Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Tới Rồi

Chương 31: Đối Phó Với Các Nam Nhân Ảnh Hậu (8)



"Tôi cũng vậy." Lê Viện gật đầu với Đường Ngọc Địch. "Vai diễn này tôi muốn thử thách chính mình. Một vai phụ phản diện hắc hóa đấu với nữ chính bạch liên hoa*, tôi rất chờ mong. Sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn."

(*) Bạch liên hoa: ám chỉ cô gái thảo mai, thích diễn sâu, thể hiện mình ngây thơ, yếu đuối, khờ khạo nhưng nội tâm thì trái ngược.

"Chị Phó đúng là thích nói đùa. Phải là chị chỉ điểm em mới phải. Chị đã từng là ảnh hậu mà!" Đường Ngọc Địch mỉm cười.

"Đã từng là ảnh hậu, về sau cũng sẽ như vậy. Thôi không nói nữa, tôi còn phải đi xem kịch bản. Cô cũng nên đi trang điểm đi! Thợ trang điểm đang chờ đấy. Gặp lại sau."

"Em cũng đi đây. Nếu buổi tối có thời gian em sẽ đến lĩnh hội kỹ thuật diễn xuất của chị Phó."

Lê Viện đi rồi, nụ cười trên mặt Đường Ngọc Địch liền biến mất. Trợ lý bên cạnh bĩu môi nói: "Ngọc Địch, em khách khí với một ảnh hậu của trước kia làm gì? Xem cô ta nói kìa. Đã từng là ảnh hậu, về sau cũng sẽ như vậy. Gớm! Sau này giải thưởng cũng chỉ có mình em mới có tư cách nhận, cô ta là cái thá gì?"

"Đừng nói như vậy! Tốt xấu gì người ta cũng là tiền bối. Chúng ta phải tôn trọng chị ấy. Mặc kệ cuộc sống sinh hoạt cá nhân của người ta ra sao, riêng về diễn xuất đã đủ khiến người khác tôn kính mười phần."

"Ngọc Địch em cũng quá khiêm tốn rồi. Lúc trước chẳng phải Vương đạo diễn đã từng khen em hay sao, còn cần cô ta chỉ bảo chắc? Đúng là ảo tưởng mặt mình dát vàng hay gì."

Chu Xảo Huệ quay đầu lại, nhìn về phía Đường Ngọc Địch, rùng mình một cái: "Sao chị cứ có cảm giác nụ cười của cô gái kia khiến cho người khác sợ hãi?"

"Chị chưa nghe từ bạch liên hoa bao giờ? Đây chính là ví dụ. Nhưng cũng không cần để ý tới. Chỉ cần đừng trêu chọc em, em cũng chẳng quan tâm người ta là bạch liên hoa hay trà xanh*."

(*) Trà xanh biểu: loại nữ nhân giả bộ trong sáng quyến rũ đàn ông của người khác. Loại người như thế chỉ có phụ nữ với nhau nhìn ra được, đàn ông thì không nhìn ra được

Hạ Mân nhìn về phía đối diện. Cảnh đầu tiên của Phó Lâm Lâm là lúc gia đình xảy ra biến cố, cho nên lúc này nàng vẫn là đại tiểu thư, quần áo trên người cực kỳ quý phái.

Lúc này cô mặc một bộ xiêm y màu hồng nhạt, trên đầu là đồ trang sức hoa lệ. Cô ngồi ở một chỗ xem kịch bản, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, phảng phất như thứ đang cầm trong tay chính là toàn bộ thế giới.

Bởi vì nữ chính còn chưa chuẩn bị xong, cho nên sẽ quay cảnh của nam chính và các diễn viên phụ trước để tiết kiệm thời gian

"Nữ phụ thứ hai chuẩn bị, vào phân đoạn gia đình gặp biến cố lớn." Đạo diễn cầm loa hô to.

"Vâng." Lê Viện đứng dậy. "Sẵn sàng."



Cảnh quay diễn ra vô cùng thuận lợi. Những người trước đây không để Phó Lâm Lâm vào mắt, sau khi chứng kiến diễn xuất của cô, liền vứt bỏ ấn tượng không tốt ban đầu, xem như công nhận năng lực của cô.

"Ảnh hậu quả nhiên là ảnh hậu, nhập vai nhanh thật." Trợ lý Hạ Mân trợ lý đứng bên cạnh nói: "Mà người khiến anh tiến vào giới giải trí lúc trước, hình như là vì nữ minh tinh nào đó thì phải. Là ai ấy nhỉ?"

Hạ Mân nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn trợ lý.

"Em im là được chứ gì, cái gì em cũng không biết." Trợ lý làm động tác kéo khóa trước miệng. "Có điều, cả hai người các anh đều là một loại người đó. Về phương diện diễn xuất đúng là thiên tài. Anh vừa mới vào liền đạt được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất, năm thứ hai cuỗm luôn cúp ảnh đế. Đúng là trời sinh bày bát cơm cho anh ăn sẵn. Mà cô ấy cũng vậy nha."

Người trong nghề vừa ra tay, nhìn một phát liền nhận ra ngay. Nhìn diễn xuất của Phó Lâm Lâm xong, lại xem đến Đường Ngọc Địch diễn, tất cả những người trong phim trường chỉ cảm thấy xấu hổ dùm. Đương nhiên, chuyện này mọi người ai có mắt đều nhìn ra, nhưng cũng không ai dám lắm mồm. Bởi vì Đường Ngọc Địch là nữ chính của bộ phim, đồng thời kiêm luôn tiểu hoa đán mới nổi, mà trọng điểm hơn nữa chính là chức vị bạn gái tin đồn của Lam tổng. Ai dám không cho cô ta mặt mũi chứ?

"Đạo diễn..." Lê Viện đi về phía tổ đạo cụ. "Cảnh vừa rồi có thể diễn lại lần nữa không? Tôi cảm thấy có chi tiết chưa tốt lắm."

Đạo diễn vô cùng hài lòng với biểu hiện của Lê Viện vừa rồi. Trước đây Lê Viện cũng có thiên phú, nhưng lại quá xa cách và thanh cao. Nếu là trước kia cô sẽ không nói ra lời như vậy. Quả là đã trải qua vấp ngã, ai cũng sẽ thay đổi. Đạo diễn cảm thấy nếu như cho cô gái này một cái cầu, cô sẽ có thể bước lên đỉnh cao một lần nữa, so với trước đây càng chói lóa hơn.

Có lẽ do bản thân là người thích thưởng thức những người có tài, đạo diễn cũng muốn cho cô một cái ván cầu. Một khi đã như vậy, đương nhiên sẽ không cự tuyệt đề nghị của Lê Viện. Huống chi ông còn là một người có đam mê tìm kiếm tài năng trẻ.

"Được, nhóm diễn vừa rồi ở lại, mọi người chuẩn bị quay lại một lần nữa."

Ngày đầu tiên đóng phim, Lê Viện chưa có cơ hội diễn với hai diễn viên chính. Hôm nay chủ yếu là để cho mọi người thích nghi với môi trường làm việc trước, nên cảnh quay đều tương đối đơn giản.

"Ngọc Địch." Người đại diện nhìn Đường Ngọc Địch đang tháo trang sức bằng ánh mắt phức tạp. "Hôm nay em có nghiêm túc nhìn Phó Lâm Lâm diễn không?"

Đường Ngọc Địch gỡ hoa tai xuống, từ trong gương nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người đại diện: "Làm sao vậy?"

"Em không muốn nói gì sao?" Người đại diện nhíu mày. "Em không cảm thấy so với trước kia, hiện tại cô ta càng khó nắm bắt hơn sao?"

"Chị Uông, chị đừng làm em sợ nha." Đường Ngọc Địch le lưỡi, vẻ mặt nghịch ngợm. "Diễn xuất của Phó Lâm Lâm quả thật không tệ, nhưng có gì phải sợ? Giới giải trí này đâu phải chỉ có diễn xuất tốt là đủ, còn phải có tài nguyên nữa. Thanh danh của cô ta đã thối um lên như vậy, ai dám cho cô ta tài nguyên chứ?"

"Em không biết đâu là quan trọng nhất sao? Cô ta đã diễn tốt như vậy. Đợi đến lúc em diễn cùng với cô ta, em có chắc là mình không bị thất thố không?"



"Chị Uông yên tâm, cho dù cô ta có diễn tốt đi nữa, thì em cũng nào kém! Nào có dễ dàng bị dắt mũi chứ?" Đường Ngọc Địch vẫn một mực không thèm để trong lòng.

"Quên đi, rồi ngày mai em sẽ biết sự lợi hại của Phó lâm Lâm." Người đại diện không muốn nhiều lời.

Trong mắt người khác đều cho rằng Đường Ngọc Địch dịu dàng vô hại, chỉ có người đại diện ở chung mới thấy rõ bản chất thật của cô ta. Bên ngoài thì khoác bộ dáng trong sáng thiện lương, nhưng bên trong lại tự cao tự đại quá mức. Nếu như không có Lam tổng che chở, chắc chắn đã sớm bị cái giới giải trí này ăn sạch sẽ.

"Mệt mỏi quá!" Lê Viện ngả lưng xuống giường, đáng thương nói: "Đóng phim thật vất vả. Chỉ có mỗi cảnh đánh nhau mà quay hơn nửa tiếng."

"Nếu không vất vả, thì ai cũng tranh giành nhau để vào showbiz rồi? Khán giả chỉ thấy được vẻ hoàn hảo đẹp đẽ trên TV, nào thấy sau lưng người nổi tiếng phải trả giá những gì." Chu Xảo Huệ cởi áo khoác ra, đi vào phòng bếp. "Tủ lạnh không còn nhiều đồ ăn, tối nay ăn mì tôm nhé!"

"Ừm, gì cũng được." Lê Viện đã mệt đến ngón tay cũng không muốn động.

Cơm nước xong xuôi, Lê Viện chui vào phòng tắm rửa, sau đó xõa mái tóc dài ra.

Trên người cô mặc áo ngủ vô cùng gợi cảm, có thể thấy được đường cong cơ thể mười phần quyến rũ. Da thịt trắng như tuyết, lông mi cong vút như cánh bướm, hai con ngươi trong veo như châu báu quý giá, cả người tản ra hào quang vạn trượng.

Cô gái mang một bộ dáng chọc người âu yếm, phảng phất như đang kêu gào 'mau yêu ta', làm sao có thể lãng phí để một mình mình thưởng thức được chứ?

Cô cầm lấy điện thoại, giơ lên trước mặt chụp một tấm.

Sau đó mở WeChat ra, click gửi tin nhắn.

Cô không hề quên mục tiêu nhiệm vụ.

Có điều, bây giờ không phải là thời cơ tốt để gặp mặt hắn. Dù sao cũng là người vợ cũ là cô đây đội nón xanh cho hắn trước, lúc này mà chạm mặt nhau chỉ sợ sẽ làm cho hắn chán ghét.

Mặc dù bây giờ không thể ra mặt chính diện, nhưng cô cũng không thể làm cho hắn quên mình nhanh như vậy được. Bởi vì nữ chính đã xuất hiện. Có điều là hiện tại hai người còn chưa yêu nhau.

Trên người nữ chính có khí chất mối tình đầu của hắn, người đàn ông kia hẳn là đã bắt đầu bị cô ta hấp dẫn. Cô phải nhanh chân lấy lại sự 'hấp dẫn' này trước.

Cho nên, người vừa rồi cô gửi tin nhắn đi là -- chồng cũ.