Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 37: Em dám?



Cố Mạc Chi dọn về biệt thự của Dung Giai một chút đồ dùng, còn lại đều ở kí túc. Hắn không biết khi nào sẽ tìm đến nên việc quá lại giữa hai nơi là không thể tránh khỏi.Cố Mạc Chi từng ghét và khinh bỉ những người phụ nữ bán rẻ thân thể, dùng thân thể để đạt mục đích. Thế nhưng, thật trớ trêu thay khi chính cô lại rơi vào hoàn cảnh nhiều vậy. Cô không vì bản thân, mà chỉ vì thân thể này không thuộc về mình... Chính vì Cố Mạc Chi đang chiếm lấy thân thể của người con gái này nên tự trách nhiệm phải giúp cô ấy trừng trị những người đã tổn thương và làm hại "cô".

***

"Cố Mạc Chi!"

Tiếng gọi lớn của Dung Giai vang vọng cả căn biệt thự.

Cố Mạc Chi vừa tắm xong, mái tóc còn ướŧ áŧ, áo ngủ khá cổ hủ nhưng cũng tôn lên vóc dáng cùng gương mặt diễm lệ. Thấy hắn lảo đảo sắp ngã, cô không nghĩ gì liền chạy tới đỡ hắn. Phòng ngủ nồng nặc mùi rượu.

Cố Mạc Chi nhăn mày nói.

"Anh uống rượu? Tại sao lại say thành như vậy?"

Hắn nhìn cô hừ nhẹ.

"Gặp đối tác, bị ép uống, cũng không có gì lạ"

Cố Mạc Chi nhẹ nhàng đỡ hắn xuống giường. Tầm mắt Dung Giai chạm vào sườn mặt quyến rũ, tình thế của cô. Theo men say, cả đôi mắt gian tà đều chứa bóng hình Cố Mạc Chi, bụng dưới hắn trướng căng, nóng dần lên.

Dung Giai híp mắt, đột ngột đẩy ngã Cố Mạc Chi xuống và giường mềm mại, đầu óc cô ong ong một hồi, cả người có chút đau.



"Dung..."

Còn chưa hết lời, Dung Giai cúi người cởi đồ, thân hình to lớn chắn cả tầm mắt cô. Hắn không nhịn được cúi đầu cắn cánh môi mềm mại, linh hoạt đoạt đi mật ngọt. Một tay cố định đôi tay Cố Mạc Chi lại, tay kia hư hỏng mạnh mẽ xoa nắn đôi bồng đào trước ngực.

"Ư... Dừng...a...."

"A Chi... Em thật đẹp. Em biết hay không tôi đã mê mẩn em như thế nào?"

"Chi... La lớn lên một chút, tôi muốn nghe em..."

Cố Mạc Chi sớm đã ửng đỏ cả khuôn mặt. Cô tức giận, nhưng lại vô tình làm cho bản thân kíƈɦ ŧɦíƈɦ tính hiếu thắng và sự ham muốn của đàn ông.

Xoẹt.

Âm thanh xé toạc đồ ngủ Cố Mạc Chi, đồng thời lại như xé gãy không khí tĩnh lặng.

Hắn như một con mãnh thú lao đến tấn công và nuốt chửng con mồi nhỏ bé. Hắn từng chút hưởng thụ như đang thưởng thức một món ăn ngon lành.

Đột nhiên hắn ngưng hành động lại, ánh mắt giận dữ không thể tin nổi nhìn chằm chằm Cố Mạc Chi.

"Cố Mạc Chi! Em dám?"



Hắn bóp chặt cổ thanh mảnh, nhỏ nhắn của Cố Mạc Chi mà hét lớn, con thú dưới thân vẫn không động đậy, yên vị trong cơ thể của Cố Mạc Chi.

Hắn vừa cảm thấy gì? Không hề cảm thấy gì! Hắn vậy mà lại đi vào không có tấm màng ngăn cách, Cố Mạc Chi vậy mà không quá đau đớn? A... Hắn đã quá nhân nhượng với cô, người phụ nữ này lại dám đối với hắn như vậy?

Cố Mạc Chi cười châm biếm, mặc kệ cổ nhỏ còn đang nằm trên tay Dung Giai, đôi mắt sâu thẳm nhìn.

"Ha... Sao đây? Có phải đau lòng lắm không? Cảm giác vui chứ? "

Hắn đỏ mắt nhìn cô, tựa hồ sẽ bóp chết cô ngay lập tức.

"Là kẻ nào? Em đi tìm kẻ nào? Có phải 7 ngày qua em đã làm như vậy? Có phải em đã sớm lên kế hoạch rồi không? Em vậy mà dám? Không phải em kiêu ngạo lắm sao? Không phải em thanh cao lắm sao? Rốt cuộc cũng chỉ là một con điếm bán rẻ thân thể, tuỳ tiện ngủ cùng đàn ông đúng không hả?"

Vừa nói, thân dưới hắn không ngừng trừu sáp, âm thanh dâʍ mỹ vang cao.

Cố Mạc Chi không thể chịu đựng sự tấn công của hắn, đau đớn rỉ máu. Một phần do kích thước ghê người của hắn, một phần do sự điên cuồng mạnh bạo kia...

"Tôi là một con điếm, anh còn tiếp tục? Còn nữa... Người đàn ông có được sự trong sạch của tôi, nếu nói ra anh sẽ phải bất ngờ..."

Dung Giai cười quỷ dị, không biết trong lòng hắn đang tính toán điều gì khiến Cố Mạc Chi bỗng chốc sợ hãi, lạnh cả sống lưng.

"A Chi a... Em đã quá xem thường Dung Giai này rồi! Em sẽ phải chịu trừng phạt cho hành vi của mình! Tôi sẽ cho em thấy, việc chạm đến giới hạn sẽ đem lại kết cục gì!"