Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 43: Đánh bại bạch liên hoa - Lăn giường với sinh viên thể thao (17)



Nam sinh nằm trên giường, thân thể cứng ngắc không được tự nhiên, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Hai tay hắn vô lực đặt trên lưng và vai người trong lòng, mắt nhìn gương mặt đang ngủ đến thơm ngọt, khóe môi mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại tê dại.

Trong miệng và mũi tràn ngập mùi hương hoa trà, mang theo một chút mồ hôi trên người đối phương, nhưng hắn không hề thấy ghét bỏ, giống như mùi hương này là mùi cơ thể của người đó. Tại sao Hàn Diệc Triết lại có kinh nghiệm như vậy, đã trải qua loại chuyện này khi nào?

Hắn đưa mắt nhìn cái áo Lê Tử Ngôn đang ôm, khóe môi không tự giác cong lên, hắn thật sự là không kìm nén được, trong lòng không hiểu sao vừa mừng rỡ vừa đắc ý.

"Anh..."

Hàn Diệc Triết khẽ thì thầm bên tai Lê Tử Ngôn, sau đó duỗi tay ra, dùng sức khiến khoảng cách giữa hai người càng gần nhau.

"Cậu không biết, từ năm nhất đã có rất nhiều người tỏ tình với Tử Ngôn, nam nữ đều có, nhưng mà Tử Ngôn đều từ chối, đến năm thứ hai mới ít hơn một chút."

"Thích là không phân biệt giới tính, anh chỉ là không có cảm giác rung động với cậu ta, nhưng mà...nhưng mà nếu người kia là em, anh có lẽ sẽ đồng ý..."

Những lời của đàn anh và Lê Tử Ngôn quanh quẩn bên tai Hàn Diệc Triết, giống như một câu ma chú dụ dỗ Adam Eve đi ăn trộm quả cấm, khiến trái tim Hàn Diệc Triết vừa ngứa vừa ngọt.

Hắn nuốt nước miếng, dưới ánh trăng yếu ớt chậm rãi cúi đầu, đặt lên lỗ tai trắng nõn của Lê Tử một nụ hôn nhẹ nhàng, lập tức thu lại mặt mình, giống như đã làm chuyện gì xấu, nhưng tâm tình lại thoải mái cùng thỏa mãn lạ thường.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Diệc Triết tỉnh lại trước, Lê Tử Ngôn vẫn giữ nguyên động tác tối hôm qua, ngoan ngoãn rụt vào trong lòng hắn, giống như một con mèo con mới sinh. Nhìn vẻ mặt ngủ yên ổn nhu thuận của Lê Tử Ngôn trong chốc lát, Hàn Diệc Triết mới nhẹ nhàng từ trên cao trèo xuống.

Kì thi chính trị của năm hai hôm qua là kỳ thi cuối cùng, cho nên hôm nay Lê Tử Ngôn không cần dậy sớm đi thi. Nhưng Hàn Diệc Triết là sinh viên năm nhất, hôm nay vẫn còn môn khác. Cho nên hắn chỉ có thể dậy sớm, vội vàng chuẩn bị bữa sáng cho Lê Tử Ngôn rồi đi thi.

"Thi xong rồi các anh em! Cuối cùng đã được thả, tôi muốn về nhà!"

Lão đại ôm lấy bả vai Hàn Diệc Triết, vẻ mặt ngậm ngùi:

"Tôi thật sự không nghĩ tới, thì ra học đại học cũng không dễ dàng, có khi còn mệt mỏi hơn lúc học trung học nữa!"

"Ai ngờ đâu! Tôi chỉ tin vào lời của giáo viên, ở trường trung học các giáo viên đều nói với tôi, bây giờ các cậu cố gắng đi, lên đại học sẽ thoải mái. Họ là những kẻ nói dối!"

Lão tam cũng cảm khái như vậy, anh nhìn Bạch Hạo Hiên đi bên cạnh, tính định bắt chuyện, nhưng nhìn Hàn Diệc Triết đang đi giữa anh và lão đại, vẻ mặt lo lắng còn nhíu mày, cuối cùng cũng không lên tiếng.

"Ôi, đúng rồi, hôm nay lão nhị cậu có về không? Tôi đã đặt xe sáng mai, lão tam lát nữa sẽ đi, cậu cùng lão tứ khi nào đi?"

"...... Hôm nay, tôi chưa về, vé tôi đặt vẫn còn hạn một vài ngày, không cần vội, các cậu cứ đi trước, đừng lo."

Thật ra vé của Hàn Diệc Triết không phải có hạn vài ngày, hắn dự định là tối nay bay, nhưng hôm qua sau khi nghe nói Lê Tử Ngôn muốn ở lại trường, hắn cũng không biết làm sao, dứt khoát trả lại vé máy bay, trả một khoản tiền hủy phòng, nhưng trong lòng hắn không cảm thấy đau lòng chút nào.

"Lão tứ thì sao? Khi nào cậu đi?"

"Tối mai tớ đi."

Lúc Bạch Hạo Hiên nói chuyện còn lặng lẽ liếc nhìn biểu tình của Hàn Diệc Triết, nhưng đối phương lại không có chút dao động nào với lời nói của cậu ta.

Mọi người cùng nhau trở về ký túc xá trong bầu không khí nặng nề, Hàn Diệc Triết trở về phòng thay quần áo, sau đó trở lại ký túc xá của Lê Tử Ngôn.

Lúc hắn trở lại, Lê Tử Ngôn đang ngồi trên cái ghế nhỏ của mình, khuôn mặt vẫn còn đỏ, nhưng so với hôm qua tốt hơn rất nhiều. Hộp đồ ăn sáng đã ăn xong được bỏ trong túi rác, nên trong phòng không có mùi gì.

"Diệc Triết, em đã về?"

Ánh mắt Lê Tử Ngôn trợn to đôi mắt, không ngờ đối phương lại xuất hiện trước mặt mình, bộ dạng cậu mềm mại, tóc rối loạn ở trước trán, trên người mặc đồ ngủ Totoro ấm áp đáng yêu, còn khoác áo khoác của Hàn Diệc Triết, nhìn có vẻ còn trẻ hơn Hàn Diệc Triết.

Tầm mắt Hàn Diệc Triết đặt trên người Lê Tử Ngôn, khi nhìn thoáng qua áo khoác của mình, ánh mắt có chút phấn khích, cũng mang theo chút trêu chọc.

Chú ý tới ý vị sâu xa trong mắt đối phương, Lê Tử Ngôn theo tầm mắt nhìn thấy áo khoác trên tay mình, quay đầu đi, mím môi, ánh mắt lóe lên, không biết nên giải thích như thế nào.

"Có khoẻ hơn chưa? Trước khi em đi nhiệt độ cơ thể của anh đã hơi giảm, uống thuốc ở trên bàn chưa?"

"Rồi, cảm ơn em, Diệc Triết..."

Hàn Diệc Triết đặt đồ sang một bên, đi tới trước mặt Lý Hiểu, ngồi xổm xuống, đưa tay kiểm tra trán Lê Tử Ngôn, sau đó do dự vuốt tóc Lê Tử Ngôn.

"Anh, không có gì, không cần nói cảm ơn với em, em đã đặt đồ ăn rồi, giữa trưa sẽ đưa tới."

"Ừm."

Lê Tử Ngôn gật đầu, biểu tình ngoan ngoãn nghe lời, ngồi tại chỗ không dám nhìn thẳng vào hai mắt Hàn Diệc Triết:

"Anh nhớ hôm nay em đã được nghỉ phép rồi phải không, khi nào em về nhà?"

"...... Không vội, vài ngày nữa em mới đặt vé."

"Trễ thế?"

"Ừm."

Lòng bàn tay Hàn Diệc Triết đổ mồ hôi, không biết mình đang khẩn trương cái gì, nhưng cũng may Lê Tử Ngôn không có hỏi tới cùng, sau khi hai người ăn cơm trưa xong Lê Tử Ngôn đã có hơi mệt mỏi, có lẽ là do uống thuốc cảm có thành phần trợ ngủ, Lê Tử Ngôn không bao lâu đã lên giường nghỉ ngơi.

Chần chờ một lát, Hàn Diệc Triết cũng trèo lên giường, ngồi ở mép giường, đưa tay giúp Lê Tử Ngôn đắp chăn, ngón tay không dấu vết sờ qua cằm Lê Tử Ngôn.

"Anh thì sao, khi nào anh về nhà?"

Ánh mắt Lê Tử Ngôn đờ ra một chút, lắc đầu:

"Anh không về nhà."

"Tại sao? Nếu không về, gia đình không lo lắng sao?"

"......Trở về cũng ở một mình nên không sao đâu."

"Một mình?"

"Ba mẹ anh đã qua đời lúc anh còn học trung học, từ đó về sau anh vẫn sống một mình."

Bối cảnh này đúng là Lê Tử Ngôn không ngờ tới, nhưng đối với cậu mà nói thật ra cũng rất tiện, có thể tránh để cho người trong nhà phát hiện sơ hở.

Ánh mắt Hàn Diệc Triết xuất hiện một tia kinh ngạc cùng thương tiếc, hắn mở miệng, không biết nên nói cái gì, nhìn mi mắt rũ xuống của Lê Tử Ngôn, cúi người, ôm đầu Lê Tử Ngôn vào lòng mình.

"Xin lỗi..."

"Không sao, đã qua lâu rồi."

"Ừm."

Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, rõ ràng không xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng quan hệ giữa hai người qua mấy đêm ngủ chung giường đã càng thêm thân mật.

Ngày hôm sau, Lê Tử Ngôn đã sắp khỏi bệnh, trên người không còn sốt, chỉ ho nhẹ, Hàn Diệc Triết nhiều lần xác định Lê Tử Ngôn không có gì đáng ngại, mới đồng ý trở về phòng mình thu dọn hành lý.

Cạch——

Cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra, người ngồi ở giữa phòng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Hàn Diệc Triết trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng kinh ngạc.

"Diệc Triết! Cậu, cậu đã về!"

"Ừm."

Hàn Diệc Triết không cho Bạch Hạo Hiên một ánh mắt, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.

"Diệc Triết, cậu vẫn không muốn tha thứ cho tớ sao..."

Bạch Hạo Hiên đi theo phía sau Hàn Diệc Triết, nước mắt chảy dài, vẻ mặt ủy khuất:

"Tớ đã xin lỗi cậu, vì sao cậu không thể tha thứ cho tớ? Làm thế nào cậu mới tha thứ cho tớ?"

"Tôi không cần lời xin lỗi của cậu, nếu cậu thật sự cảm thấy mình sai, nên đi xin lỗi nạn nhân thật sự."

"......Tớ biết, chắc là đàn anh, anh ấy không để cậu tha thứ cho tớ."

Hàn Diệc Triết thật sự không muốn nói chuyện với Bạch Hạo Hiên, đơn giản thu dọn hành lý, đứng ở cửa:

"Chúng ta không có gì để nói."

"Diệc Triết! Cậu thực sự không thấy sao? Tớ đã làm nhiều chuyện như vậy, cậu..."

Hàn Diệc Triết không cho cậu ta cơ hội nói xong, trực tiếp rời khỏi ký túc xá.

Hắn cũng không nhìn thấy bộ dáng ảm đạm thương tâm của Bạch Hạo Hiên.

"Anh, em về rồi."

"Ừm, đặt đồ xuống đi."

"Không, giờ sẽ mang đi."

Hàn Diệc Triết nhìn dung mạo của Lê Tử Ngôn, tâm tình trở nên nhẹ nhàng, sờ sờ chóp mũi:

"Anh, anh cũng thu dọn hành lý đi."

"A? Tại sao?"

"Năm nay về nhà em đón tết, được không?"

"Về nhà em đón tết? Chuyện này..."

Lê Tử Ngôn hơi sửng sốt, thấy Hàn Diệc Triết chậm rãi đi tới bên cạnh cậu.

"Anh, cùng em về nhà ăn tết đi."

"Nhưng có hơi bất tiện, không sao đâu, anh ở một mình cũng được."

"Không có gì bất tiện, em đã nói với ba mẹ em rồi, họ đều rất hoan nghênh anh đến."

Ánh mắt Hàn Diệc Triết trong veo nhưng lại mang theo mong chờ nóng bỏng, hắn kéo tay Lê Tử Ngôn, trong lòng bàn tay đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

"Vậy, làm phiền em rồi."