Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Chương 19



Edit: Aly

Thời điểm Tu Đình Vân cùng Khê Khê tới rạp chiếu phim, một hàng mười lăm chỗ ngồi gần như đã kín chỗ.

Khi các Omega khác trong nhóm nhìn thấy hai người họ tay trong tay đi đến, một đám ồn ào cả lên, "Nơi này nơi này, chúng tôi đã để lại một vị trí gần nhau cho hai người, dành riêng cho các cặp đôi nga."

Tu Đình Vân mỉm cười chào hỏi với mọi người, thuận tiện bắt đầu quan sát rạp chiếu phim của tinh tế, phòng rất nhỏ, cũng không có màn hình. Trên chỗ ngồi còn có đai an toàn, sau khi thắt dây, lại được máy móc khóa định: Có hơi thú vị.

Chờ sau khi mọi người đều được máy móc khóa định, căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm và có chút yên tĩnh, Tu Đình Vân nhạy bén cảm giác được những vách tường xung quanh chuyển động, toàn bộ từng phiến một đều được đóng lại, hai bên còn hơi mang theo làn gió nhẹ.

Sau khi làm quen với bóng tối, Tu Đình Vân thấy rõ không gian nhỏ hẹp ban đầu đã trở nên trống trải, bốn phía xung quanh chính là màn hình thực tế ảo truyền phát.

Tiếng nhạc u oán bi thương dẫn đầu vang lên, trong không gian cũng bắt đầu phiêu đãng ngọn đèn dầu chợt hiện chợt tắt, tựa như ngọn lửa ma đang tiếp cận khoa học.

Đúng lúc Tu Đình Vân cười thầm trong lòng, mặc kệ ở thời đại nào, phim kinh dị cũng đều chỉ có một kịch bản. Có một bàn tay mềm mại nóng hầm hập lặng lẽ phủ lên mu bàn tay đang đặt trên ghế của hắn.

Tu Đình Vân cười khẽ, trở tay nắm lấy cái tay kia, từ khóe mắt đánh giá Omega đang ngồi ngay ngắn thẳng tắp bên cạnh, còn tưởng rằng cậu không sợ hãi đâu!

Hình ảnh thực tế ảo sáng lên, là một hành lang dài thường thấy trong các bộ phim kinh dị, phía cuối có quang ảnh lập lòe. Đột nhiên một thân thể đẫm máu rơi xuống, tro bụi bắn tung tóe trên mặt đất.

Toàn bộ hiện trường lập tức vang lên một trận hút khí lạnh cùng âm thanh kinh hách.

Khê Khê cầm chặt tay hắn cũng bị sợ tới mức hơi chút co rút lại, Đình Vân vỗ vỗ trấn an.

Cốt truyện của phim khá hấp dẫn, sau khi kể về thời không bị biến hóa trùng điệp, nhân vật bất đồng thế giới bất đồng thời gian gặp nhau dẫn đến một loạt chuyện xưa.

Tu Đình Vân xem đến thích thú, không hề sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của huyết nhục mơ hồ. Chủ yếu là vì đời trước đã xem qua, có chuẩn bị sẵn tâm lý.

Bất quá, những người khác trong rạp chiếu phim sợ tới mức, thường xuyên vang lên một trận tiếng thét chói tai, nếu không phải đã thắt dây an toàn, thì có lẽ những người đó đã ôm nhau thành một đoàn. Omega bên kia của Tu Đình Vân, toàn bộ quá trình đều nhắm mắt, nắm chặt óng tay áo của bạn mình, sau nhiều lần xác nhận không có năng lượng cao mới dám híp mắt tiếp tục xem.

Tu Đình Vân quay đầu nhìn Khê Khê bên tay trái. Dưới ánh đèn mờ ảo, Khê Khê mím chặt miệng, cau mày mở to mắt trái, mắt phải bị tay che lại.

Hắn cảm thấy có hơi buồn cười, sợ hãi đến như vậy, trước đó còn rất hưng phấn mà mời hắn cùng nhau xem phim kinh dị. Vì vậy, hắn quyết định trêu chọc Omega nhát gan này, hơi hơi dùng sức thử thu hồi bàn tay đang bị nắm lấy.

Khê Khê cảm nhận được quay đầu lại với biểu tình ủy khuất, ánh mắt khiển trách.

Tu Đình Vân nhướng mày để kìm lại nụ cười của mình, không còn chấp nhất với việc thu hồi tay. Cảm thấy mình đang bị trêu chọc, Omega tức giận quay lại xem phim, ai ngờ một người đeo mặt nạ đột nhiên treo ngược qua cửa sổ trước mắt.

Tu Đình Vân cư nhiên cũng bị kinh ngạc bởi một người đeo mặt nạ đột nhiên dính chặt vào mặt mình, cả người Khê Khê như nổ tung, thét chói tai muốn đứng dậy, đáng tiếc đã bị đai an toàn trói chặt.

Tu Đình Vân vội vàng quay sang bênh cạnh, cười trộm đem người ôm lấy, thấp giọng dỗ dành: "Đừng sợ đừng sợ!"

"Hắn ta đi chưa?" Khê Khê trong âm thanh nói không ra hơi, một bàn tay gắt gao nắm lấy phần áo trước ngực của Tu Đình Vân, một lòng bàn tay mềm mại siết chặt tay hắn, toàn bộ khuôn mặt giấu ở trên vai hắn, run bần bật.

Tu Đình Vân vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ đang dần bị xé nát trước mắt, trong lòng không nói nên lời, loại cảm giác đắm chìm trong kinh dị thực tế ảo này, hiệu quả xác thực rất bùng nổ, không phù hợp với người già, trẻ em và những người bị bệnh tim. "Chưa, hắn ta vẫn chưa đi!"

"Hắn còn chưa đi sao!" Khê Khê vẫn chưa từ bỏ ý định lặng lẽ nghiêng mặt qua, nhìn từ khe hở giữa cằm của Tu Đình Vân, lập tức gặp được con ngươi đen nhánh sau lớp mặt nạ, cùng lúc đó có vệt máu tràn ra.

"A ———" Khê Khê đột nhiên ôm lấy cổ Tu Đình Vân, gắt gao thít chặt.

Tu Đình Vân đào đào lỗ tai của mình, màng nhĩ giống như bị xuyên tạc. Về sau tuyệt đối không thể cùng Khê Khê cùng nhau xem phim kinh dị, đau màng nhĩ, cũng đau cổ.

Sau vài giây, hắn nhìn người đeo mặt nạ kia rít lên rồi quỷ dị bò đi, sau khi cảnh tượng bình tĩnh trở lại, vội vàng đưa tay ra cứu vớt chiếc cổ của mình: "Không có việc gì, hắn ta đi rồi!"

"Đi rồi?" Khê Khê vẫn không chịu thả lỏng.

"Đi thật rồi! Em quay đầu lại thử xem!"

Khê Khê chuyển động đầu nhỏ của cậu, sợi tóc trong lúc lơ đãng mà thổi qua cổ Tu Đình Vân, mang đến một trận hơi ngứa. Tu Đình Vân bất đắc dĩ mà hơi ngả người về phía sau, nhỏ giọng trấn an: "Em xem, có phải đã đi rồi hay không?"

Ý thức được bản thân đã vòng rất chặt, Khê Khê xấu hổ mà buông lỏng cánh tay, ngồi trở lại vị trí của mình, giả vờ như đang nghiêm túc xem phim.

Tu Đình Vân đem cánh tay duỗi qua, đặt ở trước bụng nhỏ của cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Khê Khê ngạo kiều mà nhìn hắn: Anh đang làm gì?

Hắn ra khẩu hình ý bảo nói: Cho em ôm!

Mặc dù ngượng ngùng, nhưng Khê Khê cũng rất nhanh xuống tay, lập tức vòng hai tay ôm lấy cánh tay của Tu Đình Vân, đặt lên ngực mình. Lúc này, tăng cường sự lớn mật là không có tác dụng.

Cuối phim, vai chính nhắm mắt chìm vào hồ băng, cảnh tượng bên trong lâm vào một mảng nước gợn sóng sau đó quy về hắc ám.

Sau đó, có thể cảm giác được vách tường xung quanh nhô ra từng cái một, ánh đèn cũng chậm rãi sáng lên. Mọi người dần dần khôi phục sức sống, ngươi một lời ta một ngữ bắt đầu nghị luận cốt truyện.

Tu Đình Vân lắc lắc bàn tay có phần mỏi, cởi bỏ đai an toàn. Khê Khê đã cùng những người bạn xung quanh kịch liệt thảo luận: "Cuối cùng tại sao Hằng Sơn lại chọn cái chết?"

"Tôi cảm thấy là bởi vì đánh mất tín niệm..."

"Không thể nào, hắn đã chịu đựng được nhiều chuyện như vậy!"

Tu Đình Vân nhịn không được cắm một miệng: "Bởi vì muốn quay phần thứ hai."

Nháy mắt có mấy người bất mãn nhìn về phía hắn. Nguyên bản là thảo luận về chiều sâu của cốt truyện lại bị Tu Đình Vân một lời hóa giải, trở nên đần độn vô vị.

Tu Đình Vân vô tội mà nhìn về phía Khê Khê, kiên định nói: Lời anh nói là thật.

Khê Khê lay lay đai an toàn của mình, một bên chất vấn: "Nam chính cũng chết rồi, quý tiếp theo chẳng lẽ không tìm Mạc Ân đóng phim nữa sao? Thao tác này trực tiếp thiệt hại hơn phân nửa người hâm mộ!"

Tu Đình Vân buồn cười mà giúp cậu cởi bỏ đai an toàn, dìu cậu đứng dậy, "Em là fan của nam chính? Ở cảnh cuối cùng trong phim, có thể thấy rõ ràng thời không trùng điệp vẫn còn xảy ra, vừa vặn Hằng Sơn chết là bị đóng băng ở trung tâm từ trường của hồ nước, cũng đủ ám chỉ lần trùng điệp tiếp theo, sẽ gặp được thi thể của Hằng Sơn, đương nhiên theo đặc điểm của phim kinh dị, đoán chừng thi thể đóng băng còn có thể tan!"

"Giống như rất có đạo lý..." Mấy người đã bị hắn thuyết phục, sau đó lại bởi vì có phần phim thứ hai mà hạnh phúc.

Tu Đình Vân đi theo phía sau nhóm Omega, một đường thật dài nghe bọn cậu khen nam chính đẹp trai. Hắn sờ sờ mặt của mình, đáng tiếc, nguyên lai mặt của hắn cũng rất tuấn tú. Hiện tại hắn, không được, không đủ nam tính!

Khê Khê cùng bạn bè nhiệt tình mà hàn huyên trong chốc lát, quay đầu lại nhìn xem Tu Đình Vân, sau đó thả chậm bước chân cùng hắn sánh vai, lén lút hỏi: "Chúng em chuẩn bị đi uống trà, anh có đi hay không?"

Tu Đình Vân lắc đầu, đã hơn 5 giờ, nên trở về khách sạn rồi, vạn nhất Hùng Bá tới kiểm tra phòng, hắn sẽ cảm thụ được Hùng Bá Bá trong miệng các học trưởng, "Anh sẽ không đi."

"Đừng a, chúng ta cùng nhau ăn chiều đi!" Mấy người bạn của Khê Khê nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, quay đầu giữ lại.

Thịnh tình không thể chối từ, cuối cùng Tu Đình Vân vẫn chọn lưu lại cùng nhau ăn cơm. Khê Khê ngồi ở một bên trộm dùng đầu ngón tay điểm lên mu bàn tay của hắn. Hắn nghi hoặc quay đầu lại nhìn.

"Bọn họ chỉ là tò mò bát quái, nếu anh có việc thì đi trước đi." Omega dựa vào bên tai hắn nhẹ nhàng nói.

Tu Đình Vân câu lấy ngón tay đang lộn xộn của cậu, lắc đầu: "Không có việc gì, dù sao thì trở về cũng phải ăn."

Trên bàn cơm, mọi người tiếp tục trỗi dậy thảo luận phim. Đột nhiên, có một người nhắc tới: "Các cậu có biết, sang năm, chúng ta sẽ cùng học viện hí kịch Bắc Sơn hợp tác làm một tiết mục không?"

"Cái gì?" Cái đề tài này lập tức khiến cho một bàn người đều hứng thú, ngoại trừ Tu Đình Vân.

Hắn không hiểu, vì thế trộm mở ra đầu não yêu cầu 187 kiểm tra. Sử dụng cách phân loại hời hợt của hắn ở kiếp trước, học viện nghệ thuật Tinh Thành chủ yếu đào tạo ra nghệ thuật gia, học viện hí kịch Bắc Sơn chủ yếu đào tạo ra minh tinh.

"Trường học hình như muốn hai bên hợp tác trên sân khấu, sau đó là pk tuyển chọn!"

Khê Khê không vui mà nhíu mày: "Vậy thì phải hợp tác với người của học viện hí kịch rồi!

"Đúng vậy, học sinh của hai trường lập đội, biểu diễn cùng nhau, sau đó giám khảo cũng sẽ do hai trường thực hiện. Đến lúc đó Bắc Sơn khẳng định sẽ nghĩ cách mời Mạc Ân."

Tu Đình Vân trong toàn bộ quá trình chỉ ăn cơm uống nước, nghe bọn cậu phun tào về hệ thống thi đấu, ưu thế về âm nhạc, loại hình sân khấu, Mạc Ân quá đẹp trai...... Lúc này, hắn sâu sắc cảm nhận được sự khác biệt giữa làm bạo lực và làm nghệ thuật.

Hắn vẫn tương đối thích hợp với cuộc sống quân giáo hơn, may mắn hắn không xuyên thành cái gì mà học viện hí kịch học viện nghệ thuật.

Lúc chuẩn bị tan cuộc, Khê Khê nhìn Nhiễm Nhiễm đang đi về phía đối diện, liền thắc mắc: "Không phải phòng của cậu ở khu Đông sao?"

Nhiễm Nhiễm cùng tiểu đồng bọn ôm nhau, ra vẻ thâm trầm nói: "Chúng tớ vừa rồi đã quyết định buổi tối sẽ ngủ cùng nhau, tớ sợ đêm khuya tỉnh lại, liền nhớ tới cửa sổ trong phim kinh dị!"

Khê Khê nghe xong liền không ổn, vừa rồi nói chuyện phiếm với người nhiều, không có cảm giác, nhưng theo giả thuyết của Nhiễm Nhiễm, nếu nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, kia không phải bị hù chết. Cậu vội vàng quay đầu lại, mọi người đều đã tổ chức thành đoàn trở về phòng. Chỉ còn Tu Đình Vân đang đợi cậu.

Tu Đình Vân ở phía sau nghẹn cười, "Đi thôi, anh đưa em về phòng trước!"

Khê Khê nhích từng bước nhỏ, túm lấy cổ tay hắn đi theo phía sau hắn: "Tu Đình Vân, buổi tối anh có sợ hay không!"

"Thời điểm anh xem phim, có sợ hãi hay sao?" Cường A can đảm.

"Em thấy anh cũng bị người đeo mặt nạ dọa cho sợ hãi!"

Tu Đình Vân ấn xuống thang máy, sau đó nhẫn tâm phản bác nói: "Là bởi vì anh vẫn luôn nhìn em suốt, sau đó không chú ý đến hắn ta xuất hiện, mới bị hoảng sợ, chứ không phải bị bộ dạng quái dị đó dọa sợ!"

Mắt thấy sắp đến cửa phòng, Khê Khê túm càng chặt hơn: "Anh có muốn vào phòng em ngồi hay không, phòng khách sạn tốt nhất của Hối Xuyên Tinh nga!"

"Không được!" Tu Đình Vân nâng tay Khê Khê lên khỏi đầu não, mở cửa phòng ra, "Vào đi thôi, ngủ ngon!"

Bởi vì người nhà vẫn luôn sủng ái cậu, cho nên khi Quan Khê ra bên ngoài, đều sống ở những nơi rộng rãi và đắt tiền, nhưng hiện tại, lại có vẻ trống trải đáng sợ, đặc biệt là vách tường lớn và cửa sổ sát đất, quả thực hoàn toàn phù hợp với cảnh tượng người đeo mặt nạ rơi xuống trong phim.

Cậu đứng trên hành lang, ánh mắt trông mong mà nhìn Tu Đình Vân, rất có khí thế nếu ngươi đóng cửa ta liền khóc.

Tu Đình Vân đứng ở cửa dở khóc dở cười "Sợ hãi đến như vậy, em còn chờ mong xem tiếp phần hai!"