiếu niên.

"Tôi vừa mới để bằng hữu của ca tôi xem chân cho tôi anh có tức giận hay không?" Bên trong ngữ khí mang theo chút thật cẩn thận.

"Vì sao cảm thấy tôi sẽ tức giận?"

"Bởi vì tôi cảm thấy làm như vậy sẽ khiến anh cảm thấy tôi không tín nhiệm anh." Cho nên sợ hãi.

"Vậy cậu tín nhiệm tôi sao?" Sở Ngự hỏi ngược lại.

"Đương nhiên".

Rất nhanh, rất kiên định nói một tiếng.

"Nếu như vậy, tôi đây vì sao còn không cao hứng, cậu là sợ ca ca cậu lo lắng, tôi không đến mức điểm này cũng không nhìn ra được." Nói xong sờ sờ đầu thiếu niên.

Nghe được Sở Ngự nói như vậy, tâm Thẩm Kiêu treo cuối cùng cũng buông xuống.

Sau khi nói xong, hai người tiếp tục đọc sách, bổ từ, viết văn chương. Trong phòng lại khôi phục an tĩnh, chỉ có âm thanh sàn sạt khi lật sách cùng âm thanh viết chữ......