Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 57: Chiến sự bình ổn



Đồng Ngưu, mau đến đây xem người này." Lý Đại Thạch lớn tiếng gọi Vương Đồng Ngưu.

Ba nữ nhân đang ngồi tán gẫu trong sơn động nghe thấy tiếng nói sốt ruột của Lý Đại Thạch vội chạy ra xem, Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch cõng một người cả người đầy máu bước nhanh đi vào sơn động của bọn họ, vội vàng chạy tới giúp Lý Đại Thạch đặt người xuống nền sơn động.

Lúc này Vương Đồng Ngưu cũng bước nhanh đến hỏi: "Tỷ phu, người này bị sao vậy?"

"Không biết, ta vừa mới đi ra ngoài cửa động thì thấy hắn ngã vào bên cạnh sườn núi, thấy hắn vẫn còn thở, cảm giác lại không giống như người xấu cho nên ta liền cõng hắn về."

Vương Lâm nghe xong có chút không biết phải nói gì, chẳng lẽ người xấu đều sẽ viết mấy chữ 'ta là người xấu" ở trên mặt hay sao? Nếu đã cõng người về, bộn họ cũng không có khả năng ném người đi, chỉ có thể chờ mong hắn thật sự không phải người xấu giống như Lý Đại Thạch nói. Hơn nữa, bọn họ nhiều người như vậy, hắn một người bị thương cũng sẽ không thể làm gì được bọn họ.

Vương Đồng Ngưu kiểm tra miệng vết thương của người này, nói: "Hắn hẳn là đổ máu quá nhiều mà tạo thành hôn mê. Đại tỷ, nương hai người nhanh đi nấu chút nước đi, để lau miệng vết thương cho hắn. ta đi hái mấy cây cỏ cầm máu đến giúp hắn cầm máu."

Trước kia Vương Đồng Ngưu từng cùng đại phu trong thôn học y thuật mấy ngày, hơn nữa hắn lên núi thường xuyên bị thương đều hắn tự mình xử lý, cho nên băng bó miệng vết thương đơn giản và cầm máu vẫn không làm khó được hắn.

"Ừ." Vương Lâm và Vương Lưu thị vội vàng đi nhà bếp nấu nước.

Vương Đồng Ngưu rất nhanh đã xử lý xong miệng vết thương cho người xa lạ này, Vương Đại Sơn thấy hắn không sao nữa liền gọi tất cả mọi người vào trong sơn động của ông và Vương Lưu thị ở, nói: "Hôm nay người mà Đại Thạch cõng về chúng ta không biết hắn rốt cuộc là người tốt hay xấu, cho nên ta và Đại Thạch, Đồng Ngưu ba người thay phiên nhau trông hắn, một khi phát hiện hắn là người xấu chúng ta liền...."

Tuy rằng Vương Đại Sơn chưa nói hết, nhưng bọn Vương Lâm đều hiểu ý ông, quả nhiên gừng càng già càng cay, ngay cả tầng này cũng đã nghĩ đến.

Tất cả mọi người gật đầu nói: "Dạ."

Người xa lạ này ngày hôm sau liền tỉnh lại, tuy rằng không nói cho bọn Vương Lâm biết vì sao hắn lại bị thương, nhưng nói cho bọn Vương Lâm biết tên của hắn là Doãn Chi, cũng nói nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của bọn Vương Lâm.

Từ trong ngôn hành cử chỉ của người này có thể thấy được người này cũng không có ác ý gì với bọn Vương Lâm, cuối cùng cũng làm tất cả mọi người yên tâm.

Còn có một điều mà bọn Vương Lâm không thể tưởng được chính là người này sau này thật sự giúp Tiểu Thạch trên con đường làm quan rất nhiều.

Doãn Chi miệng vết thương vừa khép lại liền cáo từ rời đi, lúc đi dặn dò bọn Vương Lâm và Lý Đại Thạch trong vòng một tháng nữa đừng tùy tiện đi ra bên ngoài.

Tuy rằng bọn Vương Lâm không biết vì sao hắn lại nói như vậy, nhưng thân phận của Doãn Chi hiển nhiên là không đơn giản, cho nên bọn Vương Lâm thà tin là có chứ không thể tin là không làm theo lời Doãn Chi dặn dò.

Một tháng sau Lý Đại Thạch và Vương Đồng Ngưu hai người ra bên ngoài tìm hiểu tin tức, lúc trở về trên mặt hai người đều mang theo ý cười, Vương Lâm vội vàng hỏi: "Đại Thạch, bên ngoài thế nào rồi?"

"Tiểu Lâm, cha nương, hơn mười ngày trước Đường vương và man di đã đầu hàng, chúng ta cuối cùng cũng có thể về nhà, ha ha."

"Thật sự là tốt quá, cha đứa nhỏ chúng ta rốt cuộc đã có thể về nhà rồi."

Trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười kích động, ngay cả Tiểu Thạch cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng thấy mọi người cười, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

Đánh trận hơn một năm cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ có thể trở về gia viên, chuyện này làm sao có thể không làm người ta kích động đây!

Vương Đại Sơn mặt đầy ý cười nói với mọi người: "Chúng ta sửa sang lại đồ, ngày mai sẽ về nhà."

"Dạ." tất cả mọi người đều vui vui mừng mừng đi thu thập đồ đạc.

Vừa về đến nhà Vương Lâm liền lập tức đi thăm dò tình huống các phòng, chỉ có mấy cánh cửa bị hỏng và đồ đạc trong nhà bị lật trái lật phải ra thì không có gì không tốt.

"Cha nương hai người không cần lo lắng, đồ quý trọng trong nhà đều không bị mất, ta và Đại Thạch đã sớm cất xuống hầm rồi."

"Ừ, vậy là tốt rồi, chúng ta về đây."

"Cha nương, để Đại Thạch đưa hai người về."

"Đúng đó cha nương, ta dùng xe bò đưa mọi người về."

"Không được, ngươi vẫn nên ở lại nhà dọn dẹp sửa sang lại phòng đi, cái gì nên bổ sung thì bổ sung, như vậy buổi tối ở cũng yên tâm.

Vương Đồng Ngưu cũng nói: "Đúng đó tỷ phu, đại tỷ, tự chúng ta trở về cũng được, hai người mau đi dọn dẹp lại nhà đi."

Thấy bọn Vương Đại Sơn kiên trì như vậy Lý Đại Thạch và Vương Lâm chỉ có thể gật đầu nói: "Vậy cha nương, mọi người đi đường cẩn thận."

"Ừ, bọn ta biết rồi, con và Đại Thạch buổi tối cũng phải chú ý đấy." Vương Lưu thị dặn dò.

"Chúng ta biết rồi."

Vương Lâm và Lý Đại Thạch hai người bận đến tối mới miễn cưỡng thu dọn xong có thể ở, "Đại Thạch, như vậy là tốt rồ, ngày mai lại thu dọn tiếp. Ta đi nấu cơm đây, Tiểu Thạch chắc đói bụng rồi."

Chỉ cần sửa xong cửa trong lòng Vương Lâm an tâm hơn không ít, về phần đồ đạc trong nhà ngày mai thu dọn tiếp cũng được.

"Ừ."

Không cần nói Tiểu Thạch vì ngay cả hắn cũng đói bụng, vừa rồi bận làm khoog có cảm giác, bây giờ nghe nàng dâu nói vậy mới cảm thấy bụng đói cồn cào. May mà Tiểu Thạch đã ăn chút lương khô bọn họ mang từ sơn cốc về, bằng không còn không biết Tiểu Thạch sẽ đói thành cái dạng gì.

Hôm nay buổi tối Vương Lâm cuối cùng cũng ngủ ngon giấc, ở trong sơn cốc ngủ trên mặt đất Vương Lâm luôn cảm thấy không thoải mái như giường. Bây giờ có thể ngủ ở trên giường Vương Lâm mới phát hiện ngủ ở trên giường cũng là một chuyện hạnh phúc.

Khi Vương Lâm tỉnh lại chỉ có Tiểu Thạch còn ngủ trong lòng nàng, tiểu gia hỏa này hẳn là ngủ trên đất không quen giờ có thể ngủ ở trên giường mềm mại, hắn còn không ngủ một giấc no nê.

Rút cánh tay bị Tiểu Thạch đè nặng ra, Vương Lâm nhẹ chân nhẹ tay mặc quần áo đi ra cửa phòng, đứng ở ngưỡng cửa hít sâu một hơi, trong lòng cảm thán: quả nhiên vẫn là ở nhà tốt nhất, vẫn là cuộc sống bình tĩnh như này thích hợp với mình nhất.

Lúc này Lý Đại Thạch sắc mặt không được tốt lắm từ bên ngoài trở về, Vương Lâm vội hỏi: "Đại Thạch chàng làm sao vậy? Xảy xa chuyện gì à?"

"Ta vừa đi ra bờ ruộng nhìn xem bọn Lý đại ca đã về chưa, kết quả ta nhìn thấy các cửa đều mở rộng nhưng trong phòng không hề có một ai."

"Đại Thạch chàng đừng lo lắng, Lý đại ca bọn họ khẳng định vẫn chưa trở về hoặc là đang trên đường về."

"Nàng dâu, ta biết rồi." Lý đại ca bọn họ nhất định sẽ không có chuyện gì, bọn họ rất nhanh sẽ trở lại.

....

Bận rộn mấy ngày cuối cùng bọn Vương Lâm cũng thu dọn xong từ trong ra ngoài, trong thời gian đó người trong nha môn đến một lần, công tác thống kê nhân số trong thôn. Từ miệng của người trong nha môn biết được lần này không ít thôn trong Lễ huyện của bọn họ đã chết rất nhiều người, có nhà thậm chí không một người nào còn sống. Cho nên chờ năm sau nha môn sẽ phân phối nhà của người đã chết cho nhà còn sống.

Mười ngày sau bọn Lý Hà cuối cùng cũng trở lại, chỉ là ai cũng gầy không thành bộ dáng, đặc biệt là Lý Hà và Lý Trương thị.

Thấy bọn họ cái dạng này là biết trên đường lẩn trốn bọn họ gặp rất nhiều khổ, nhưng Vương Lâm và Lý Đại Thạch không hỏi gì hết, có một số việc đã đi qua thì để nó đi qua, đặc biệt là những chuyện không tốt, nhấc lên cũng chỉ tăng thêm khổ sở mà thôi.

"Tẩu tử, Lý đại ca hai người chờ chút nhé, ta đi lấy chút đồ ăn cho mọi người."

Lý Hà miễn cưỡng cười cười với Vương Lâm, nói: "Vậy thì làm phiền đệ muội." Cả nhà bọn họ đã rất lâu rồi chưa được ăn no, lần này bọn họ có thể sống trở về đó là ông trời phù hộ.

Xem Lý Tiểu Hà và Lý Tiểu Hoa ăn ngấu nghiến hốc mắt Vương Lâm không khỏi có chút ướt át, hai đứa nhỏ này đi theo người lớn không biết phái chịu bao nhiêu tội, "Tiểu Hà, Tiểu Hoa, uống miếng nước đừng để bị nghẹn." Nói xong liền đưa bát nước ấm cho hai đứa nhỏ.

Bởi vì thấy cả nhà Lý Hà đều có vẻ rất đói bụng cho nên Vương Lâm cầm hết bánh màn thầu tối qua bọn họ chưa ăn hết đến.

Hai đứa nhỏ tiếp lấy bát nước uống một hớp rồi lại tiếp tục ăn bánh màn thầu trong tay.

Tiểu Thạch tò mò nhìn người này lại nhìn người kia, đối Lý Tiểu Hà nói: "Tiểu Hà ca, mọi người ăn từ từ, ăn xong rồi ta lại về nhà lấy cho mọi người, trong nhà ta vẫn còn rất nhiều."

Ở trong lòng Tiểu Thạch nhà bọn họ bánh màn thầu là ăn không hết, bởi vì chỉ cần hắn muốn ăn thì nương hắn sẽ làm cho hắn, cho nên hắn vẫn luôn cho rằng bánh màn thầu nhà bọn họ nhiều đến mức ăn cũng ăn không hết.

Lý Hà dừng lại động tác ăn bánh màn thầu nói với Tiểu Thạch: "Tiểu Thạch thật ngoan." Hắn ăn một hơi bốn cái bánh màn thầu to bụng cuối cùng cũng có cảm giác no.

Thấy cả nhà Lý Hà một hơi tiêu diệt hơn mười cái bánh bao to, Vương Lâm hỏi: "tẩu tử, Lý đại ca, hai người còn muốn không, nếu muốn ta lại đi lấy đến cho mọi người."

Lý Trương thị ngượng ngùng lắc lắc đầu nói: "Đệ muội không cần, chúng ta đều no rồi." Lý Hà và hai đứa cũng lắc đầu với Vương Lâm ý bảo bọn họ thật sự ăn no rồi.

Đây là bữa no nhất của bọn Lý Trương thị trong nửa năm này, bọn họ vốn cho rằng chiến sự khẳng định không kéo dài được bao lâu sẽ kết thúc, nào biết trận này vừa đánh chính là nửa năm, lương thực bọn họ mang theo miễn cưỡng chống đỡ được hơn nửa năm, những ngày còn lại bọn họ tìm ăn ngay trên núi, nhưng bất đắc dĩ người tìm ăn nhiều, bọn họ có thể không đói chết đã là ông trời rủ lòng thương xót bọn họ rồi.

Lúc này Lý Đại Thạch ngồi bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng hỏi: "Lý đại ca hai ngươi có giấu lương thực không?"

Lý Hà lắc đầu, nhìn dáng vẻ hiện tại trong nhà lương thực bọn họ giấu khẳng định đã bị lấy đi.

"Vậy lát nữa ta sẽ đưa ít lương thực đến cho mọi người."

Trải qua chiến tranh trong thời gian dài như vậy cho dù nhà nhà có lương thực khẳng định cũng không nhiều, cho nên Lý Hà và Lý Trương thị kiên quyết lắc đầu, Lý Hà nói với Lý Đại Thạch: "Không cần đâu Thạch đầu, lương thực nhà đệ nhất định cũng không nhiều, ta và tẩu tử đệ sẽ nghĩ biện pháp."

"Lý đại ca, tẩu tử, hai người đừng khách sáo, nhà ta có giấu lương thực đi, hơn nữa Tiểu Hà và Tiểu Hoa không thể đói bụng cùng hai người, xem bọn nó đều gầy thành như vậy. Hơn nữa, lương thực này không phải chúng ta cho không hai người, chờ sang năm hai người có lương thực trả lại cho chúng ta là được."

Lý Đại Thạch ở bên cạnh hát đệm: "Đúng đó Lý đại ca."

Lý Hà nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh, bất đắc dĩ gật đầu, khóe mắt rưng rưng nói với bọn Vuong Lâm: "Thạch đầu, đệ muội, nợ các ngươi chúng ta cả đời đều trả không hết, đời sau làm trâu làm ngựa cũng muốn trả lại cho các ngươi."

"Lý đại ca huynh đừng nói như vậy, ta và Đại Thạch sớm đã coi hai người như người thân, khi đại ca và đại tẩu gặp nạn, chúng ta làm đệ đệ đệ muội đương nhiên phải giúp rồi."

"Đúng đó, Lý đại ca."

Buổi chiều Lý Đại Thạch vác mấy tháng đồ ăn đến cho bọn Lý Hà, ăn dè chút hẳn là có thể chống đến sang năm có lương mới, sau đó nghĩ đến vụ xuân lại đưa đến ít lương giống.

May mắn lúa nước bọn Lý Đại Thạch trồng trong sơn cốc qua một hai tháng nữa là có thể thu, không biết có phải đất trong sơn cốc phì nhiêu hơn hay không mà hai mẫu lúa nước thu được sáu thạch thóc, bằng không bọn họ cũng không có thừa lương thực cho nhà Lý Hà.

Qua mấy ngày chỉ định Dương đại thúc thôn trưởng mới bắt đầu chia đất cho thôn dân.

Nhà Vương Lâm trừ đất trước kia vốn có ra còn được chia cho thêm nửa mẫu ruộng nước, một mẫu ruộng cạn và một mẫu ruộng dốc, những ruộng đó đều cách nhà bọn họ rất gần nên gieo trồng cũng tiện, Vương Lâm và Lý Đại Thạch đối cái này rất vừa lòng.

Trên đường trở về Lý Hà hỏi: "Đại Thạch đệ tính khi nào thì trồng ngô? Hai nhà chúng ta cùng nhau làm đi." Hiện tại cấy lúa cũng đã muộn, cho nên chỉ có thể trồng ít lương thực phụ.

"Ngày mai sẽ bắt đầu trồng." Lý Đại Thạch nghĩ hiện tại nhiều đất hơn cũng nên trồng sớm hơn chút thì tốt hơn, huống hồ còn phải cuốc đất nữa.

"Được rồi, ta tính năm nay ruộng nước cũng trồng ngô luôn, trồng sớm hơn chút cũng tốt." Tuy rằng bỏ lỡ thời gian cấy lúa nhưng cũng không thể bỏ ruộng không không trồng gì, huống hồ trồng ngô cũng sẽ không làm chậm cấy lúa mì, hơn nữa có thể thu nhiều lương thực hơn cũng tốt.

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Bên này Vương Lâm nói với Lý Trương thị: "Tẩu tử nếu không có hạt giống rau thì đến nhà ta lấy đi."

Lý Trương thị đang muốn trồng ít rau ở sân sau, nhưng là hạt giống rau của nhà trước kia không thấy, cho nên nghe Vương Lâm nói vậy Lý Trương thị vội cười nói: "Vậy thì cám ơn đệ muội nhé."