Xuyên Nhanh: Cứu Mạng, Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!

Chương 17: Pháo hôi tìm đường chết (17)



Hoàng cung tuy lớn, nhưng Tô Đường lại không biết đi đâu, nàng lang thang không có mục tiêu. Cuối cùng nàng tìm thấy một cái đình đơn giản.

Thân thể nàng yếu ớt, bên người luôn có người hầu theo đỡ, nhưng giờ khắc này, nàng có chút bực bội, liền cho người đi xuống.

Kết quả vừa mở miệng, tất cả mọi người đều quỳ xuống, thậm chí có một cung nữ nhát gan liền lập tức khóc.

"Vương gia, chúng nô tỳ phục vụ chỗ nào không tốt, ngài cứ nói, chúng nô tỳ sẽ sửa, ngài đừng đuổi chúng nô tỳ đi." Lời này nói ra thật có chút không hợp quy củ, bất quá An tiểu vương gia rất ít giết người, nên lúc này cung nữ mới đánh bạo cầu tình.

Tô Đường lười nhác dựa vào trong đình, biết đây là mệnh lệnh của Tần Lệ, mà nàng cũng không muốn làm khó bọn họ, chỉ đơn giản phân phó bọn họ chuẩn bị chút than, điểm tâm cùng với áo choàng. Mỗi một câu nàng nói đều chầm chậm, chờ tới khi nói xong, người hầu hạ bên người cũng chỉ còn hai người.

Lúc trước nàng có thể nâng đỡ Tần Lệ đăng cơ, trong cung kiểu nào cũng có người của nàng.

"Chủ tử, ngài có gì phân phó."

Còn lại hai người, trong đó có tiểu cung nữ vừa nãy dũng cảm đánh bạo cầu tình, mới vừa rồi khóc lóc dữ dội, lúc này hốc mắt vẫn còn hơi phiếm hồng. Tô Đường nhìn nàng, rất là vừa lòng, không hổ là người do chính mình bồi dưỡng.

"Giả thành ta, ta ra ngoài cung một chuyến."

"Vâng ạ."

Tô Đường muốn xuất cung thì không hề khó, nhưng nàng muốn làm rất ít động tĩnh, như mấy hành động râu ria kia. Hệ thống lại cực kỳ khó hiểu.

Hệ thống, "Ngươi cố ý để cho Tần Lệ phát hiện, vì sao?"

Tô Đường, "Cho hắn biết ta không hứng thú với hắn, thậm chí còn muốn chạy trốn. Ngươi đã từng nghe qua câu này chưa, càng hận thì càng yêu."

Đương nhiên là không có khả năng chạy trốn khỏi hắn, rốt cuộc là vì nhiệm vụ, nhưng mà nàng có thể làm ra một ít biểu hiện giả dối, hơn nữa nàng cảm thấy hắn đang hiểu lầm chuyện gì đó. Tỷ như mỗi lần uống thuốc xong, ánh mắt hắn có chút quái quái, còn nói một số câu kỳ lạ như cái gì mà ngươi phải sống khỏe mạnh, An vương phủ mới có thể yên ổn. Giống như hắn sợ nàng làm ra chuyện gì đó thương tổn đến chính bản thân mình.

Sau khi hệ thống phản ứng lại, liền nghĩ thắp cho Tần Lệ một ngọn nến.

Tô Đường đi ra ngoài cung, liền trực tiếp tới hậu trạch của Tề Thủ Phụ, trong viện của nữ chủ không có quá nhiều đồ tinh xảo, nhưng bất quá Tề gia cũng không quá keo kiệt với nàng ta.

Nàng đột nhiên xuất hiện, trong mắt của nữ chủ hiện lên tia kinh ngạc, rồi sau đó rất nhanh bình tĩnh, "An tiểu vương gia."

Thời gian Tô Đường ra khỏi cung sợ là không nhiều lắm, sợ bị người bắt về, liền nói thẳng vào vấn đề: "Tề cô nương nguyện ý thương lượng với ta không?"

Nữ chủ nói: "Ngài cứ nói."

Tô Đường, "Ta cho ngươi một cơ hội tiếp cận Hoàng Thượng, việc sau đó đều dựa vào ngươi."

Nữ chủ không trực tiếp đồng ý, mà hỏi: "Người bên ngoài trừ ta ra, An tiểu vương gia còn an bài người nào khác không?"

Tô Đường mỉm cười, "Tạm thời chỉ có ngươi, bất quá ngươi cũng phải hiểu rõ, Đại Tần ta ba năm có một đợt tuyển tú lớn, hai năm có một đợt tuyển tú nhỏ, người kia có thể coi trọng hay không là nhờ vào ngươi."

Tô Đường tự mình tới đây để nói trực tiếp cho nữ chủ, điều đó chứng tỏ nàng xem trọng nữ chủ. Nữ chủ rất hiểu điều này, đây là cơ hội của nàng, có lẽ là cơ hội duy nhất, nàng tự nhiên sẽ không từ bỏ.

"Ta đã biết."

Nói chuyện đã xong, Tô Đường tự nhiên phải đi, nhưng mà nàng cảm thấy thế giới này có ác ý với nàng, rõ ràng ngay từ đầu mọi chuyện đều rất thuận lợi, tự nhiên ngay thời điểm nàng muốn đi lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Từ đâu ra một pháo hôi kiêu ngạo mà ương ngạnh đạp cửa ra, nàng nhìn mà vô biểu tình.

Pháo hôi cũng ngay ngẩn cả người, nhưng mà ngay sau đó một âm thanh vui sướng bén nhọn khi người gặp họa vang lên, "Hảo a Tề Vân, ngươi dám lén lút mà gặp người! Ta sẽ nói cho phụ thân biết!"

Không ai thèm ý để lời nói của phảo hôi, bởi vì lúc này Tề Thủ Phụ đã tự mình tới rồi. Sự tình hắn bị giam lỏng cũng không nói cho người trong nhà biết, bởi vì trừ bỏ hắn, những người khác của Tề gia vẫn được tự do đi lại. Đến nỗi bên người hắn chỉ có hai vị cấm vệ, người ngoài cũng chỉ cho là hắn được Hoàng Thượng ưu ái, phái người để bảo hộ hắn.

Tề Thủ Phụ khi về nhà cũng không triệu tập các nữ nhi, thật không có biện pháp, bởi vì nữ nhi của hắn quá nhiều, mà làm sự tình ồn ào cũng không tốt, chỉ có thể âm thầm điều tra, sau đó liền tra được sự tình của nữ chủ lẫn pháo hôi.

Nhưng hắn không nghĩ tới, cư nhiên có thể ở hậu trạch của mình gặp được An tiểu vương gia.

Hai vị cấm vệ ở phía sau hắn lại càng trực tiếp hơn, lúc đầu vẻ mặt khiếp sợ, sau đó hậu tri hậu giác hành lễ.

"Thỉnh an An tiểu vương gia."

Tô Đường, "Đứng lên đi."

An tiểu vương gia là chủ tử, cấm vệ không dám hỏi vì sao nàng lại ở chỗ này, bất quá cũng rõ ràng, nơi đây là hậu trạch, nàng xuất hiện đột ngột như thế, Hoàng Thượng nhất định là không biết. Kết quả còn chưa kịp chào hỏi nàng, đã có một tên dùng khinh công nhanh chóng trèo tường rời đi.

Tốc độ kia, giống như bị ác quỷ đuổi theo vậy.

Tô Đường:......

Sau đó tới phiên Tề Thủ Phụ khẩn trương, "An tiểu vương gia, ngài sao lại ở chỗ này a?" Hắn nói xong, lập tức quỳ xuống, "Hoàng Thượng có biết ngài tới đây không?"

Tô Đường nghiêm mặt nói, "Không có."

Tề Thủ Phụ thình thịch một tiếng liền ngồi trên mặt đất, vẻ mặt như đã tới tận thế, "Xong rồi xong rồi, Tề gia sẽ mất trong tay ta rồi."

Tô Đường nhìn nữ chủ, nữ chủ trực tiếp nhìn bầu trời, pháo hôi bên cạnh lại diễn tiếc mục hiếu thuận, chẳng qua dáng vẻ kệnh cỡm kia cùng thanh âm làm người không thể chịu nổi, cuối cùng, nàng không thể nhịn được nữa, phân phó cấm vệ, "Quăng ra ngoài."

Cấm vệ bị nhiễm thói quen của Hoàng Thượng động một chút là lôi ra ngoài chém, theo bản năng hỏi: "Tiểu vương gia, chỉ quăng ra ngoài, không chém đầu sao?"

Tiểu cô nương ở hậu trạch từ nhỏ, nào nghe qua lời nói đáng sợ như vậy, liền sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đâu còn dám kiêu căng, theo bản năng tìm kiếm Tề Thủ Phụ, kết quả mạng của Tề Thủ Phụ còn khó bảo toàn, từ đầu đến đuôi cũng chưa liếc nhìn nàng ta.

Tô Đường,... "Không cần chém."

Cấm vệ cũng không phải ai cũng có thể sai sử được, nhưng cố tình lại nghe lời Tô Đường.

Bên tai thanh âm ồn ào đã dứt, Tô Đường hỏi nữ chủ, "Sợ sao?"

Nữ chủ, "Không có gì sợ lắm."

Dù sao cái gì nàng cũng không có, chỉ còn có cái mạng này thôi.

Tô Đường rất thưởng thức nhìn nàng, sau đó liền nghe nữ chủ hỏi nàng, "An tiểu vương gia uống trà không?"

Cấm vệ cho dù tốc độ nhanh, nhưng dù nhanh thế nào đi nữa, thì cũng mất khá khá thời gian.

Tô Đường không khách khí, thậm chí còn muốn thịt nướng.

Nữ chủ nhất thời không nói gì, một lát sau mới hỏi: "An tiểu vương gia hình như rất thích ăn thịt nướng?"

Hai lần đều thấy nàng gọi thịt nướng, đây thích ăn tới cỡ nào. Cũng may, tuy nữ chủ không hiểu lắm, nhưng Tề Thủ Phủ rất hiểu rõ thân thể của An tiểu vương gia, lập tức hét to: "Không thể mang thịt lên!"

Tề Thủ Phụ mấy năm nay quan to lộc lớn, rất có uy nghiêm, khi nào lại thất thố như thế. Bất quá Tề Thủ Phụ mặc kệ mình bị thất thố, nếu như để An tiểu vương gia ăn thịt nướng ở phủ mình, không biết Tề gia đi tới đâu.

"An tiểu vương gia, ngài tha cho Tề gia đáng thương của hạ quan đi ạ, Hoàng Thượng không cho ngài ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ và cay nóng, là cũng vì muốn tốt cho ngài." Nói đến đây, vẻ mặt của hắn đau khổ nói: "Ngài có nhớ lần trước, ngài cùng Vân nhi ăn thịt nướng ở tửu lầu kia không? Hiện tại quán đó đã bị biến thành dưỡng sinh quán."

Tô Đường.....

Nữ chủ hơi kinh ngạc, sau đó hồi tưởng lại sự việc lúc đó, nàng tuy từ đầu đến cuối đều quỳ, nhưng đối thoại hai người nàng vẫn nghe rõ. Hoàng Thượng tựa hồ rất lo lắng đến thân thể của An tiểu vương gia, loại lo lắng này đã vượt quá bình thường.

"Thân thể ngươi không tốt."

Tô Đường lại chẳng để ý, "A, thái ý chẩn đoán ta sống không quá ba năm."