Xuyên Qua Tiếu Ngạo Nắm Tay Đông Phương

Chương 4: Tương Ngộ



“Lạp lạp lạp, lạp lạp lạp, ta là người bán báo thạo nghề.....”

Tiếng ca vui sướng cùng với tiếng nước chảy xôn xao từ phòng chữ Thiên số 1 truyền ra, Diệp Sanh tắm rửa sạch sẽ trắng nõn đứng ở trước gương đồng mơ hồ, rất là tao bao xoay hai vòng.

“Ai, ta biết là ta đẹp cho nên mặc cái gì cũng đều đẹp, nam trang gì đó cũng chỉ có bổn cô nương mặc vào mới phô bài ra hết khí chất, không tồi không tồi.”

Tự luyến cảm thán mỹ mạo của bản thân một chút, Diệp Sanh vứt cái mị nhãn với gương đồng một cái, gương đồng tuy mơ hồ nhưng lại có thể thấy đại khái bộ dáng mơ hồ bên trong gương.

Người bên trong gương có một đôi mắt to linh động, cặp mắt kia thuần khiết vô cùng, giống như có thể trấn áp những thứ dơ bẩn trong thiên hạ, cái mũi cao thẳng đáng yêu, cái miệng anh đào nhỏ đô đô làm người nhịn không được muốn khi dễ, muốn hung hăng một ngụm cắn đi xuống, một bộ bạch y tung bay càng làm cho người trong gương kia như trích tiên không nhiễm bụi trần, bởi vì không biết vấn tóc cho nên một vài sợi tóc rối xoả lung tung trên đầu vai, phía sau lại nữa cột nữa xã khiến cho nàng thoạt nhìn vừa hoạt bát lại nghịch ngợm, tùy ý một động tác rất nhỏ cũng có thể làm nàng hiện ra mặt nhu nhược vô hại làm người nhịn không được sinh ra ý muốn bảo hộ, ngay cả hai chữ trích Tiên cũng không thể dùng để hình dung con người thuần khiết này.

Đối chính mình vừa lòng câu môi cười, ngoài phòng đột ngột vang lên tiếng đập cửa, Diệp Sanh mở cửa lại phát hiện điếm tiểu nhị ngây ngốc nhìn chính mình, Diệp Sanh nội tâm bành trướng, khoe khoang muốn chết, quả nhiên a bổn thiếu gia chính là soái ca nha, nam trang nữ trang đều làm cho mê người như vậy.

Điếm tiểu nhị này cũng có thể tính là người quen của Diệp Sanh nha, bởi vì người này chính là vị tiểu nhị đã chiêu đãi Diệp Sanh lúc còn ăn mặc rách rưới, hơn nữa bộ nam trang này cũng là vị tiểu nhị ca này mua giúp, còn nhớ rõ lúc ấy vị tiểu nhị ca này vui tươi hớn hở đem quần áo Diệp Sanh nhờ hắn mua giúp đưa cho Diệp Sanh nói:

“Công tử, đây là y phục ở tiệm vải tốt nhất, lại đẹp nhất đó.”

“......”

Lúc ấy Diệp Sanh liền hết chỗ nói rồi, tuy nói ngực nàng có nhỏ một chút, nhưng cũng không đến mức cả một đám người điều xem nàng thành một nam nhân a, chẳng lẽ nàng nhìn một chút cũng không giống nữ nhân sao? Nhờ vào vết xe của những người trước, cho nên lần này Diệp Sanh nhịn xuống không có phát hỏa, nàng cũng đã nghĩ thông suốt, nam liền nam đi nơi này cổ đại nam làm việc cũng thuận tiện.

“Công tử, những thứ người phân phó tiểu nhân đã chuẩn bị đủ rồi, hiện tại người có cần lấy hay không hay là đợi lát nữa mới lấy?”

“Hiện tại liền mang lên cho ta đi.”

Điếm tiểu nhị đưa cho Diệp Sanh một cái tay nải màu lam, Diệp Sanh mở ra kiểm kê một chút, một cây chủy thủ, một ít bánh nướng lớn cùng màn thầu, một ít quần áo còn có hai bao thuốc bột không biết tên.

“Ân, không tồi, đi xuống đi.”

Điếm tiểu nhị thấy Diệp Sanh không phân phó gì nữa liền đi, trước khi đi còn cẩn thận vì Diệp Sanh đóng cửa, Diệp Sanh ôm tay nải đi thẳng leo lên trên giường sau đó suy nghĩ đến phát ngốc, giang hồ ta tới đây, Tiểu Bạch Bạch chờ ta tới cứu vớt ngươi đi.

Những thứ này hết thảy giống như một giấc mộng, nhưng giấc mộng này lại quá chân thật, Tiểu Bạch Bạch ta nhất định sẽ tới bên cạnh ngươi vì ngươi mà hộ giá, nơi này có ta tồn tại ta đây sẽ không để bi kịch tái diễn với ngươi, ta nhất định sẽ nỗ lực tạo thế lực cho riêng mình, vì ngươi đoạt được thiên hạ ngạo thị quần hùng.

Giang hồ! Chờ xem! Diệp Sanh ta tới đây......

Hôm nay thời tiết vô cùng đẹp, Diệp Sanh trong miệng ngậm lấy một cây cỏ đuôi chó nhàn nhã bước chậm ở trong núi.

“Ai, hảo nhàm chán a, thần ca ca tiên tỷ tỷ à, các ngươi có thể nói cho ta ta nên đi như thế nào không, cầu xin các ngươi q.”

Đây là câu nói lần thứ một trăm linh một lần Diệp Sanh hôm nay nói ra, sau khi ra khỏi khách điếm Diệp Sanh liền mất đi phương hướng không biết nên đi như thế nào, tùy tiện chọn đại một đường để đi nhưng lại bị lạc đường, loanh quanh lòng vòng đi cả một buổi chiều ngay cả một con vật còn không thấy chứ đừng nói đến gặp được người để hỏi đường.

Nhàm chán dựa vào một cây đại thụ bên đường nghỉ ngơi, đột nhiên linh quang chợt lóe, cây đại thụ này sinh trưởng thật tốt a, không cao cũng không thấp, lá cây tươi tốt nhưng chỉ có hai nhánh giao nhau, đây chính là nơi tuyệt diệu để ngủ a, nhớ trước đây Diệp đại tiểu thư ta môn giỏi nhất chính là leo cây a, mỗi khi đến giờ dạy tiếng anh Diệp đại tiểu thư sẽ trốn đến trung tâm hoa viên của trường trèo lên cây đa lớn trốn ngủ, liền bởi vì nguyên nhân này Diệp Sanh không thiếu lần bị ba Diệp rượt đánh.

Đã lâu rồi cũng chưa leo cây lại, hiện giờ thấy được một cây sinh trưởng tốt như vậy Diệp sanh tâm lại ngứa ngáy khó nhịn, thoăn thoắt vài cái đã bò tới nhánh cao cao của cây, tìm một vị trí thoải mái liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Sanh sanh, thực xin lỗi, ô ô ta không biết sẽ như vậy, thực xin lỗi, là ta hại ngươi, ngươi dưới mặt đất sẽ cô độc sao? Ngươi sẽ khổ sở không ai bồi ngươi sao? Sanh sanh, thực xin lỗi, ta tới bồi ngươi được không, ngươi chờ ta nga, không được một người trước đầu thai, chúng ta phải ở cùng nhau, kiếp sau còn có thể làm bằng hữu tốt được không?”

“Không cần, thanh thanh không cần a ~”

Trọng tâm không ngừng xuống rơi xuống, Diệp Sanh lớn tiếng hét lên một tiếng, trong lòng không ngừng nghĩ, xong rồi xong rồi, tuyệt đối sẽ bị quăng ngã thành thịt nát xương gãy rời, đều do cái ác mộng vừa rồi hại.

Diệp Sanh mơ thấy Hoàng Sơn ngọn núi nơi nàng chết, Lý Thanh Thanh uống say mèm, vẫn luôn khóc lóc ồn ào muốn đi chết bồi Diệp Sanh, Diệp Sanh kêu to không cần, nhưng Lý Thanh Thanh phảng phất như nghe không thấy nhìn không tới trực tiếp liền nhảy xuống Hoàng Sơn, Diệp Sanh chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn tốt của mình bởi vì đối với mình áy náy mà nhảy vực tự sát.

Bị ác mộng kinh hách đến nỗi bật đầu ngồi dậy, nhưng Diệp Sanh đã quên chính mình hiện tại là ngủ ở trên cây cho nên Diệp Sanh liền cứ như vậy hoa lệ lệ từ trên cây rơi xuống.

Nhưng mà cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng cũng không có xảy ra, xảy đến chính là một cái ôm ấp ôn nhu cùng một cổ mùi hương nhàn nhạt hương trước, hơi thở ấm áp ập vào trước mặt, kình phong vén lên sợi tóc, ngứa nhu nhu thật là thoải mái, Diệp Sanh chớp mắt si ngốc nhìn người trước mặt.

Người nọ có đôi mày liễu tinh tế lại mị hoặc nhu tình như nước, đôi mắt phượng tà mị lại nhu hòa lấp lánh thủy quang, thuần khiết như tuyết lại mị thái thiên thành, mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm hút hồn, người đời đều nói môi mỏng nhân tâm lương bạc, nhưng người này lại cho người ta một cảm giác là người có tình, rành rành như thế một mỹ nhân mị hoặc như thế lại mang trên mình một gương mặt lạnh lùng khí phách, khuôn mặt này đáng lý nên làm người ta sợ hãy, ngược lại làm người càng nhìn càng muốn hãm sâu vào, một người mang trên người khí phách cuồng ngạo lại sinh ra một khuôn mặt tà mị như thế, tích cách lại nho nhã ôn nhu, ba loại khí chất này bị người này dung hợp lại thành nhất thể, đặt trên người người này có một loại ý vị nói không rõ được, người này đã không thể diễn tả bằng ngôn từ, khuynh quốc khuynh thành, yêu hoặc thiên hạ gì đó dùng để hình dung sự hoàn mỹ của nàng chính là một loại ô nhục đối với nàng.

Diệp Sanh cảm thấy nếu mình nhìn người này thêm một chút nữa, nàng sẽ không thể nào thoát ra mê hồn trận được.

“Nhìn đủ rồi sao?”

“Không.”

Lại là câu trả lời theo bản năng, nhưng lần này Diệp Sanh phản ứng siêu nhanh, bưng kín mông của chính mình thí điên thí điên chạy qua một bên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Đông Phương Bất Bại, Đông Phương bị động tác của Diệp Sanh chọc cười, người này thật là, chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy sao, không phải chỉ đâm mông ngươi một lần thôi sao, đến nỗi đến bây giờ còn nhớ rõ như vậy.

Diệp Sanh bị nụ cười của Đông Phương mê hồn, người này cười thật đẹp a, nếu ta có thể cưới nàng thì thật tốt, như vậy nụ cười của nàng từ đây về sau chỉ thuộc về một mình ta, nhận ra suy nghĩ của mình là đang nghĩ cái gì Diệp Sanh lập tức đỏ mặt, có chút 囧囧 không dám nhìn Đông Phương, Đông Phương Bất Bại tà mị cười

“A, ngươi người này nhưng thật ra rất thú vị đâu, hai lần gặp mặt ngươi đều là từ trên trời giáng xuống ~”

Đông Phương Bất Bại cố ý cắn trọng từ bốn chữ"trên trời giáng xuống", Diệp Sanh lập tức liền nghĩ tới chính mình vừa mới xuyên tới ngày đó, mặt càng là đỏ vài phần, vội vội tách ra đề tài

“Uy, cái kia ai, ngươi như thế nào ở chỗ này a?”

“Ngươi có thể ở chỗ này vì cái gì ta liền không thể đâu? Còn có bổn tọa không gọi cái kia ai.”

“Vậy ngươi gọi là gì đâu?”

“Vì sao ta phải nói cho ngươi biết, cùng ngươi nói có chỗ tốt gì sao?”

Diệp Sanh trợn trắng mắt, thiên nột, người này cư nhiên còn ngạo kiều như vậy, tuyệt đối là cái ngạo kiều thụ, hừ.

“Ta kêu Diệp Sanh, ta cùng ngươi trao đổi tên, ngươi nói cho ta tên của ngươi chúng ta là đồng giá trao đổi.”

“Hảo, thấy ngươi chân thành muốn biết tên bổn tọa như vậy, vậy bổn tọa liền cố mà nói cho ngươi đi, nghe rõ đây, ta tên Đổng Phương Bá.”

“.......”

Diệp Sanh, trầm mặc..... Người này ngạo kiều còn chính nàng lại là tên liều mạng, không tồi không tồi......

Au có lời muốn nói: Lượt đọc lại gia tăng rồi, sao cũng nhận được nhiều, kích động Ay ngủ không được, hôm nay thấy có vài cái bình luận, rất là kích động, cho nên thức đêm viết chương này, cảm ơn những bình luận để Au biết còn có các bạn, cảm ơn những lượt theo dõi để Au biết còn có các bạn chờ Au thích Au, cảm ơn đã thả sao để Au biết còn có nhiều người xem văn của Au, chương này tuy có ngắn nhưng sức khỏe Au có hạn cho nên dịch được nhiêu hay bấy nhiêu nha.

Đọc sách mỗi ngày, mỗi ngày đều phải thức đêm viết, cho nên viết số lượng từ có chút thiếu, thỉnh thông cảm ha ~ lượt đọc lại nhiều, sao lại nhiều, thực vui vẻ nha, yêu các đọc giả của Au, ngủ ngon nha nha ~ Au cũng ngủ đây