[Xuyên Nhanh] Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình

Chương 2: Cái thế giới cẩu huyết này không xứng với mỹ mạo của tôi (2)



Edit: Miểu.

- -----------

Tống Dao vội vàng muốn túm lấy cái mũ của Tống Tuyên, cô cảm thấy không thể để đứa em ngốc nghếch này bị đùa giỡn, nhưng Tống Tuyên cao quá cô kéo không có kéo tới được.

Khuôn mặt thanh tú của Lạc Tô Tô lộ ra vẻ không chịu thua kém, cô châm chọc nói: "Bạch tiểu thư, cô không cần phải tỏ vẻ mọi chuyện đều chắc chắn như vậy, Tông Tuyên cũng chỉ...."

"Cô không thấy ghê tởm sao?"

Lạc Tô Tô không hiểu, "Cái gì?"

Đôi môi đỏ mọng của Bạch Trà khẽ nhếch lên, "Lúc Tống Trình ở trên người cô lại gọi tên tôi."

Xung quanh liền một trận xôn xao.

Lạc Tô Tô mặt tái đi.

Tống Dao vội vàng muốn che tai của Tống Tuyên nhưng bị hắn tránh khỏi, hắn cũng đem mũ kéo ra một chút khe hở, để lộ ra đôi mắt đen láy nhưng rất có thần thái.

Ánh mắt của Tống Trình càng trở nên lạnh lẽo hơn, "Bạch Trà, cô rời khỏi đây cho tôi."

Nhìn phản ứng của Tống Trình cùng Lạc Tô Tô thì có thể thấy, những điều Bạch Trà nói có thể thể là sự thật. Lúc trước Tống Trình chỉ coi Lạc Tô Tô là thế thân của Bạch Trà nên chuyện đó cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là đối với một với một cô gái bình thường thì đây chính là một loại vũ nhục, Lạc Tô Tô làm sao có thể chịu được!

Tống Trình cũng không nghĩ tới muốn ở chỗ này bị nhiều người chế giễu như vậy, cho nên hắn liền muốn kéo Bạch Trà rời đi. Nhưng không ngờ tới Bạch Trà đột nhiên lại nhấc chân đá vị trí dưới eo kia. Nghe thấy tiếng động, nhóm đàn ông còn lại ở đây bất giác cảm thấy đũng quần có chút lạnh.

Lạc Tô Tô vội vàng tới đỡ Tống Trình đang vẻ mặt đầy đau khổ cố gắng đứng thẳng, cô ta biểu cảm phức tạp nhìn Bạch Trà, vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: "Cô làm cái gì!"

"Mọi người đều thấy được là anh ta muốn động tay động chân với tôi, tôi chỉ đang tự vệ."

Tống Dao như đột nhiên hiểu ra vì sao hôm nay Bạch Trà lại đi đôi giày cao gót như vậy, cô nhỏ giọng cảm thán, "Sự thật chứng minh là không nên đắc tội với phụ nữ."

Tống Tuyên lặng lẽ kéo mũ ra, không lên tiếng gật gật đầu.

Bạch Trà sửa lại làn váy một chút, sau đó mỉm cười, "Quà chúc mừng ta cũng đã đưa qua, chúc hai vị bách niên giai lão, sớm sinh quý tử. Tôi cũng đi trước, không quấy rầy các vị nữa."

Tống Trình ở một bên đang nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói mang theo chút đau khổ, "Bạch Trà, cô đứng lại...."

"À, đúng rồi." Bạch Trà không để ý đánh gãy lời nói của vị tổng tài bá đạo kia, cô nhìn về nam sinh một thân màu đen kia, cười đùa nói: "Nếu bọn họ không cho phép em làm những điều em thích, hoặc hạn chế tự do của em, thì chị có thể giúp em bỏ trốn nha."

Dứt lời cô để lại một tiếng cười vui vẻ, cũng không để ý tới bất kỳ ai, dẫm lên giày cao gót xoay người rời đi, một lúc sau, bóng dáng mảnh mai đã biến mất ở cổng.

Tống Trình còn muốn đuổi theo để nói cái gì, nhưng hắn vừa động thì nơi đó liền đau không chịu được, sắc mặt hắn càng thêm ầm trầm.

Giống khi lúc tới, lúc rời đi Bạch Trà vẫn là thong dong tiêu sái như vậy, cũng làm cho bữa tiệc đính hôn này trở nên lộn xộn đến hỏng bét.

Tống Dao cũng không quan tâm tới tiệc đính hôn của anh trai cô còn tốt hay không tốt, mà chỉ bận tâm lôi kéo em trai sinh đôi nói: "Chị biết hôm nay kiểu gì chị ấy cũng đến, cho nên Tống Tuyên, em đừng có bị chị Bạch châm ngòi ly gián đó!"

Tống Tuyên nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Tống Dao lại có chút tiếc nuối nói: "Chị Bạch lớn lên xinh đẹp như vậy, không làm chị dâu của chúng ta đúng thật là đáng tiếc. Nếu em có thế lớn thêm vài tuổi, đẹp trai thêm một chút nữa, nói chuyện cũng dễ nghe hơn một chút, thì nói không chừng có thể thay thế anh cả cùng chị Bạch kết hôn rồi."

Hắn lại theo thói quen "Ừ" một tiếng.

Tống Dao liếc mắt nhìn hắn, "Em ừ cái gì mà ừ, chị Bạch không phải là loại người sẽ chơi tình cảm chị em."

Hắn cũng không hé răng đáp lại, tay đút ở trong túi quần lại sờ sờ tấm chi phiếu kia.