Xuyên Qua: Bá Đạo Tình Vương Phi!

Chương 2: Xuyên qua nhọ hơn đít nồi!



Đông Quốc.

[Lan Ánh Thành Diệu Mộng Mộng]

Từng những âm thanh nhộn nhịp của kèn chống hòa lẫn chuyển vào đôi tai của Diệu Mộng Mộng.

Nàng mở mắt, đập vào mắt nàng là màn che đỏ chót, nàng híp mắt nhìn.

Dựa theo kiến thức suy đoán của nàng, đây có lẽ là cách thức đón chào mới của địa phủ?

Cơ mà nàng rõ là bị bắn vào tim tại sao bụng đau nhỉ?

Diệu Mộng Mộng đưa tay sờ lên bụng thì phát hiện chủy thủ đâm sâu vào, máu tươi đang chảy ra, nàng nhìn khóe mắt giật giật.

WTF.... cái éo gì thế... bà đây hết bị bắn tim giờ đến đâm bụng ư?

Diệu Mộng Mộng đầu tiên xé vải y phục mình, trước tiên cầm máu tạm thời rồi nàng mới xông thẳng ra ngoài, không chút do dự cục súc quát lên: "Ai con mẹ nó đâm bà đây! Tên đầu trâu mặt ngựa nào đâm bà đây!" CMN! Chết cũng không được yên!

Các ngươi muốn bà đây chết sao đây hả?

Mọi người đơ ra: "..." Sao tự dưng lao ra khỏi kiệu rồi quát to như kẻ điên lên cơn vậy?

Lúc sau có người hét lên: "A! Tân nương tự sát!"

"Cái gì tân nương?" Nàng nghe thế trợn mắt, bắt đầu lấy lại trí thông minh của mình.

Có cái gì đó sai sai!

Diệu Mộng Mộng nhìn vào bản thân một thân hỉ phục đỏ thắm lại nhìn đằng sau, đoàn người thổi kèn, khênh kiệu, kiệu hoa đỏ chót thêm hai bên hàng người vây xem, mở to mắt nhìn nàng. Nàng nhìn đến trời cao xanh thẳm, mặt trời chiếu rọi, ánh nắng vàng ấm.

Nàng đang đứng dưới nắng và có phản chiếu bóng, chân chạm đất! Những linh hồn à nhầm, những người trước mặt cũng thế!

Còn nữa! Những ngôi nhà cổ này! Kiến trúc cổ này?!

Trời má? Bà đây chưa chết sao?

Nghĩ đến việc mình chưa chết, nàng bất ngờ cười to, hớn hở giơ hai tay lên cao. nhảy cẫng lên: "Ô hô hố! Con xin tạ trời tạ phật! Oh yeah mềnh còn sống! Yeah..." Diệu Mộng hô vui mừng và rồi cũng ngất đi trong vui mừng.

Kể từ đó nàng trở thành huyền thoại Tân Nương Điên Dại nhất...

...

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nhị tiểu thư Diệu Phương Duyệt hiền lương thục đức có đủ, nay ban hôn cho Tình vương gia, lệnh trong vòng hai tháng thành hôn!"

"Mộng Mộng, chờ ta được không? Để ta lấy muội muội nàng trước rồi sẽ mang nàng về! Chịu uy khuất một thời gian thôi! Vì ta cũng vì tình yêu của chúng ta!"

"Tỉ tỉ! Đa tạ tỉ vì đã thay ta gả đi! Tỉ yên tâm, đời này ta sẽ thay tỉ chăm sóc tốt cho Hạo ca!"

"Hạo ca... người yêu cả hai tỉ muội ta... người đã nói yêu ta hơn, vậy tại sao người không lấy ta mà lấy muội muội hả?! Thà người nói thẳng tình người trao ta ít như nước trong giếng cạn, tình người trao muội muội như nước biển rộng lớn đi! Thế ta sẽ không có hối hận như giờ! Sẽ chẳng khổ đau như giờ!"

...

Một màn hình ảnh lẫn câu từ vang vọng trong đầu nàng, đầu đau nhói không thôi ép nàng mở mắt tỉnh dậy.

Ôm đầu thật lâu, mắt nàng bất giác chảy ra giọt lệ ấm nóng.

Diệu Mộng Mộng, nữ nhi thừa tướng, đích nữ đại tiểu thư của Diệu phủ.

Một đích nữ thua kém thứ nữ, luôn làm nền cho thứ nữ kể cả khi ở trong phủ.

Diệu Mộng Mộng năm nay tròn mười sáu, thiếu nữ này xinh đẹp có nhưng không tài hoa, đã vậy tính tình cực kì thất thường, sáng nắng trưa mưa chiều giở giời.

Chính vì như thế nên mọi người không mấy để mắt.

Còn vị thứ nữ nhị muội luôn là tâm điểm Diệu Phương Duyệt kia xinh xắn lương thiện, dịu dàng đoan trang, tài hoa có đủ.

Đứng thứ ba trong thất đại mỹ nữ.

Hai người có điểm chung, yêu chung một nam nhân, được nam nhân đó yêu cả.

Nam nhân tên Nam Tri Hạo là Hiền vương gia... một vương gia bề ngoài không được sủng ái, hay đãi ngộ tốt gì... thế nhưng có thể khiến hai mỹ nữ để ý thì không tồi đâu!

Là quá tồi đi ấy! ĐM! Đây là hai tay thối giả thơm cho xuống hồ bắt hai con cá cùng lúc!

Làm Diệu Mộng Mộng và Diệu Phương Duyệt yêu đến mê đắm, yêu nhau rồi lén lút qua lại, thể hiện tình yêu và thiếu mỗi đi lăn giường thôi.

Điều đáng nhắc đến chính là lúc thánh chỉ của hoàng thượng ban xuống muốn Diệu Phương Duyệt gả cho Tình vương gia, Nam Huyền Ngọc thì Nam Tri Hạo cũng mang sính lễ đến Diệu phủ cầu thân lấy Diệu Mộng Mộng.

Diệu Mộng Mộng tưởng chừng là thật nên trong lòng vô vàn hạnh phúc, rạo rực không thôi.

Là khi Diệu Mộng Mộng ảo tưởng vui mừng nhất thì Nam Tri Hạo một cái nói Diệu Mộng Mộng hãy thay Diệu Phương Duyệt gả đi, còn nói cái gì mà vì tình yêu, tương lai của chúng ta.

Lời nói ra như chậu nước lạnh đổ thẳng vào lòng Diệu Mộng Mộng, dù thất vọng Diệu Mộng Mộng vẫn chọn tin tưởng Nam Tri Hạo, nghe lời hắn ta thay Diệu Phương Duyệt gả đi. 

Mà lúc Diệu Mộng Mộng nghe lời Diệu Phương Duyệt nói vào lúc bước lên kiệu hoa gả cho Nam Tri Hạo thì lí trí lập tức trở về, nhận ra bản thân không là gì với Nam Tri Hạo, là một quân cờ bị tiêu khiển thành công. Biết được sự thật phũ phàng tuy nhiên Diệu Mộng Mộng vẫn trễ mất, vì mải miết chìm vào đau thương tình ái mang lại, bất tri bất giác mặc hỉ phục bước lên kiệu hoa gả cho Tình vương gia... rồi lại bất tri bất giác trong kiệu hoa tự sát.

[Đề cử và cmt nhận xét để ta có thêm động lực nhé~]