Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng

Chương 42



“Tích nhi, ta thật sự rất nhớ nàng!” Sở Vân Hi thâm tình nói, trong mắt nhu tình như nước, thanh âm vô cùng dễ nghe như rót mật vào lòng nàng.

Được tuyệt thế mỹ nam thổ lộ như thế, ai lại có thể không khuynh tâm? Mà nàng lại là một kẻ cực cuồng mỹ nam ôn nhu! Nha nha --

Nhưng cũng rất nhanh đầu óc có chút ngốc trệ của nàng cũng lóe lên tia thanh tỉnh nhỏ bé. Mỹ nam này là ai? Nàng có quen với hắn à?

Mà điều nghi hoặc nhất là -- “Đây là hoàng cung, hơn hết là Nhã Phượng cung của Hoàng hậu ta, ngươi làm sao có thể xuất hiện ở đây?” Nàng ngầm đánh giá hắn, tuy nàng không phải người luyện võ gì nhưng vẫn có đủ sức nhận ra thân thủ của người này không hề yếu kém!

”Chỉ cần được gặp nàng, dù có khó khăn hơn ta cũng nguyện ý!” Sở Vân Hi trong lòng lại nghĩ nàng đang quan tâm mình, đương nhiên vô cùng hạnh phúc tủm tỉm cười, bộ dáng càng thêm yêu nghiệt trêu chọc lòng người.

Oa, thật tiếc hận, dung nhan họa thủy này lại sinh ra trên thân thể của một nam nhân!

Nhìn qua đôi con ngươi xinh đẹp trong veo, thuần khiết của hắn, nàng dễ dàng phát hiện tình cảm sâu đậm của hắn đối với nàng là thật. Nhưng nàng thực sự lại không nhớ mình có quen biết hắn!

Bất quá nhìn đi nhìn lại, mái tóc cùng đôi mắt đặc biệt hơn người này lại như có như không để lại ấn tượng trong trí óc của nàng. Đột nhiên một hình ảnh vô cùng mờ nhạt dần dần hiện ra trong đầu của nàng.

Tuy mờ ảo khó thấy nhưng cũng có thể đoán ra được một chút. Nàng thấy một đứa bé khất cái đang nằm thoi thóp trong góc đường tối om. Hắn xanh xao yếu ớt, thân thể gầy trơ xương, bộ dạng cực kì đáng thương.

Lại nhìn hắn có điểm không giống người thường, mái tóc bạch kim óng ả, không hề dơ bẩn như thân thể, lại đặc biệt sáng bóng. Còn có đôi mắt to tròn xinh đẹp, đôi con ngươi mang màu xanh ngọc như viên ngọc lưu ly quý báu! Là một đứa bé tuyệt mỹ!

Nàng cơ hồ nhận ra được cái gì đó, miệng xinh xắn có chút mở to, như không thể tin trừng mắt nhìn Sở Vân Hi “Ngươi là đứa bé khất cái đó?” Như thế nào bây giờ lại lớn nhanh như vậy, hơn nữa khi trưởng thành còn đặc biệt yêu nghiệt, khác hẳn bộ dáng bẩn thỉu hôi thối năm xưa!

”Nàng vẫn còn nhớ ta! Thật tốt!” Hắn vốn dĩ nghĩ rằng nàng sẽ quên mất hắn, không ngờ lại là không, hắn vui sướng cười đến rạng rỡ mê hoặc, bàn tay bạch ngọc nhịn không được mà ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng, đem nàng khảm vào trong lòng. Mũi hắn nhẹ lướt qua mái tóc đen mượt xinh đẹp, vô cùng yêu thích hương thơm ngọt ngào của nàng.

Nàng giãy giụa thân thể muốn thoát ra. Đúng là nàng không có bài xích với vòng tay ấm áp của mỹ nam, nhưng thật đáng tiếc, nàng là nữ nhân đã có phu, hơn nữa phu quân của nàng cả nhan sắc lẫn tình thâm đều không hề thua kém hắn!

Nhưng cuối cùng nàng lại không đấu nổi song chưởng cứng rắn của Sở Vân Hi, đành mặc cho hắn ôm đến khi thỏa mãn mới chịu thả nàng ra.

Gương mặt tuấn mỹ đến hô hấp không thông của Sở Vân Hi vốn đang tươi cười mãn nguyện, nhưng vài giây sau đó, một mảng buồn bã, chua xót nồng đậm lại hiện ra, đôi mắt xinh đẹp thế nhưng lại ai oán nhìn nàng.

”Nàng còn nhớ ta, nhưng đã quên lời hứa năm xưa!”

Lại có thêm một lời hứa sao? Trời ạ, Nhan Tích Phàm nguyên bản của ta ơi, nàng muốn đem cho ta bao nhiêu phiền phức mới chịu dừng đây?

Lời nói trong lòng vừa thốt lên xong, một dòng hình ảnh như thước phim tua chậm chậm rãi hiện ra trong trí óc của nàng --

”Tiểu ca ca, huynh làm sao vậy? Nha, có đói bụng không, bánh bao này cho huynh.” Một nữ hài tử tầm năm, sáu tuổi đứng trước mặt tiểu khất cái Sở Vân Hi. Nàng xinh xắn, đáng yêu như tiểu công chúa, môi nhỏ đỏ hồng cười thân thiện khả ái, còn tốt bụng mang cả cái bánh bao vừa mua cho Sở Vân Hi.

Sở Vân Hi sợ sệt nhìn nàng, trong ánh mắt lộ rõ tia phòng bị cùng có chút khao khát hèn mọn về phía cái bánh bao trắng toát đang nóng hổi.

Nàng tủm tỉm cười, mặc kệ Sở Vân Hi đề phòng mình, nhanh nhẹn nhét cái bánh bao vào trong tay của hắn, dứt khoát không cho hắn trả lại.

Sở Vân Hi cuối cùng cũng tháo xuống phòng bị yếu ớt, gượng cười gật đầu cảm tạ nàng, sau đó không chút chần chừ mà ngấu nghiến ăn, xem ra hắn thật sự rất đối!

Nàng ngồi chồm hổm xuống nhìn hắn ăn, khi thấy hắn sắp nghẹn chết cũng tốt bụng lấy tay béo mập vỗ vỗ cái lưng còm cõi gầy teo kia.

”Mái tóc cùng mắt của huynh... “ Nàng chăm chú quan sát bộ dáng đặc biệt khác người của hắn, phi thường xinh đẹp, phi thường thu hút chú ý của nàng, cho nên nàng nhịn không được mà môi nhỏ bật ra thanh âm.

Bị nàng hỏi đến nỗi đau đớn thương tâm của mình, đồng tử hắn co rút, cố gắng lết thân ốm yếu càng cách xa nàng càng tốt, tia hoảng sợ trong mắt tràn ra, hắn cực kì sợ nàng cũng sẽ giống với bọn họ!

”Nha! Tiểu ca ca, huynh làm sao vậy, ta chỉ muốn biết vì sao bộ dạng của huynh lại xinh đẹp như vậy thôi mà.”

Lời nói non nớt trẻ con của nàng nhưng lại vô cùng có trọng lượng, thần kỳ làm dịu đi vết thương sâu hoắm trong lòng hắn.

”Bẩm sinh hình dáng của ta là như vậy... “ Chờ đến nửa buổi thì cuối cùng hắn cũng mấp máy môi khô khốc lý nhí trả lời nàng.

”Tiểu ca ca thật xinh đẹp, nha, Tích nhi mai mốt lớn lên sẽ gả cho huynh có được không?” Nàng chu môi nhỏ cười tươi, không chút thẹn thùng hỏi hắn.

Sở Vân Hi da mặt vô cùng mỏng, chỉ bằng một lời nói của một nữ hài xinh xắn cũng đủ làm hắn đỏ mặt. Nhưng thực sự trong thâm tâm hắn sớm đã khuynh tâm!

”Huynh không trả lời tức là đồng ý nhé! Ta là Nhan Tích Phàm, đây là vật đính ước của chúng ta, mười năm sau ta chờ huynh đến cưới ta!” Không để hắn kịp trả lời, nàng cười tươi rói đem ngọc bội tinh xảo trên người đưa cho hắn, sau đó bẹp một cái hôn lên cái má non mềm của tiểu mỹ nam.

”Tích nhi, con ở đâu?” Nàng giật mình, hướng người phụ nữ mỹ lệ kia chạy đến, cười ngọt ngào. Đây là mẫu thân của nàng.

Nàng vụng trộm nhìn về phía hắn, nghịch ngợm nháy mắt một cái với hắn rồi ngoan ngoãn theo mẫu thân trở về.

Nàng bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lộp bộp rơi vài tiếng, cảm giác có gì đó không ổn một chút nào. Trời ạ, tiểu nữ hài kia là nàng đi!

Nhất thời khóe miệng nàng co rút, ba đường hắc tuyến cũng chậm rãi chảy ra.

Nàng cười hắc hắc với Sở Vân Hi, tính toán một chút, trời ạ, chỉ còn một tuần nữa là đến sinh thần thứ mười sáu của nàng!

Hắn sao lại để tâm đến lời nói của trẻ con như thế chứ! Nàng đây là nên khen hắn giữ trọng lời hứa hay là mắng hắn trọng chữ tín quá mức cần thiết?!