Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 2: Thay da đổi thịt



"Tiểu Bối, con có nghe thấy không? Nếu có thể nghe thấy, con có thể trả lời ta không?"

Mục Kinh Trập sợ rằng cuối cùng vẫn là không kịp, Thiệu Bắc lại bị bỏng lỗ tai, vì vậy cô cố gắng mỉm cười và hỏi lại.

Thiệu Bắc liếm môi, nhìn Thiệu Kỳ Dương, cũng không lại nhìn cô.

Thiệu Kỳ Dương liếc qua cô sau đó nhanh chóng cho Thiệu Bắc uống nước.

Mà Mục Kinh Trập đã vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, "Bác sĩ, mời ông vào xem, con bé hình như không nghe được."

Người đang đút nước Thiệu Kỳ Dương run tay một cái, "Tiểu Bắc, con không nghe thấy âm thanh sao?"

Vị bác sĩ già chuẩn bị tan ca đêm, chiếc áo khoác trắng của ông đã cởi ra một nửa, lại được ông mặc vào, đi theo Mục Kinh Trập vào phòng bệnh.

Kết quả vừa tới cửa đã nghe thấy giọng nói khàn khàn nhưng trong trẻo của Thiệu Bắc.

"Con nghe được nha."

Vị bác sĩ già trừng mắt với Mục Kinh Trập, xoay người rời đi.

Thiệu Kỳ Dương cho rằng cô sẽ mắng Thiệu Bắc hoặc mất bình tĩnh, nhưng không ngờ rằng Mục Kinh Trập chỉ thở phào nhẹ nhõm.

"Không sao là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng con không nghe thấy."

May mắn vẫn còn thời gian, bi kịch đầu tiên đã tránh được.

Chỉ là vừa rồi đứa nhỏ không muốn cùng cô nói chuyện.

Mục Kinh Trập không quan tâm, nhưng nháy mắt cô đã cảm thấy mệt mỏi


ads

Cô không đi vào nữa, "Cậu chăm sóc con bé, tôi đi gặp bác sĩ nói lời cảm ơn, sau đó ra ngoài xem có gì ăn."

Sau khi cảm ơn bác sĩ, Mục Kinh Trập đi vào phòng vệ sinh, nhìn thấy tấm gương liền đứng lại, cô vẫn không biết mình trông như thế nào.

Sau khi xem xong liền bị sợ hết hồn.

Chỉ thấy người ở trong gương cắt tóc đến mang tai, không có kiểu tóc nào cả, ngắn dài không đều, giống như bị chó gặm vậy.

Cái này do nguyên chủ học từ Mục Tuyết mà cắt, người trong thôn khen Mục Tuyết xinh đẹp, nguyên chủ không ngần ngại lấy kéo cắt bỏ bím tóc lớn dài đến eo của cô.

Dưới mái tóc khủng khiếp là cặp lông mày rậm như hai con sâu róm, và cái miệng đỏ au khô khốc.

Vẫn học từ Mục Tuyết, nguyên chủ không đủ tiền mua chì kẻ mày và son môi, liền dùng than đen và giấy đỏ để thay thế...

Sau khi rửa sạch, Mục Kinh Trập cuối cùng đã nhìn thấy diện mạo thật của nguyên chủ.

Khi nhìn thấy nó, cô đã sững sờ trong giây lát, bởi vì khuôn mặt này giống cô đến bảy tám phần.

Đường nét khuôn mặt chuẩn xác thanh tú, lông mày rậm đen nhưng hơi lộn xộn, chỉ cần sửa một chút là có thể tạo thành dáng lông mày, căn bản không cần vẽ gì cả.

Tuy môi hơi khô và bong tróc nhưng nếu nhìn kĩ thì màu môi rất đẹp, một màu hồng anh đào rất dễ chịu, vốn chẳng cần tô đỏ chót đâu nhé.

Tóm lại, nguyên chủ tự làm xấu mình, không làm gì kỳ thật cũng không thua gì Mộc Tuyết, chỉ là hết lần này đến lần khác học theo Mục Tuyết, đem bảy tám phần diện mạo giày vò xuống cực điểm

Mục Kinh Trập sau khi gội đầu nhìn mình đẹp mắt hơn rất nhiều, ngoại trừ...tóc.

Ra khỏi trạm y tế thị trấn, đi được vài bước, cô tình cờ gặp một quầy hớt tóc.

Mục Kinh Trập nhìn một lượt rồi ngồi xuống, "Ông chủ, cắt tóc đi."

Người cắt tóc: "...Cô gái, tôi ở đây chỉ cắt cho con trai."

"Tôi biết, ông cứ cắt giống con trai là được rồi." Mục Kinh Trập chỉ vào tấm áp phích nam minh tinh chưa được dán,đang trên mặt đất, "Ông có thể cắt cho tôi giống như cậu ấy."

Khi Mục Kinh Trập trở lại phòng bệnh, cô đang cầm một bát mì và một bát cháo, còn có ba cái bánh bao.

"Ăn mì trước đi, ăn xong thì trở về."

Thiệu Kỳ Dương thấy cô mang đồ ăn trở lại, sắc mặt cũng tốt lên một chút, nhưng vừa nhìn lên, anh ấy cũng choáng váng như Thiệu Bắc.

"Cô... tóc của cô."

Mục Kinh Trập cúi gằm mặt, "Ừm, vừa rồi tôi tìm người cắt tóc cắt một chút."

Thấy bộ dáng đờ đẫn của Thiệu Kỳ Dương và Thiệu Bắc, cô giơ tay nhướng mày, "Sao vậy? Tôi thấy nó cũng ổn mà?"

Thiệu Kỳ Dương nhìn Mục Kinh Trập, người đã ra ngoài một lúc liền khác, thậm chí có thể nói rằng Mục Kinh Trập thay da đổi thịt, nhất thời không biết nói gì.

Lúc trước nhìn thấy Mục Kinh Trập liền cảm thấy nóng mắt, nhưng hôm nay anh tự cảm thấy kì quái, vừa rồi nhìn không chớp mắt, Thiệu Kỳ Dương liền hoài nghi chính mình nhìn thấy những minh tinh ngoài kia.

Làm người ta kinh ngạc mà run rẩy.

Nhưng phải công nhận tuy không đẹp nhưng so với trước nhìn vẫn dễ nhìn hơn rất nhiều, cả người gọn gàng hơn hẳn.

Trông đẹp hơn hẳn mái tóc ngắn cụp tai trước đây.

Thậm chí có một chút kiều diễm.

Đây là sức mạnh quyến rũ của kiểu tóc, nhiều ngôi sao nữ hiện đại bình thường đều để tóc dài nhưng lại để tóc ngắn lại rất xinh đẹp, Mục Kinh Trập chính là kiểu này.

Ngũ quan đoan chính, nhưng đường quai hàm hơi cứng nên tóc ngắn hợp với cô ấy hơn, trông rất năng động và có soái khí.

Mục Kinh Trập đang ăn bánh bao, phát giác có ánh mắt, liền thấy Thiệu Bắc đang nhìn mình.

Tiểu nha đầu đã khôi phục tinh thần, đôi mắt ngập nước trong veo lại to đen lay láy, hàng mi dài vểnh lên, khuôn miệng hồng hào mũm mỉm.

Tóm lại là dễ thương, xinh đẹp, lại còn có đôi mắt biết nói.

Chẳng trách tương lai sẽ là một ảnh hậu nổi tiếng, tên tuổi lớn trong làng giải trí.

Nhưng cuối cùng lại bị vòng lặp nguyên tác nuốt chửng, diễn xuất tốt mà tính tình quá kém, kẻ thù quá nhiều, sau đó vì khúc mắc trong quan hệ mà tự sát, xác cũng bị lột sạch không còn một mảnh.

Nguyên nhân của bi kịch là do tai bị bỏng khi còn nhỏ dẫn đến không thể nghe thấy âm thanh trong mấy năm.

Rất may lần này đã tránh được một kiếp.

Trên đường trở về, Thiệu Kỳ Dương kiên trì cõng Thiệu Bắc trên lưng, Mục Kinh Trập cũng không tranh dành, cách một khoảng không xa không gần đi theo, suy xét về tương lai phía trước.

Chồng đã chết, không cần lo lắng ly hôn, đối với thời đại này cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Nhưng cũng thể quay lại nhà mẹ đẻ.

Thứ nhất, Mục gia có một nữ chính là Mộc Tuyết, cho nên để cô quay về cũng không phải là ý kiến ​​hay.

Thứ hai, cô gái gả đi mà quay về nhà ngoại sẽ chẳng ngồi mòn mỏi chờ đợi và cuối cùng cô ấy nhất định sẽ tìm được người để kết hôn lần nữa.

Cô đã kết hôn một lần, và đây là cuộc hôn nhân thứ hai. Với cái danh tiếng như vậy, cô còn có thể gả cho người đàn ông tốt lành nào?

Thay vì thế này, còn không bằng ở lại chỗ Thiệu gia.

Bởi vì những việc mà cô làm mà nhà họ Thiệu có ấn tượng không tốt với cô, mọi người đều phật lòng, mấy đứa con và em rể đều rất cảnh giác với cô.

  Nhưng mà... cũng tốt hơn là về nhà mẹ đẻ tái giá, kiếp trước cô chưa từng kết hôn, kiếp này cô cũng không muốn.

Trước tiên thích ứng một chút, là phụ nữ hiện đại, bạn vẫn phải nắm bắt cơ hội để ra ngoài và nỗ lực cho sự nghiệp của mình.

Vì cái gì bây giờ không trực tiếp ra ngoài? Tất nhiên là không phải điều dễ dàng.

Vào thời điểm này, vẫn có một rào cản giữa nông thôn và thành phố, không dễ phá vỡ như vậy.

Công việc trong thành phố có hạn, rất nhiều người trong thành phố đang chờ lấy, không thể đến lượt mình, ăn ở trong thành cũng là một vấn đề, cho nên biện pháp tốt nhất là ở lại trước, từ từ tính toán.

Bất quá ở lại cũng không tránh khỏi trách nhiệm chăm sóc - năm đứa trẻ.

Nuôi con thực rất phiền phức, một đứa đã đủ huống chi năm đứa.

Đổi lại người bình thường nhất định sẽ lùi bước, đặc biệt là những người chưa từng kết hôn sinh con, nhưng đối với Mục Kinh Trập mà nói, đây không phải là vấn đề.

Cô ấy không thể làm mẹ, nhưng cô ấy có thể làm chị của những đứa trẻ.

Từ nhỏ đến lớn, điều đầu tiên cô học được là chăm sóc trẻ em.

Mục Kinh Trập kiếp trước là một đứa trẻ mồ côi, cô lớn lên trong cô nhi viện, mang theo bao nhiêu anh chị em, cô càng lớn, sự chăm sóc của cô càng toàn diện.

Khi cô bước ra xã hội, một chút cũng không đứt quãng, gần đây nhất là chăm sóc cho ba mươi đứa em trai và em gái, và bây giờ chỉ có năm đứa?

Dù sao con cái lớn nhanh, còn chưa kịp nhận ra liền lớn lên, cô chăm hết lứa này đến lứa khác, năm đứa nhỏ cũng không tính là gì, đứa lớn nhất bảy tuổi, rất nhanh sẽ lớn.

Vấn đề duy nhất có lẽ là chúng quá thông minh, lớn lên dễ đi sai hướng trở thành nhân vật phản diện.

Vậy cô sẽ dẫn dắt lũ trẻ đi đúng đường?