Xuyên Nhanh: Cứu Mạng, Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ!

Chương 11: Pháo hôi tìm đường chết (11)



Edit by AShu ^_^.

___________

Tô Đường lại một lần nữa tỉnh dậy, một lần nữa bị âm thanh trong đầu làm cho tỉnh lại, nàng đột nhiên ngồi dậy, nhớ lại lời hệ thống vừa nói, cả người đều có chút hoảng hốt.

Sau một đêm dài trôi qua, giá trị hắc hóa của Tần Lệ cư nhiên giảm xuống 30%, cái tốc độ này có thể ngang bằng tốc độ lúc nhảy lầu a!

Nhưng mà, còn không đợi nàng bình tĩnh lại, nàng lại nhìn thấy người nào đó gần trong gang tấc, đầu trực tiếp treo máy. Sự kinh ngạc cùng khiếp sợ hiện lên trong ánh mắt nàng đều hiện ra trước mặt đối phương.

"Ngươi sao lại ở đây?" Nói xong, thấy đối phương nhướng mày, nhanh chóng nhìn bốn phía xung quanh, hoàn cảnh như thế nào thì nàng không thấy rõ, bất quá cái màu vàng chói lọi kia. Tô Đường đảo mắt lại long sàng, một tay che lại đôi mắt, vẻ mặt không muốn đối mặt.

Tần Lệ nhẹ giọng cười, tâm tình có vẻ như là rất tốt, khóe môi hơi hơi kéo lên, "Ngươi muốn tự rời giường, vẫn là để trẫm hầu hạ ngươi rời giường."

Bảo nam chủ hầu hạ nàng rời giường, nàng đây ngại mạng mình quá dài sao?

"Không không không, thần có thể tự mình ngồi dậy, thần có thể tự mình."

Tần Lệ nhìn nàng trợn tròn mắt, bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác, vô luận như thế nào, đều lấy lòng hắn.

Tô Đương chân tay hoảng loạn bước xuống khỏi long sàng, lại cúi đầu nhìn y phục mà mình đang mặc, càng ngốc hơn.

Ngọa tào, Cẩu Hoàng Đế nhất định đã phát hiện ra thân phận của nàng rồi!

Tần Lệ tùy ý để thái giám hầu hạ một bên, thấy nàng ngây ngốc đứng tại chỗ, không khỏi nói: "Ngươi ngốc ở kia làm gì?"

Tô Đường thanh âm yếu ớt, có chút lắp bắp, "Y phục của thần..."

Tần Lệ nhìn nàng, đột nhiên lại muốn đùa dai nàng, cười cười nói: "Đương nhiên là trẫm tự mình thay rồi."

Xong rồi!

Trong đầu của Tô Đường chỉ còn lại những lời này, nhưng mà Tần Lệ lại không để chuyện đó trong lòng, thậm chí còn sai người chuẩn bị đồ ăn sáng. Đương nhiên, vật nhỏ ăn không vô, nhưng Tần Lệ lại ăn sáng vô cùng ngon miệng.

Chờ ăn xong, hắn đi ra tới cửa, quay đầu thấy người nào đó còn ngơ ngác đứng một chỗ, không khỏi cong cong khoe môi, mang theo ý cười nói: "Còn không đi."

Tần Lệ được ánh sáng bao phủ đứng ở cửa, hắn mặc một bộ long bào màu vàng, khi cười nhạt lên không còn vẻ hung ác âm trầm lúc trước nữa, ngược lại càng nổi bật lên vẻ ôn nhu lễ độ, đặc biệt lúc này nửa người hắn được ánh nắng bao phủ, giống như thần tiên bị đày xuống trần gian, cực kỳ cao quý, không thể xâm phạm.

Tô Đường hoảng hốt tiến lên, sau đó mới hậu tri hậu giác hỏi: "Hoàng Thượng là định đi đâu vậy?"

Tần Lệ nhìn vật nhỏ còn chưa hoàn hồn, hảo tâm khó có được trả lời: "Đương nhiên là thượng triều." Hắn nói xong, liếc nàng một cái, như đoán được nàng sẽ dừng lại, hắn cũng dừng lại.

Trên thân Tô Đường còn chưa thay triều phục, lúc này mà đi thượng triều, không nói tới cái khác, chỉ cần các quan lại bình luận cũng giết chết nàng!

"Hoàng Thượng, y phục của thần....."

Không đợi nàng nói xong, Tần Lệ liền nói: "Y phục làm sao vậy, trẫm cảm thấy vẫn ổn mà."

Có lẽ mới sáng sớm tinh mơ sắc mặt hắn quá tốt nên Tô Đường có cảm giác không chân thật, cũng vì vậy, khi đi vào triều đình nàng mới phát hiện ra là mình đã phạm vào một tội gì đó rất lớn.

Bình thường quan lại khi thượng triều, đều vào một cửa chuyên dụng, mà cửa này đương nhiên Hoàng Đế sẽ không đi, bởi vì hắn cũng có thông đạo riêng chuyên dành cho Hoàng Đế. Mà Tô Đường lúc này, lại cùng Tần Lệ bước vào cùng một thông đạo dành cho vua trước ánh mắt của tất cả quan lại.

Văn võ bá quan bình thường là sẽ triều bái vua, nhưng lúc này tất cả mọi người đều ngây ra, cuối cùng vẫn có một vị đại thần được coi là trầm ổn nhất quỳ xuống, mới làm mọi người hậu tri hậu giác nhớ tới điều này.

Tô Đường tốt xấu gì cũng là một Vương gia, vị trí ngồi đương nhiên không phải chỗ của Thái Hậu. Nàng trước kia ăn chơi trác táng, không có chức quyền gì, lúc này thấy nàng đi tới, biểu tình của mọi người đều phá lệ xuất sắc.

Nàng lại còn mặc xiêm y đi dạo Xuân Phong Lâu hôm qua, mà đã dạo thanh lâu, xiêm y đương nhiên rất phong lưu xinh đẹp, so sánh với mọi người trong triều đều trang nghiêm, thật sự không hợp.

Không hợp thì nàng vẫn phải đi tiếp, nàng buông xuống đôi mắt, nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, làm bộ không để ý chuyện bên ngoài.

Bất quá, đó là nàng làm lơ đi sự việc, chúng đại thần không phải bị mù, lát sau có người lên tiếng chê trách nàng.

Tô Đường cũng không thể biện giải cho chính mình, thậm chí nàng còn cảm thấy đây là âm mưu của Cẩu Hoàng Đế, muốn nàng có thêm nhiều tội danh.

"Hoàng Thượng, An vương gia làm lơ quy củ của triều đình, tự ý mặc tư phục khi lên triều. Nếu chiếu theo luật pháp nên bị kéo ra ngoài đánh! Thậm chí, có thể tước bỏ chức vị."

Lời nói của vị quan lại tràn đầy căm phẫn, rất giống nàng làm cái gì đó trái với trời đất.

Tô Đường cũng không phản bác, tiếp tục nhìn chằm chằm mũi chân của mình.

Cả đại điện không một ai lên tiếng, lời nói cao vút của vị quan lại đang nói, cuối cùng, vẫn là vị đang ngồi trên bảo tọa lên tiếng, mới đánh gãy lời hắn.

"An khanh đích thực ăn mặc không thích hợp."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngừng thở, nhưng tuy là như thế, câu nói tiếp theo của hắn vẫn làm mọi người cả kinh xém chút nữa ngất xỉu.

"Đem đám phế vật trong Nội Vụ Phủ kéo ra ngoài chém."

Đột nhiên chuyển hướng hình phạt về phía Nội Vụ Phủ, bất ngờ này xảy ra, đến cả vị quan vừa mới trách mắng kia cũng chết đứng.

Tần Lệ khó có được kiên nhẫn, giải thích nói: "Bây giờ đã vào đông, triều phục mùa đông của An khanh vẫn không có, tốt xấu gì cũng là hoàng tôn, làm việc chậm trễ chư vậy, kéo ra ngoài chém."

Triều phục Đại Tần mỗi mùa một bộ, tổng cộng là có bốn bộ, mỗi năm đổi một lần. Những việc này đều là Nội Vụ Phủ an bài, năm vừa rồi người bên Nội Vụ Phủ còn ba ba đem triều phục qua. Bất quá sau khi tân hoàng đăng cơ, ai ai cũng biết những việc năm đó An vương gia làm, đều cho rằng lần này nàng sẽ bị thất sủng, một vương gia thất sủng không thực quyền, còn không bằng mấy vị quan thất phẩm bên dưới Tể Tướng.

Nội Vụ Phủ giỏi nhất là nhìn hướng gió, gió chiều nào theo chiều đó, vốn là bị nhiều người không ưa, lần này chọc trúng tổ ong vò vẽ, không một người nào đứng ra cầu tình. Mà tâm tình Hoàng Thượng vốn bất định, không chừng cho lệnh chém luôn cả người cầu tình.

Ngoài điện từng người lần lượt bị chém chết, máu tươi nhiễm đỏ cả sàn đá bạch ngọc, huyết tinh khí truyền vào trong cung điện, người nào nhát gan thì hai chân đã run run.

Chỉ có Tần Lệ còn tâm tình quan tâm người khác, "Tiểu vương gia thân thể không khỏe, mau dọn cái ghế ra cho nàng."

Được Hoàng Thượng quan tâm như thế, cả triều văn võ sợ không có người nào. Tiểu hoạn quan rất biết nhìn tình hình, chẳng những mang ghế tới, mà còn lót không ít đệm mềm, ngồi ở trên đó phi thường thoải mái.

Tô Đường không biết chịu đựng như thế nào tới khi triều hội kết thúc, đang chuẩn bị đi, bị một tên ăn chơi trác táng kéo lại.

"Tiểu vương gia, hôm qua ngươi đi đâu vậy? Sáng nay ta nghe được tin tức, tiểu thế tử Trấn Nam Hầu bị bức điên rồi."

Tô Đường sửng sốt, dò hỏi sao lại bức điên. Sau đó liền nghe đối phương nói: "Ngươi cũng biết là hắn rất ghét đọc sách, ai ngờ hôm nay bị ném vào thư viện của Ứng Thiên Phủ, mà thảm nhất là ngay cả tiền tiêu hàng tháng cũng bị ngừng.

Thư viện ở Ứng Thiên Phủ tương đương với thư viện Hoàng Gia, người bên trong không phú thì cũng quý, mà lão sư trong đó hầu hết đều có chức tước, cho nên biện pháp đối phó với các thế gia tiểu công tử rất nhiều, thậm chí là không sợ.

Đối với một người rất ghét đọc sách mà nói, địa phương mà làm họ thống khổ nhất trên thế giới là chỉ có ở thư viện thôi.

Tô Đường không biết bày ra biểu tình gì, chỉ có thể nói hai câu đơn giản, kết quả, không biết Chu Nguy từ đâu chui ra.

"Ai da, tiểu vương gia, sao ngài còn đứng ở đây, Hoàng Thượng còn đang chờ ngài về uống thuốc." Nói xong, hắn còn chèn thêm một câu, "Hoàng Thượng còn chuẩn bị tốt mứt hoa quả cho ngài nữa."

Lời tác giả muốn nói: A, cầu nhắn lại, cầu năm sao khen ngợi, cầu bình luận a...... Bạn tác giả đáng thương vô cùng nhìn các ngươi o(╥﹏╥)o

(tấu chương xong)

__________

Đã beta