Xuyên Nhanh: Cứu Mạng, Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!

Chương 15: Pháo hôi tìm đường chết (15)



Rốt cuộc cũng là nữ chủ, dung mạo nàng phi thường xinh đẹp, mỉm cười thì như mỹ nhân ôn nhu, mặc dù hiện giờ nàng tức giận, thì cũng cảnh đẹp ý vui.

Tô Đường chỉ có ý thưởng thức, nhưng thấy nàng bị bức tới góc tường, mới ra tay cứu giúp.

Kỳ thực cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi, nữ chủ coi trọng một cái trâm bằng ngọc, đang định bỏ tiền ra mua, kết quả có người ngang ngược đoạt từ tay nàng, bởi vì động tác thô lỗ ngang ngược, nên làm tay nàng bị thương.

Ngọc trâm tử dính máu, đối phương lập tức mặt đầy chán ghét, tiếp theo nói chút câu vũ nhục đối phương.

Nữ chủ thật ra cũng không có biểu tình gì, bất quá nha hoàn phía sau nàng ta nhịn không được, tiến lên lấy lại công bằng cho chủ tử. Sau đó hai bên giằng co, đối phương nhiều người, mà nữ chủ chỉ mang theo một nha hoàn, giá trị vũ lực không đủ, rất nhanh bị bức đến góc tường.

Đây là việc trong Thủ Phụ gia, chủ quán căn bản không dám tiến lên.

Mắt thấy người xem náo nhiệt xung quanh ngày càng nhiều, Tô Đường cảm thấy hứng thú, thanh danh của An tiểu vương gia mấy năm nay ở bên ngoài làm việc tùy tâm sở dục, trực tiếp sai nha hoàn đem đồ vật chướng mắt kia ném ra ngoài.

Tô Đường không có võ nghệ, bất quá thân thủ của các nha hoàn, sai vặt đều không tồi, những tiểu thư yếu ớt kia được nuôi dưỡng trong hậu trạch sao có thể là đối thủ.

Tiểu cô nương bị ném ra ngoài, chật vật mà đứng dậy, tức giận nói: "Là ai đẩy bổn tiểu thư ta, đứng ra đây!"

Chỉ là một pháo hôi nho nhỏ mà thôi, Tô Đường căn bản không để ý tới, trực tiếp đi ngang qua nàng ta, mỉm cười đi đến trước mặt nữ chủ, "Vị cô nương này không sao chứ?"

Nữ chủ nhìn nàng, gật đầu nói: "An tiểu vương gia."

Tô Đường ra vẻ kinh ngạc, "Cô nương biết ta?"

Hai người ta một câu ngươi một câu, hàn thuyên chuyện hằng ngày một lát, cuối cùng Tô Đường thấy trên tay nàng ta có vết thương, liền đưa nàng ta tới chỗ đại phu.

Đều là người thông minh, nữ chủ rất nhanh phát hiện hắn có mưu đồ, bất quá nàng sớm đã hãm sâu vào vũng bùn, cho dù là bị tính kế lợi dụng, nàng cũng muốn thử một lần.

Hai người đi ngang qua tiểu pháo hôi kia, pháo hôi tựa hồ chưa bao giờ bị người khác đối xử như vậy, sắc mặt đều vặn vẹo, "An tiểu vương gia, chớ khinh người quá đáng! Ngài tuy là vương gia, nhưng phụ thân ta là Thủ Phủ!" Nói xong, nàng ta còn hung hăn trừng nữ chủ.

Ý tứ mà nói, luận về địa vị, không phân cao thấp, thậm chí Thủ Phủ có thực quyền, nhưng vương gia nàng đây bất quá chỉ là nhàn vương gia mà thôi.

Tô Đường mỉm cười nhìn pháo hôi, "Ai nha, trời đã lạnh, xem ra Tề Thủ Phủ cần chuyển chỗ ở a."

Nàng nói tự tin như vậy, là vì sau khi nữ chủ vào cung, Tề gia liền bắt đầu xuống dốc.

Tô Đường mang nữ chủ đi, liền thực sự mang nàng đi dược phòng. Nữ chủ dở khóc dở cười, "Bất quá, chỉ là chút vết thương nhỏ, qua chút thời gian liền sẽ khỏi thôi, không cần phải tìm đại phu đâu."

Tô Đường cũng không chấp nhất, nàng ra khỏi cổng bởi vì tìm đồ ăn, đơn giản đi tìm một gian tửu lầu, mang theo nữ chủ đi uống trà chiều.

Nói là buổi trà chiều, nũ chủ trầm mặc mà nhìn thịt nướng trước mặt. Bất quá nàng chỉ trầm mặc một lát, rồi sau đó liền nói vào thẳng chủ đề, "An tiểu vương gia mang ta tới đây, chắc không phải chỉ muốn tìm người cùng đi ăn thịt nướng đi."

Tô Đường nói: "Nếu ta nói ta có mưu đồ khác, Tề cô nương chẳng lẽ không sợ sao?"

Nghe vậy, nữ chủ lại cực kỳ bình tĩnh, "Nếu ta sợ hãi thì sẽ không đi theo ngươi. Chỉ là ta tò mò, vì sao lại là ta?"

Nữ chủ tính tình dứt khoát nhanh nhẹn, người thông minh cùng nàng ở chung tuyệt đối thực thoải mái.

Tô Đường có chút hiểu ra, vì sao trong nguyên thế giới Tần Lệ sẽ thích nàng ta.

"Vừa vặn đụng phải, hơn nữa cô nương cũng thích hợp."

Tô Đường chỉ nói một nửa, nữ chủ lại nghe minh bạch. Nàng là đích nữ của Tề Thủ Phụ, nhưng thật ra lại không được công nhận. Bởi vì mẹ kế còn tồn tại, nàng bắt buộc phải dựa vào người ngoài.

Muốn hướng lên trên nàng nhất định phải ở trung tâm.

"Ta có thể hỏi một chút, tiểu vương gia muốn ta làm cái gì?"

Tô Đường ăn thịt nướng, cả người đều đắm chìm vào mỹ vị nhân gian. Nàng đã không nhớ rõ chính mình rốt cuộc bao lâu không chạm vào mấy thứ này, ngay cả nữ chủ nói gì, nàng cũng không chú ý tới.

Nhưng mà, lúc này cửa phòng bao lại bị người đá ra.

Lại là cách thức mở màn quen thuộc, Tô Đường ngạc nhiên quên cả nhai thịt.

Tần Lệ dẫm lên cửa tiến vào, đập vào mắt là bộ dáng ngốc xuẩn của ai đó. Mặt hắn lạnh lùng, cũng không liếc mắt nhìn nữ chủ ở một bên mà nhìn thẳng Tô Đường, cười lạnh lên tiếng, "Nhổ ra cho trẫm."

Đã ăn trong miệng, sao có thể nhổ ra! Tô Đường lập tức không thèm nhai, trực tiếp mà nuốt xuống, xong rồi còn không sợ chết nói: "Đã ăn xong rồi."

Hương vị thịt nướng lưu lại trong khoang miệng, nàng nói xong, nhìn một một mẻ thịt nướng mới ra lò thật muốn khóc.

Rốt cuộc mới được ăn thịt, mới ăn một miếng sao mà đã ghiền.

Tần Lệ híp mắt, khóe miệng ngậm cười, nhưng trong mắt lại đầy sự u ám, "Còn dám động vào chiếc đũa nữa, trẫm liền tự mình băm tay ngươi ra."

Tô Đường cực kỳ tức giận, thời gian nàng làm nhiệm vụ lâu như vậy, có khi nào bị nghẹn khuất đến như vậy. Nếu không được phép cầm đũa, nàng trực tiếp vùi đầu ăn là được. (Tui lạy cái bà Tô Đường này quá.)

Tần Lệ thật sự không nghĩ nàng sẽ làm ra loại thao tác này, tất cả lệ khí đều tỏa ra khắp phòng.

Tô Đường oán giận nhai nhai, lại một lần nữa nuốt xuống trước mặt hắn.

Tần Lệ gắt gao nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi thật sự không muốn mạng của mình nữa đúng không?"

Thái y nói nàng không sống được bao lâu, vì thế hắn cả ngày nhìn chằm chằm nàng, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nàng lại chẳng lo gì cho mình, suốt ngày uống rượu hồ nháo, vẻ mặt không để bụng!

Nếu nàng không để bụng, hắn có phải không cần lo là mình sẽ làm nàng sợ hay không.

Đôi mắt Tần Lệ đỏ lên, đây là dấu hiệu hắn muốn giết người, ngay sau đó, Tô Đường liền nghe thấy âm thanh giá trị hắc hóa tăng lên.

Hệ thống, "Đinh! Cảnh báo, giá trị hắc hóa bay lên 20%, hiện giờ giá trị hắc hóa 80%"

Tô Đường bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó, nàng liền nghĩ tới một biện pháp tuyệt diệu. Khi bị dồn vào đường cùng thì nên xông ra, giá trị hắc hóa của Tần Lệ lên xuống một cách lợi hại, chứng tỏ hắn càng để ý nàng, mà nàng vốn an bài không theo lẽ thường, trước mắt không bằng kích thích hắn một chút.

Hắn cho người dọn thịt nướng trên bàn đi, tiểu nhị hầu hạ cũng bị đuổi ra ngoài, trước mặt Tô Đường không còn gì để ăn chỉ còn mấy chén trà, nàng chỉ có thể cầm chén trà lên uống, "Lời nói này của Hoàng Thượng, mạng của thần nắm trong tay ai há phải người rất rõ sao?"

Sửa đổi sự thận trọng trong lời nói và việc làm lúc trước, Tô Đường bỗng trở nên bất chấp tất cả. Bộ dáng kiêu ngạo kia liền giống y đúc bộ dáng của nàng trong trí nhớ của hắn.

Tần Lệ tức giận sao, đương nhiên là tức giận, nhưng ngoài tức giận ra còn có chút ngạc nhiên nữa.

Sau khi hắn lên làm hoàng đế, nàng liền trở nên sợ hãi rụt rè, tuy ngẫu nhiên lộ ra bản tính, nhưng số lần thực sự quá ít. Mấy ngày nay tuy hai người ở chung một chỗ, hắn lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Mà hiện giờ, sự thiếu hụt ấy đã được tìm thấy.

Tần Lệ nhìn thần sắc lười biếng của nàng, bỗng nhiên cười. Hắn thậm chí không mở miệng, mà đi nhanh về trước một bước. Hai người lúc trước tuy có hành động thân mật với nhau, tỷ như dắt tay, hay ôm eo, nhưng khi đó ở trong cung, ai dám nhiều chuyện.

Nhưng hôm nay, trước bàn dân thiên hạ, hắn cư nhiên dám ôm lấy eo nàng cùng đi ra cửa, không đến một ngày cả kinh thành đều đã biết, đến lúc đó tin đồn về bọn họ e cả đời cũng rửa không sạch.

Tô Đường bị một cánh tay cường lực ôm lấy, cả người tựa như nhập vào lòng ngực của đối phương, nhưng nàng chỉ có thể bảo trì mỉm cười, lười nhác nói: "Hoàng Thượng, thần nhớ là ngài cho thần một ngày để nghỉ a, mà hiện tại chỉ có nửa ngày. Hoàng Thượng, quân tử nhất ngôn a."