Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 14



Edit: Manh Manh

Beta: Ly Ly

Buổi sáng thời điểm giúp Thẩm Kiêu rửa mặt, trên mặt Sở Ngự có chút không nhịn được. Hắn không nghĩ tới bản thân đã sống hơn 30 năm, sẽ bởi vì một chút việc nhỏ này mà tức giận với thiếu niên, tối qua lúc ngủ hắn có hồi tưởng về hành động của bản thân, cảm thấy giống như khi còn nhỏ ba hắn đi ra ngoài làm ăn, nếu trên người không cẩn thận dính phải nước hoa, mẹ liền sẽ đối với ba hắn như vậy, trong nháy mắt kia Sở Ngự cảm thấy bản thân chính là một đố phụ……

Thẩm Kiêu đã rửa mặt xong, ánh nắng sáng sớm rất mỏng manh, chiếu vào mặt thiếu niên, thoạt nhìn có chút ấm áp.

Sở Ngự chú ý tới cảm xúc của đối phương đã hạ xuống một chút, hắn đại khái có thể đoán được nguyên nhân. Hắn cảm thấy mình nên làm cái gì đó, nhưng nghĩ đến bản thân là một đại nam nhân như vậy, liền có một chút e lệ. Nhưng khi thấy trong mắt thiếu niên toát ra một tia ủy khuất cùng vài phần cẩn thận, tâm hắn giống như bị cào một cái, có chút đau.

“Thực xin lỗi, hôm qua tâm tình tôi có chút không tốt, lúc trở về không có điều chỉnh lại, thái độ với cậu lại không được tốt.” Nói xong tiến lên sờ sờ đầu thiếu niên. Tóc lướt qua dưới tay thật mềm, còn có chút lạnh, sờ lên rất thoải mái.

Kết quả vẫn là ngượng ngùng đem nguyên nhân chân chính bản thân tức giận nói cho thiếu niên, chính hắn cũng cảm thấy mất mặt.

Thẩm Kiêu nghe Sở Ngự nói xong hai mắt sáng rực lên, nghĩ đến Sở Ngự ngày hôm qua tâm tình không tốt nguyên nhân không phải vì cậu, cả người liền thả lỏng không ít. Nhưng sau khi nghe hoàn chỉnh câu nói thì không nhịn được hỏi, “ Sở ca bây giờ tâm tình anh có khá hơn chút nào không?” Cậu không hỏi Sở Ngự hôm qua vì sao tâm tình lại không tốt, bởi vì cậu biết nếu Sở Ngự muốn nói thì hôm qua hắn đã nói rồi, sẽ không chờ tới hôm nay.

Nhìn thấy lo lắng trong mắt thiếu niên, Sở Ngự cười cười, lại xoa xoa tóc cậu, “Không có việc gì, lên ăn cơm, sau đó lại dạy cậu học tiếng Anh.” Quả nhiên tóc người mềm, tâm cũng mềm.

“Vậy là tốt rồi!”

“Tới, tôi ôm cậu ra ngoài.” Nói xong ôm thiếu niên lên.

Thẩm Kiêu cũng ngoan ngoãn ôm cổ Sở Ngự, nở nụ cười lúm đồng tiền trên mặt cũng liền lộ ra.

Trí nhớ Thẩm Kiêu rất tốt, thiên phú ngôn ngữ rất cao, Sở Ngự mới dạy thiếu niên mấy ngày, cậu đã nhớ kỹ chữ cái cơ bản cùng ký âm, phát âm cũng rất chuẩn xác, Sở Ngự cũng không cần chỉnh sửa lại.

Đang lúc dạy Thẩm Kiêu học một ít từ đơn cơ bản, Sở Ngự nghe được bên ngoài có người kêu, cho thiếu niên tự mình đọc sách, Sở Ngự liền đi ra ngoài.

Người đến là hai đại nương, khi làm việc thì bị trật khớp, tới chổ hắn lấy thuốc.

Khi Sở Ngự bốc thuốc, hai đại nương cũng không nhàn rỗi, cùng hắn nói chuyện bát quái.

“Sinh viên Sở, nói với cậu chuyện này.”

Nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của hai đại nương, Sở Ngự gật đầu, phụ họa nói: “Đại nương, hai người nói đi.”

Hai người nhìn Sở Ngự cảm thấy hứng thú, đều hưng phấn không ít, “Sinh viên Sở, đêm qua, một đoạn trước cửa thôn, chính là chổ cây tùng trong rừng kia đưa tới mấy người cảnh sát, cậu biết chuyện gì không?” ·

Sở Ngự nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Tôi đoán không được, là chuyện gì vậy?”

Hai người nhìn bộ dáng tò mò này của Sở Ngự, nhịn không được lăn long lóc đem những thứ bản thân biết đều nói cho hắn.

Thì ra là chạng vạng ngày hôm qua, lúc Thẩm Lâm tan tầm ở Cung Tiêu Xã, đi ngang qua cánh rừng kia nghe thấy bên trong có người cầu cứu, khi đi vào, phát hiện là hai kẻ lưu lạc nằm trong rừng, tay chân đều bị đánh trật khớp, Thẩm Lâm chạy nhanh trở về thôn báo với vài người, sau đó đi đến đồn cảnh sát ở trấn trên báo án. Sau khi cảnh sát tới, hỏi hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện gì cũng hỏi không ra, cảnh sát không có biện pháp, đành phải đem hai người mang đi. Hai đại nương không nói, người trong thôn nhìn hai người kia lớn lên dáo dác, lấm la lấm lét, cũng không muốn đem người mang đến phòng y tế, sợ rước thêm phiền toái cho Sở Ngự.

Sở Ngự gật gật đầu, “Nói không chừng là làm chuyện gì xấu, bị người ta chỉnh cũng không chừng.”

“Ai nói không phải đâu, nghe bọn họ nói, thứ đồ kia của hai người họ bị phế đi rồi.”

Hai người nói xong, Sở Ngự cũng đã hốt xong thuốc, gói lại.

“Đại nương, thuốc này mang về bôi lên eo, lại dùng khăn lông nóng đấp lên, qua dăm ba bữa nữa là có thể tốt.”

Hai người lấy thuốc, nói cảm ơn liền rời đi.

Sở Ngự không đem chuyện này để ở trong lòng, đến trong viện rửa tay, liền vào phòng tiếp tục dạy Thẩm Kiêu học.

Tô Điềm Điềm cũng nghe chuyện kế tiếp của hai kẻ lưu lạc kia, tâm treo trên cao cuối cùng cũng được thả xuống. Hiện tại nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chuyện lần này dọa nàng không nhẹ, nàng muốn sửa kế hoạch của mình một chút. Vẫn là kiếm tiền trước, sau đó sẽ trở về trả thù kẻ thù đời trước……

Hiện tại nàng cần phải bảo dưỡng tốt bản thân một chút, Thẩm Kiến Quốc còn nửa tháng nữa thì phải trở về, đời này nàng nhất định phải hảo hảo bắt lấy nam nhân kia. Uống nhiều nước linh tuyền cũng có công hiệu làm đẹp nhất định, trong khoảng thời gian này nàng phải dưỡng tốt làn da của bản thân một chút.

Chạng vạng lúc Sở Ngự cùng Thẩm Kiêu ăn cơm, Thẩm gia gia tới.

Nhìn tôn tử cùng sinh viên Sở đang ăn cơm, lão nhân vốn dĩ tính toán một lát sau lại đến (Sở Ngự nấu cơm tương đối sớm, sớm hơn so với người trong thôn), nhưng Sở Ngự vừa vặn ngẩng đầu thấy được lão nhân, vội vàng gọi người lại, “Thẩm gia gia, ngài là tới thăm Thẩm Kiêu sao?”

Nghe Sở Ngự nói Thẩm Kiêu ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện gia gia nhà mình cầm thứ gì đó đứng ngoài cửa, “Gia gia, mau vào đi.” Ngữ khí rất vui sướng.

Thẩm gia gia thấy hai người đã nhìn thấy mình cũng liền tiến vào.

Sở Ngự dọn ghế dựa ra cho lão nhân, nhìn người ngồi xuống mới hỏi, “Thẩm gia gia người ăn chưa, nếu chưa ăn thì cùng chúng ta ăn.”

Thẩm gia gia lắc tay, “Hai đứa ăn là được, trong nhà có làm cơm rồi.”

Thẩm Kiêu biết tính cách gia gia nhà mình, không khuyên mà vội vàng hỏi, “Gia gia, sao ông lại tới đây?”

Thẩm gia gia nhìn cơm chiều Sở Ngự làm, rất vừa lòng, có rau có thịt, ngửi cũng thơm, trách không được vừa rồi ở ngoài cửa thấy tôn tử nhà mình giống hệt đầu heo nhỏ, hổn hển hổn hển ăn ngon miệng như vậy. Nghe thấy tôn tử hỏi ông vì sao lại tới, Thẩm gia gia đem bao đồ tốt bọc trong vải bố đưa cho Thẩm Kiêu, “Này không phải sinh viên Sở nói con qua đoạn thời gian nữa là có thể xuống đất đi rồi sao, còn yêu cầu một cây nạn, ông liền làm cho con một bộ.”. Truyện Võng Du

Thẩm Kiêu đem vải bộc bên ngoài rút ra, bên trong lộ ra một bộ nạn chống, làm bằng gỗ, phủ sơn, phía trên cây nạn còn điêu khắc thỏ con ngậm kẹo đường.

Thẩm Kiêu nhìn có chút đỏ mắt, nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Con đã không phải là tiểu hài tử nữa, còn khắc con thỏ cái gì.”

Nhìn bộ dáng dối lòng của thiếu niên, Sở Ngự cảm thấy có chút đáng yêu.

Thẩm gia gia cho rằng tôn tử không thích, vội vàng vì bản thân giải thích, “Trưởng thành cái gì, con mạng thỏ còn thích ăn kẹo, trước kia điêu khắc cho con cái gì nếu không có thỏ con còn không cần đâu, mới qua mấy năm con liền ghét bỏ đồ gia gia làm rồi”.

Thẩm Kiêu thấy gia gia lộ khuyết điểm của mình, lỗ tai đỏ bừng. Nhìn thoáng qua Sở Ngự, phát hiện đối phương mỉm cười nhìn mình, nháy mắt cảm thấy khí huyết dâng trào, cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Nhìn dáng vẻ này của tôn tử, Thẩm gia gia cũng phản ứng lại đây là cậu thẹn thùng, da mặt tôn tử vốn dĩ đã mỏng, hiện tại trước mặt người ngoài kể khuyết điểm của nó xác thật không tốt lắm…… Nghĩ kỹ, vỗ vỗ quần áo, quyết định chừa chút mặt mũi cho tôn tử nhà mình, “Đúng vậy, Kiêu Kiêu hiện tại cũng đã trưởng thành, kẹo cũng không thế nào ăn, lần sau lúc gia gia khắc cho con con thỏ sẽ không cho con thỏ ngậm kẹo đường. Trời cũng tối rồi, ông về trước, các con tiếp tục ăn đi, nếu không lát nữa cơm sẽ lạnh mất.” Nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Sở Ngự tiễn lão nhân một đoạn đường rồi trở lại.

Nhìn trên mặt thiếu niên còn một mảnh nhiệt khí, Sở Ngự gắp cho cậu khối thịt kho tàu, “Ăn nhanh đi, chờ lát nữa đồ ăn sẽ thật sự lạnh.”

Thẩm Kiêu ngẩng đầu nhìn Sở Ngự, phát hiện đối phương không có ý chê cười, cậu liền yên tâm không ít. Kẹp khối thịt kho tàu trong chén nhét vào miệng, ăn ăn tâm trạng cũng dần dần thả lỏng, một ngụm lại một ngụm ăn đến vui sướng.

Sở Ngự nhìn sắc mặt Thẩm Kiêu chậm rãi khôi phục bình thường, vẫn cảm thấy có chút buồn cười, trách không được thiếu niên thích ăn kẹo sữa đại bạch thỏ như vậy, thì ra bản thân chính là một “Con thỏ”.

Ăn xong cơm chiều, Sở Ngự cùng Thẩm Kiêu ở trong sân ngây người chốc lát, rồi vào nhà huân huân muỗi, chờ hương vị trong phòng gần như tán hết, hắn mới đem đối phương ôm vào phòng.

Hôm nay Sở Ngự tiếp tục dùng tiếng Anh dạy cho Thẩm Kiêu về quy luật thiên thể vận hành. Thẩm Kiêu tuy rằng nghe không hiểu, nhưng cậu lại rất nghiêm túc nghe Sở Ngự phát âm, hai người, một người nghiêm túc nghe, một người nghiêm túc giảng, rất nhanh đã đến thời gian đi ngủ.

Hai ngày trước Sở Ngự giúp Thẩm Kiêu đổi một chút chăn mỏng trên giường, thích hợp với mùa hè. Cẩn thận đắp chăn cho thiếu niên, Sở Ngự nói ngủ ngon.

Nghe thiếu niên ngoan ngoãn nói ngủ ngon với hắn, Sở Ngự tâm tình sung sướng trở về phòng.

Buổi tối Sở Ngự mơ một giấc mộng kỳ quái, trong mộng có một đầu tiểu ngưu vẫn luôn đuổi theo một con thỏ, sau khi đuổi tới, liền cho con thỏ một viên kẹo đường……