Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 3: Trọng thương hôn mê



Dẫn dắt đúng đường nói thì dễ nhưng thực hiện thì khó, thậm chí với một đứa còn khó khăn chứ chưa nói đến năm đứa.

Bây giờ bọn họ ở niên đại cũng không quá lớn, hoàn cảnh cũng không tốt, nhưng Mục Kinh Trập sẽ không vì bọn chúng tuổi nhỏ đáng thương mà xem thường, dễ dàng đưa quyết định dẫn dắt bọn chúng đi vào con đường đúng đắn.

Bọn trẻ gồm 3 nhóm tuổi, Thiệu Đông và Thiệu Tây lớn nhất đã bảy tuổi, Thiệu Nam và Thiệu Bắc cũng năm tuổi và Thiệu Trung ba tuổi.

Rất nhiều tính cách đã được hình thành, chúng đã chịu đựng và trải qua rất nhiều, một số mầm mống đã được gieo trồng và thậm chí nảy mầm.

Tại thời điểm này cô nói cô sẽ dẫn dắt?

Làm ơn, đừng ngây thơ như vậy, cho dù cha mẹ của đứa trẻ đến cũng có thể khó khăn, huống chi cô còn bị mấy đứa trẻ đề phòng và chán ghét.

Trước kia cô còn có thể mắng nhiếc đứa em không nghe lời làm bậy, thậm chí trừng phạt để chúng ghi nhớ, còn những đứa trẻ này?

Làm mẹ kế khổ lắm, đánh chửi là ngại chính bản thân mình chết không đủ nhanh.

Về sau, khi chúng lớn lên nhất định sẽ trả thù a.

Mục Kinh Trập không dám xem thường năm đứa trẻ này, thái độ của cô đối với chúng là một người lớn bình đẳng, vì vậy cô càng thận trọng hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc trước tiên chính là ở lại, hoàn thành trách nhiệm chăm sóc, bảo vệ và tránh cho có người khi dễ bọn trẻ.

Về phần dẫn dắt đi vào con đường chân chính, cô có thể hướng dẫn một chút, bình thường nước sông không phạm nước giếng cô sẽ tạm thời đóng vai mẹ, hoặc có lẽ là bảo mẫu?

Bảo mẫu là bảo mẫu, đại nữ tử có thể uốn nắn duỗi người, đó là việc sau khi ở lại nên làm.

Đợi khi tìm ra biện pháp rời khỏi Thôn Đại Đông, có thu nhập và sự nghiệp của riêng mình, cô sẽ rời đi.

Cô không yêu cầu gì khác, chỉ cần đừng hắc hóa để trả thù cô trong tương lai.

Ừm, bây giờ tạm thời như thế.
ads



Mục Kinh Trập nghĩ xong, nhanh chóng nhập vai, "Thiệu Kỳ Dương, để tôi cõng một lúc."

Thiệu Kỳ Dương cũng là một người quan trọng cần cải thiện mối quan hệ và đảo ngược ấn tượng của anh về cô, bởi vì Thiệu Kỳ Dương hiện đang lấy tiền để nuôi cô và lũ trẻ, nói một cách dễ hiểu, đây là ông chủ nha.

Là một nhân viên có năng lực, bạn phải biết chia sẻ những vất vả của sếp.

Mục Kinh Trập nhìn Thiệu Bắc cười nói: "Tiểu Bắc, ta cõng con trên lưng có được không nào?"

Thiệu Bắc vươn tay ôm chặt cổ Thiệu Kỳ Dương, dùng hành động chứng minh con bé vẫn chưa quên chuyện nguyên chủ trộm bóp cổ của con bé.

Thiệu Kỳ Dương liếc cô một cái, "Không cần."

Anh ấy vừa đưa ra quyết định tối qua, hôm nay phải đem người đuổi về.

Nhưng cô ấy giúp đưa Tiểu Bắc đến bệnh viện tối qua, hôm nay lại vội vả đuổi người, điều này có chút vô tâm.

Cho nên,... ngày mai, ngày mai lại đem cô ấy đuổi về a.

Mục Kinh Trập không biết rằng Thiệu Kỳ Dương đang suy nghĩ làm thế nào để đuổi cô trở về, nghe xong ngoan ngoãn gật đầu và nói với chính mình rằng những lời của ông chủ có đúng hay không đều phải nghe.

Giữa trưa, hai người cuối cùng đã trở lại Thôn Đại đông.

Vào đến cửa thôn đã gặp rất nhiều người dân, có người đang bưng bát to ăn cơm, hoặc chồm hổm hoặc ngồi, khi thấy bọn họ thì rối rít chào hỏi, hỏi họ đi đâu.

Đôi mắt chứa đầy những lời đàm tiếu.

Thiệu Kỳ Dương ứng phó trả lời, Mục Kinh Trập không nói, toàn bộ quá trình chỉ mỉm cười.

Mọi người đổ dồn vào mái tóc của cô để xác định giới tính của cô.

"Cô gái này sao nhìn quen quen? Thiệu Kỳ Dương là đối tượng của anh à?"

Một người thím hỏi Thiệu Kỳ Dương.

Sắc mặt Thiệu Kỳ Dương trong nháy mắt đỏ bừng, "Thím à, đây là chị dâu thứ hai của cháu."

"Chị dâu thứ hai? Mục Kinh Trập?"

Nguyên chủ đem bản thân chơi đùa quá mức khiến mọi người đều quên mất người bình thường bộ dạng như thế nào.

Mục Kinh Trập cười nói: "Đúng thế, thím, là con nha."

Biết là Mục Kinh Trập, biểu cảm của mọi người từ tò mò chuyển sang lúng túng và ghét bỏ.

"Tóc này sao lại cắt như một nam nhân?"

"Kiểu này thuận tiện hơn." Mục Kinh Trập đáp.

Người thím lại nhìn vào mắt Mục Kinh Trập, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, lời vừa nói liền thấy hối hận, thím ta sợ Mục Kinh Trập làm ầm ĩ hoặc khóc lóc, lại dẫn người đàn bà đanh đá Lý Chiêu Đệ kia tới mắng mỏ.

Đây cũng là lí do vì sao trong thôn không ai nói 'xấu' trước mặt Mục Kinh Trập, mẹ con hai người không nói đạo lý.

Không nghĩa đến Mục Kinh Trập không làm ầm ĩ hay khóc lóc, giọng điệu cũng cũng thay đổi hoàn toàn, phong thái dịu dàng không thể tả.

Cho dù không biết hai chữ khí chất, bọn họ cũng cảm thấy Mục Kinh Trập hình như đã thay đổi.

Trong khi đám người đang kinh ngạc, Mục Kinh Trập đã rời đi.

Cô đã đi xa, nhưng cửa thôn vẫn bùng nổ bàn tán về việc cô đã thay đổi.

Mục Kinh Trập với mái tóc ngắn đã trở thành khung cảnh độc đáo nhất trong thôn trên đường đi.

Bất quá chỉ nói vài câu mà thôi, sau đó liền bình tĩnh lại, dù sao cô so với trước còn quỷ dị hơn.

Bây giờ tóc ngắn như vậy, nhưng không hiểu sao vẫn rất thuận mắt.

Họ nhìn cô và cô cũng đang nhìn họ, trang phục của người dân trong thôn Đại Đông dường như phảng phất xưa cũ từ những năm 80.

Để tránh hiềm nghi, cô đi cách Thiệu Kỳ Dương một khoảng.

Điều này khiến Thiệu Kỳ Dương thở phào nhẹ nhõm.

Mục Kinh Trập cũng vui vẻ thoải mái.

Thập niên 80 ở nông thôn không khí rất trong lành nhưng điểm chính đó là nghèo nàn.

Một nửa số gia đình trong thôn có nhà ngói, nhưng vẫn còn nhiều nhà tranh.

Suốt con đường từ cổng vào cho đến Thiệu gia, có rất ít ngôi nhà tốt.

Thiệu gia trước kia cũng nghèo, mãi cho đến người con trai thứ hai Thiệu Kỳ Hải tham gia quân ngũ có trợ cấp, tình hình ở nhà mới dần chuyển biến tốt lên.

Đến nay, nhà họ Thiệu đã xây dựng gian phòng lớn, mới hơn bên cạnh gian phòng nhỏ cũ nát ban đầu, sân rộng vuông vức, ngôi nhà mái ngói, tường lớn, trông nguy nga tráng lệ.

Nhưng bây giờ gian phòng lớn đã đại phòng chiếm giữ, Thiệu Đông và những người khác không có cơ hội sống trong đó, tính cả Thiệu Kỳ Dương, họ chỉ sống trong gian phòng bên cạnh.

Mục Kinh Trập đang so sánh hai chỗ ở thì nghe thấy tiếng khóc từ gian phòng cũ.

Những đứa trẻ của đại phòng lại đến cướp đồ của Thiệu Đông và bọn nhỏ.

Tên của mấy đứa trẻ nhà anh cả cũng trơn tru, Phúc Lộc Thọ Hỉ, gồm ba ca ca và một tiểu muội.

Con cái của hai bên có sự tương phản rõ ràng, bốn đứa trẻ trong nhà anh cả Thiệu đều mặc quần áo bông mới, anh cả Thiệu Thành Phúc năm nay mười hai tuổi, ăn ngon mà lớn, khỏe mạnh như một con bê, mấy đứa em còn lại trông cũng rắn chắc.

Đối diện với Thiệu Đông và những người khác đều là quần áo cũ bằng vải bông, so với họ thì gầy và nhỏ, bộ dáng chật vật khổ sở.

"Đưa cho ta! Nếu không ta đánh chết ngươi."

"Không, đây là của mẹ để lại cho ta."

Thiệu Lộc vừa thấy đã thích cuốn truyện tranh của Thiệu Tây, nhưng lần này Thiệu Tây quyết sống chết không buông.

Bởi vì cuốn truyện tranh đã được người mẹ đã khuất mua cho thằng bé.

Những đứa trẻ ở Đại phòng đã quen với sự độc đoán, cư nhiên rất khó chịu khi nghe điều đó, "Mẹ ngươi mất lâu rồi, cha ngươi cũng đã chết."

Chúng nó lao vào đánh anh em Đông Tây, riêng Thiệu Hỉ nhỏ nhất không tham gia hỗn chiến, cô bé đánh Thiệu Trung bên cạnh, luôn miệng chửi rủa "đồ câm", "tạp chủng".

Bình thường nói chuyện không trôi chảy, nhưng chửi người lại rất rõ ràng.

  ...

Cùng lúc đó, dưới tầng hầm của một ngôi nhà ở vùng ngoại ô của tỉnh bên cạnh.

Trong căn phòng chật hẹp, có kê một chiếc giường đơn, bên cạnh là một số thiết bị y tế, trên giường là một người đàn ông có làn da màu lúa mì, lông mày như kiếm, sống mũi cao, tướng mạo anh tuấn nhưng hai mắt nhắm ghiền, khuôn mặt tái nhợt, trông rất phờ phạc.

Người đàn ông tóc ngắn chống gậy bên giường nhìn anh ta bằng ánh mắt lo lắng, ngẩng đầu hỏi vị bác sĩ đang chẩn bệnh.

"Bác sĩ, vì cái gì người còn chưa tỉnh? Cũng đã hôn mê lâu như vậy."

" Anh ta bị thương quá nặng, còn sống đã là kỳ tích." Bác sĩ lắc đầu, "Chúng ta chờ xem."