Xuyên Qua Thành Cỏ Dại

Chương 5: Chạy trốn không được còn thêm nhiều vết thương



Tô Niệm Niệm quay đầu lại không thấy thân ảnh hai người kia thì liền chạy vội vào trong rừng.

Trữ Bích Huyền nhìn về hướng rừng cây, cười nói: “Võ công củanàng hình như đã bị phế rồi, chút nữa chắc lại phảinhọc xác đi cứu nàng.”

“Không vội.”

Tô Niệm Niệm chạy được một lúc, thì dừng bước, vừa há to mồm thở phì phò vừa nhìn quanh bốn phía. Nàng ngạc nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, là mình bị lạc đường.

Hôm nay tuy rằng ánh trăng rất sáng, nhưng cây cối nơi này quá dày đặc, còn thêm bóng cây loang lổ nữa, khiến cho Tô Niệm Niệm cảm giác bốn phía đều giống nhau. Nhìn thế nào cũng không xác định được phương hướng để chạy? Đều do mình quá nóng vội, không chịu tra xét chút tình hình rồi mới chạy.

Hơn nữa, bây giờ nàng cảm thấy rất sợ. Lúc chạy trốn không thấy sợ hãi, hiện tại dừng lại, ánh trăng trắng bệch, bóng cây loang lổ, chung quanh lại quá mức im lặng. . . . . Tô Niệm Niệm rùng mình một cái, tính sai tính sai rồi. Cho dù không gặp quỷ, chỉ cần gặp dã thú cũng đủ cho nàng la hét đến kêu cha gọi mẹ . . . . . .

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ. Tô Niệm Niệm đứng nguyên tại chỗ tự hỏi hồi lâu, quyết định, trước tiên chọn đại một phương hướng nào đó để đi, chung quy có đi thì mới có thể thoát ra, vẫn tốt hơn là đứng đây chờ chết.

Vì thế Tô Niệm Niệm tùy tiện chọn một phương hướng, rồi bắt đầu đi tiếp. Nói không sợ chắc chắn là giả vờ, nàng có thể nghe tiếng tim đập của mình. Ngàn không nên, vạn không nên, Tô Niệm Niệm sao cô không tính toán cẩn thận đã rồi hãy chạy chứ, bây giờ thì hay rồi, bản thân bị lạc chết, bị hù chết trong rừng rồi, không bằng làm nha hoàn ở bên cạnh Phong Yên Minh còn tốt hơn, chết tử tế không bằng còn sống. Bởi vì đã chết một lần, hiện tại nàng rất sợ mình sẽ chết thêm lần nữa. .

Không có thứ gì giúp chiếu sáng cả, Tô Niệm Niệm chỉ có thể dựa vào ánh trăng mơ mơ hồ hồ mà nhìn phía trước, dựa vào các thân cây mà đi. Trên đường cũng té ngã mấy lần, cũng may mỗi lần như vây nàng đều có thể bò lên đi tiếp. Mấy vết thương trên người nàng cũng chuyển biến xấu, Tô Niệm Niệm cũng không thèm để ý đến chúng nữa.

Một bóng trắng đột nhiên hiện lên trước mặt Tô Niệm Niệm, nàng cả kinh mở to hai mắt nói không ra lời, quỷ, quỷ, mới đó mà quỷ đã đến rồi sao! ! ! ! !

Lúc này Tô Niệm Niệm đã sợ đến mất hồn hai chân mềm nhũn ra, muốn chạy cũng không chạy được, đành phải dựa vào một gốc cây nhỏ nhìn chằm chằm bóng trắng kia. Lá gan Tô Niệm Niệm vốn dĩ rất nhỏ, bậy giờ chẳng còn chút sức lực nào để chạy nữa..

Bóng trắng kia động đậy vài cái trong tầm mắt Tô Niệm Niệm, sau đó dần dần đi xa, đến khi Tô Niệm Niệm không nhìn thấy nó nữa.

Có lẽ, có lẽ không phải quỷ, có thể là con thỏ? Cáo? Tô Niệm Niệm đột nhiên nghĩ đến một ít chuyện kỳ quái mà trong tiểu thuyết có ghi, đêm trăng tròn gặp được một con thỏ màu trắng hoặc là loài động vật khác, đó là điềm phúc, đi theo động vật kia, nhất định sẽ gặp được đều thần kỳ gì đó, còn có một loại sách nói là, động vật này kỳ thật là thần thú, vội tới chỉ đường cho người bị lạc. . . . . . Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm có thêm can đảm, nhìn phương hướng bóng trắng kia biến mất rồi đi theo. ..

Rừng cây càng ngày càng dày, như thế đồng nghĩa với, tầm nhìn cũng càng ngày càng bị hạn chế. Bằng chứng là nàng phải dùng sức trợn cả hai mắt, rồi dẫm xuống đám lá rụng thật dày để tìm kiếm vật nhỏ màu trắng kia . .

Đột nhiên, chân nàng bị trượt, chưa kịp phản ứng, thân mình đã ngã nhào xuống, lăn theo sườn dốc.

Hóa ra nơi này còn có một cái sườn dốc không lớn không nhỏ, lúc ban ngày cẩn thận một chút là có thể tránh được, nhưng mà bây giờ là đêm khuya, mặc dù có ánh trăng, nhưng bóng cây lại lắc lư, Tô Niệm Niệm vốn không có võ công, thị lực và phản ứng đều hết sức bình thường, do đó tự nhiên không tránh được mà lăn xuống dốc núi.

Trong quá trình trượt Tô Niệm Niệm ý thức được điểm này, nàng liều mạng tìm kiếm một thứ gì đó có thể ngăn mình đừng trượt nữa, nhưng nàng càng trượt càng nhanh, càng nhanh càng khó bắt được thứ gì, cuối cùng nàng không còn trông cậy vào thứ gì đó nữa mà để thân thể tự do lăn xuống. Vào một khắc trước khi dừng lại, nàng rất không có tiền đồ nghĩ rằng, bộ dạng mình lúc rơi xuống vách núi chắc sẽ rất kinh dị. . . . . . .

Cuối cùng Tô Niệm Niệm cũng dừng lại, là do thân thể nàng đụng trúng một cái cây, bị nhánh cây ngăn trở. Nhưng mà bản thân nàng lại hi vọng mình không đụng trúng nó cho rồi.

Bởi vì nàng đụng trúng một cây táo chua. Mọi người cũng biết cây táo chua rồi đấy, bây giờ là mùa Hè, Tô Niệm Niệm cũng không mặc quần áo dày, thế này thì đúng là oái ăm. . . . . .

Vô số gai nhọn đâm vào thân thể Tô Niệm Niệm, nàng ngửa mặt lên trời khóc thét, Thượng Đế ơi, ngài đây là cứu người hay là giết người vậy. . . . . .

Tô Niệm Niệm nằm trên cây táo chua không dám động đậy, bởi vì động đậy sẽ khiến cả người nàng đau đớn. Nàng bi ai phát hiện mình xuyên qua mà cũng chẳng may mắn hơn chút nào, từ một khắc mở to mắt ra cho đến hiện tại vẫn vậy, nàng toàn gặp được những chuyện gì đâu!

Tô Niệm Niệm đau buồn vì vận mệnh bi thảm của mình một hồi, bắt đầu lo lắng vấn đề trước mắt. Cũng không thể cứ nằm trên cái cây này mà chờ đợi, chỉ cần còn một hơi thở, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp rời đi. Tay nàng quơ lung tung, muốn bắt một nhánh cây để đu bám. Lại không ngờ rằng, thứ nàng bắt được, là một thứ nàng vốn dĩ chưa bao giờ tưởng tượng đến, nó là. . . . . . một cục lông xù ? Hơn nữa, nó còn động đậy. . . . . . .

Quỷ, Quỷ, Quỷ, Quỷ, quỷ sao? Không phải đâu, chưa từng nghe nói có quỷ lông rậm, hơn nữa thứ này dường nhưu rất ấm. . . . . . Tô Niệm Niệm lo lắng đề phòng nghĩ nghĩ, đột nhiên nàng nghĩ đến lúc trước mình có nhìn thấy một con vật. . . . . . Thần thú? .

NND, hóa ra không phải thần thú nào cũng dẫn đường cho con người, mà ngược lại còn dụ con người vào cạm bẫy! Tô Niệm Niệm tức điên giơ tay lên, nhéo vào thần thú kia muốn dạy dỗ nó một chút. Nhưng khi nàng túm mớ lông xù kia đến trước mắt thì nàng đột nhiên không xuống tay được.

Thật đáng yêu, một con. . . . . cáo nhỏ? Thỏ nhỏ? Mèo nhỏ? ..

Tô Niệm Niệm kinh ngạc đến ngây ngốc đây rốt cuộc là con gì? Nhưng nó thật, thật đáng yêu, da lớp lông sạch sẽ trắng như tuyết, đầu mình tứ chi đều bé nhỏ, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn ôm nó, sờ sờ nó. .

Con vật nhỏ không biết là con gì kia giãy dụa ở trong tay Tô Niệm Niệm, dường như nó tràn ngập địch ý với nàng, trong miệng phát ra tiếng kêu, như là phẫn nộ, lại giống cảnh cáo.

Kỳ thật Tô Niệm Niệm cũng không phải hoàn toàn không hay biết. Nàng không ngờ mình túm được cái ót của con vật nhỏ kia, kỳ thật nếu vừa rồi nàng túm ở vị trí khác, như vậy chắc chắn sẽ bị nó cắn cho một miếng. Hơn nữa, con vật nhỏ kia đang giãy dụa nâng chân sau lên muốn hất cái tay đáng ghét xuống, nhưng chân sau của nó lại bị thương, không nâng lên được. .

Tô Niệm Niệm nhìn chân sau bị thương của con vật nhỏ, đột nhiên thương cảm nói : “Hóa ra ngươi cũng gặp chuyện xui xẻo giống ta”

Nàng sờ quần áo rách rưới của mình rồi tiện tay kéo xuống một miếng vải, giúp con vật nhỏ kia buộc vết thương lại. Lúc mới bắt đầu nó rất sợ hãi, nghĩ rằng nàng sẽ hại nó, liền giãy dụa, khi miệng vết thương được băng bó xong xuôi, thì nó ngoan hơn rất nhiều. Xem ra con vật nhỏ này rất có linh tính, Tô Niệm Niệm vui vẻ nghĩ, lập tức ôm nó vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve. .

Tô Niệm Niệm dịu dàng vuốt đầu nó, nói: “Rốt cuộc ngươi là loài vât gì? Quên đi trước tiên ngươi cứ làm một con hồ ly đi. . . . . . Ta xưng hô với ngươi sao đây, để cho ta ngẫm lại đã, ngươi trắng như vậy, nếu dựa theo màu sắc mà nói thì nên kêu Tiểu Bạch, ha ha, Tiểu Bạch, nhưng như vậy quá tục, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hoa nhé, đúng, gọi là Tiểu Hoa. . . . . .” .

Tô Niệm Niệm trái một câu Tiểu Hoa phải một câu Tiểu Hoa gọi con vật trắng như tuyết kia, lúc đầu nó không muốn để ý đến nàng, chỉ tựa vào trong lòng nàng không nhúc nhích, sau lại thấy nàng nhiều lời ồn ào, liền nhúc nhích cái cổ xem như đồng ý với nàng. Nó làm ra hành động đáng yêu như vậy khiến đến Tô Niệm Niệm cười ha ha, nhất thời quên mất bản thân đang nằm trên cây táo chua.

Tô Niệm Niệm đang cùng Tiểu Hoa chơi đùa không biết trời đất là gì thì đột nhiên nghe được một giọng nói hứng thú vang lên: “Côở đây chơi đùa tự do an nhàn nhỉ.”

Tô Niệm Niệm kinh hãi, hỏng rồi hỏng rồi, sao mà đến chỗ này bọn họ cũng có thể tìm được chứ? Nhưng cũng tốt, ở đây rừng sâu núi hoang mình muốn chạy cũng không khó, chờ bọn họ đem mình đến nơi khác trốn cũng không muộn. . . . . . .

Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm làm như không có việc gì đáp: “Đúng vậy. Đúng vậy, tôi thấy ánh trăng hôm nay quá đẹp, đi tản bộ thật vui. Có câu nước trời vằng vặc một màu dưới trăng, có phải lúc ấy thời gian đã phôi phai,* ha ha ha ha ha. . . ..”

” Nước trời vằng vặc một màu dưới trăng, có phải lúc ấy thời gian đã phôi phai?” Phong Tịnh Minh trầm ngâm nói, “Đây là thơ gì, ý thơ thì hay nhưng gộp lại thì không thông? Cứ nhưlà tùy tiện ghép lại với nhau vậy. . . . . . Còn nữa, cô ở đây mà có thể nhìn thấy nước sao?”

(Xin giải nghĩa chỗ này một chút. Hai câu thơ này được lấy trong hai bài thơ nổi tiếng khác nhau. Câu đầu: nước trời vằng vặc một màu dưới trăng (Nguyệt quang như thủy thủy như thiên) lấy trong bài thơ Giang lâu thư hoài của nhà thơ Triệu Hỗ. Còn câu sau: có phải lúc ấy thời gian đã phôi pha (Chích thị đương thì dĩ võng nhiên) thì lấy trong bài thơ “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn thời Mạt Đường. Niệm Niệm ghép bậy ghép bạ nên mới ra nông nỗ )

Tô Niệm Niệm than thở, lúc này này mà hắn còn có hứng thú thảo luận thơ từ sao, vì thế nàng bất mãn chuyển hướng đề tài: “Này, huynh không có ý định mang tôi lên sao?”.

Phong Tịnh Minh không hề do dự nói: “Tôi chỉ sợ mang cô lên, cô lại muốn đi tản bộ.” .

“Làm sao có thể, huynh xem sắc trời đi, tất cả mọi người phải về nhà ngủ, đúng không Tiểu Hoa. . . . . .”

“Tiểu Hoa là cái gì?”

“Cứu tôi lên huynh sẽ biết” .

Tô Niệm Niệm vừa mới dứt lời, chỉ thấy thân thể bay lên, sau đó cảm thấy toàn thân đau đớn, nàng đã vững vàng ngồi trên một thân cây.

Cây này cũng không cao, nhưng người nhát gan như Tô Niệm Niệm vẫn sợ tới mức hai chân nhũn ra, một tay ôm chặt thân cây, một tay kia không quên ôm chặt Tiểu Hoa.

Phong Tịnh Minh đứng trên một nhánh cây, nhìn Tô Niệm Niệm ôm Tiểu Hoa trong lòng , hỏi: “Đây là con thú quái dị gì thế?”

Đùa giỡn gì vậy, đây chính là thần thú! Tô niệm niệm hôn lên trán Tiểu Hoa một cái, nói: “Nhặt được”

Phong Tịnh Minh cũng không che dấu sự khinh thường nói: “Ngay cả bản than mình còn không cứu được, còn có sức đi trông nom chuyện người khác.”

Tô Niệm Niệm bất mãn nói: “Trên trời có đức hiếu sinh, nếu như là huynh, huynh muốn trơ mắt nhìn Tiểu Hoa nằm trên cây, bị thương cũng không cứu sao?” .

“Nếu như là tôiôi, tôi sẽ không ngã vào cây táo chua” .

Tô Niệm Niệm chán nản, anh đẹp trai à nói chuyện phải nói trọng điểm! .

Phong Tịnh Minh không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Con thú quái dị này gọi là Tiểu Hoa, chỉ sợ chỉ có cô nương mới có thểnghĩ ra được chủ ý này” .

Tô Niệm Niệm tỏ vẻ bất mãn xem thường, huynh á, đầu óc lệch lạc mới cười nhạo thẩm mỹ của tôi! Nhưng lời này nàng cũng không dám nói ra, ác thần trước mắt này, không thể chọc, mà nàng cũng không nên chọc. .

Trở lại lều, Tô Niệm Niệm phi thường ngượng ngùng đòi đi ngủ. Lay tỉnh Trữ Bích Huyền, nhờ hắn trị thương cho Tiểu Hoa. Trữ Bích Huyền híp mắt nhìn Tiểu Hoa, hỏi: ” Ở đâu ra đây?” .

Choáng váng, không hổ là tình nhân, vấn đề hỏi cũng giống nhau, Tô Niệm Niệm than thở, lập tức nói: “Nhặt được !”

Trữ Bích Huyền cũng không hỏi nhiều nữa, tìm một lọ kim sáng dược bôi cho Tiểu Hoa, sau đó băng bó lại.

Tô Niệm Niệm thì thầm cảm tạ, ôm Tiểu Hoa muốn đi. Trữ Bích Huyền gọi nàng ở lại.

Hắn nhìn chằm chằm quần áo rách rưới trên người nàng, cười nói: “Trên người cô nương không bị thương sao?”

Có chứ, ngay cả trên mông cũng có! Nhưng vừa nghĩ đến Trữ Bích Huyền có thể sẽ cởi quần áo của nàng, khám toàn thân cho nàng, nàng liền do dự. Rốt cuộc vẫn nói: “Tôi không bị thương, nhưng nếu huynh nếu cho tôi một ít kim sang dược, tôi sẽcảm ơn rất nhiều.”

Trữ Bích Huyền bật cười, cầm kim sang dược nhét vào trong tay nàng, lập tức nói: “Còn muốn thuốc khác không?”

“ẶC, vậy, có loại thuốc làm giảm ngứa hay không? Cái loại thuốc tôi từng dùng cái kia, lành vết thương nhưng lại rất ngứa. . . . ..”

Trữ Bích Huyền lại tìm một bình sứ nhỏ đưa cho nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá một chút, cười xấu xa nói: “Cô. . . . . . Có thể đi?” .

“Có thể đi, có thể đi sao, không thành vấn đề chứ——” Tô Niệm Niệm nói xong, chạy trối chết.

Trữ Bích Huyền nhìn bóng lưng Tô Niệm Niệm biến mất, nhịn không được cười ha hả.

Phong Tịnh Minh ngồi trong lều, nhìn Trữ Bích Huyền đang cười vui vẻ, nói: “Rất hứng thú sao?”

“Huynh không biết là trêu nàng rất vui sao? Nghe đồn nàng là một nữ tử xinh đẹp đoan trang, hiện tại xem ra. . . . . . Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.”

Phong Tịnh Minh nghĩ một chút nói: “Người này thật sự rất quái dị. . . . . . Con vật kia, Tiểu. . . . . . Tiểu Hoa, có lai lịch gì?”

Trữ Bích Huyền lắc đầu: “Hiện tại không rõ lắm, nhưng vết thương của nó, giống như bị ám khí lợi hại gây ra.”

“Như vậy ư.” Phong Tịnh Minh híp mắt lại, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, còn nói thêm, ” Nước trời vằng vặc một màu dưới trăng, có phải lúc ấy thời gian đã phôi phai, hai câu thơnày huynh có nghe qua bao giờ chưa?”

Trữ Bích Huyền trầm tư một hồi, nói: “Hai câu thơ này cũng có chút ý cảnh, nhưng đặt cùng nhau, lại không được tự nhiên cho lắm, nàng ta làm sao?”.

Phong Tịnh Minh như nghĩ tới cái gì đó, lắc đầu: “Không biết, có thể là vậy.”