Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 16: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (12)



Mấy ngày sau, Tô Mộc đều đúng giờ đến trường, ngoài việc lúc nào cô cũng ôm cái máy tính, làm người chú ý thì không xảy ra chuyện gì khác.



Ngày nghỉ đầu tiên khi bước chân vào đại học.



“Hôm nay được nghỉ, con có đi đâu chơi với bạn không?” Cha Bạch khó có khi rảnh rỗi, ông ngồi trên sô pha phòng khách hút xì gà, ánh mắt hiền lành nhìn Tô Mộc đang đi xuống cầu thang, càng nhìn càng thấy vừa lòng.



Đứa con trai ưu tú này đều thừa hưởng gien di truyền của ông đó.



“Đi dạo khắp nơi một chút.” Tô Mộc gật đầu, tìm ra mấy đứa bạn thân hồi cấp ba hay đi lêu lổng cùng nhau từ trong trí nhớ của nguyên chủ.



Gia đình của mấy người đó đều chỉ khá giả, không đủ khả năng vào đại học Đế Đô nên phải học ở trường khác. Trước khi cô đến đây, nguyên chủ còn hẹn bọn họ đi high vào ngày nghỉ đầu tiên sau khi vào đại học.



Nhưng sao Tô Mộc có thể lãng phí thời gian vào loại chuyện này được.



Ăn bữa sáng xong, Tô Mộc ra cửa, tiếng chuông di động không ngừng vang lên, đều là mấy đứa bạn thân của nguyên chủ gọi tới.



“Cập Tử, bọn tao đến cửa nhà mày rồi, ra đây nhanh lên.”



“Không rảnh.”



“Cập Tử, mày đùa à, mày mà không rảnh??”



“Cúp.”



Sau khi cô cúp máy thì lại có một cuộc điện thoại nữa gọi tới.



“Bạch Cập, sao thế? Cãi nhau với người nhà à? Cãi nhau càng nên ra ngoài high chứ, ra đây nhanh lên, anh em đang chờ mày ngoài cửa đây này, buổi sáng đi dạo một vòng rồi buổi tối lại tới câu lạc bộ đêm.”



“Xin lỗi, mấy người nghe không hiểu tôi nói gì à? Tôi nói tôi không có thời gian.”



“Bạch Cập, mày không có sức sống vậy à.”



“Ờ, không sức sống, bái bai.”



Ngay sau đó một người khác lại gọi tới.



“Bạch Cập, mày đối xử với anh em của mày như thế à, còn muốn làm bạn với nhau nữa không đây?”



“Từ bỏ, bai.”



Tô Mộc rất có lễ phép chào tạm biệt rồi mới cúp máy.



Để lại mấy người được gọi là bạn thân ngây người ở đó.……



Tô Mộc kéo hết số điện thoại của mấy người đó vào trong danh sách đen.



Mấy người này chơi với nguyên chủ hồi cấp ba, không ít lần dựa tên nguyên chủ mà bắt nạt Bạch Mạn Tinh. Cho nên đời trước sau khi nguyên chủ bị vạch trần, vì không bị liên lụy mà bọn họ chửi bới bôi nhọ nguyên chủ bằng những từ ngữ bẩn thỉu. Làm cho thanh danh nguyên chủ hoàn toàn xấu đi, cũng làm cha Bạch càng thêm chán ghét, cuối cùng rơi vào kết cục đó.



Thời gian là vàng bạc.



Tô Mộc sẽ không lãng phí thời gian với mấy người này.



Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ, cô làm mấy chuyện này mới là lãng phí thời gian. Phí thời gian hoàn thành nhiệm vụ, mới là đúng đắn. 】



“Ờ.”



Cửu Thiên Tuế bất lực.



Tô Mộc xuống xe, đứng trước một tòa nhà bình thường. Tòa này chỉ có năm sáu tầng thôi nhưng bên ngoài lại treo rất nhiều biển quảng cáo.



Sáu chữ “Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao” lấp lánh sáng lên dưới ánh mặt trời. Tô Mộc bước vào bên trong theo hướng dẫn, căn phòng ở đây đều là loại phòng xưa được xây bằng xi măng, có rất nhiều nơi gồ ghề lồi lõm, bức tường trắng cũng đã hoàn toàn thay đổi, có vài nơi còn bị mốc nữa.



Khoa học kỹ thuật Ngôi Sao ở tầng ba. Vừa tới tầng 3 đã có cảm giác khác biệt, giống như bước vào một thế giới khác, cách trang trí cũng đầy cảm giác công nghệ.



“Xin chào, xin hỏi tìm ai?” Ngoài cửa là một người máy, thấy cô thì đôi mắt sáng lên phát ra tiếng nói.



Cửu Thiên Tuế: 【 Á á á, sợ chết mất, bổn hệ thống còn tưởng đây là vật trang trí cơ.】



Thế mà lại là máy cảm ứng hình người, sau đó dựa theo giả thiết nói chuyện.



“Hệ thống cao cấp?” Tô Mộc hỏi lại, cái hệ thống này luôn mồm nói nó là hệ thống cao cấp, kết quả lại bị một người máy dọa sợ?



Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ nghe nhầm rồi, bổn hệ thống nói là dọa sợ ký chủ. 】