Xuyên Không Trở Thành Nữ Chính

Chương 1: Mình đây là Xuyên Không rồi sao?



Trên tay cầm chiếc bánh Gato vừa mới mua được, Uyển Uyển tươi cười đến nhà Dương Phong nhưng trong lòng thì khá buồn rầu(hazz, giá mà Hiểu Linh cẩn thận xíu thì vai nữ chính trong phim"Hoa Nhan Sách"không phải là mình sao, nếu vậy mình sẽ đc đóng cùng Phong rồi? Thôi vậy, Hiểu Linh cũng rất cố gắng mà, phải tạo cơ hội cho cô ấy tỏa sáng chứ. Nay là ngày kỉ niệm 1 năm Phong và mình yêu nhau, mình phải vui lên mới được, hihi).
Uyển Uyển tới cửa, cô định gọi người nhưng thấy giầy của Hiểu Linh để bên ngoài, cô thắc mắc(Đã giờ này mà Hiểu Linh vẫn đến đây trao đổi tài liệu sao, vậy mà cũng không nói với mình một tiếng để chuẩn bị cái bánh kem to hơn). Cô đi tới phòng khách thì nghe tiếng cười đùa trên tầng 2, Uyển Uyển lên trên xem thử, cô khẽ hé cửa thì thấy 2 người họ đang khoác tay nhau ngồi cạnh cửa sổ, nơi mà cô đã từng với Dương Phong "thề non hẹn biển", Hiểu Linh chỉ lên trời rồi nói:
-"Phong, ánh trăng hôm nay thật đẹp, thật sáng nha!"
Dương Phong nhìn cô rồi nói:
"Cho dù Trăng có là thứ diễm lệ nhất mà đêm đen tối thì đối với em 10 ánh trăng cũng không sánh bằng!"
Hiểu Linh nghe vậy khẽ cười:
-"Ây da, Anh dẻo miệng quá đó, không sợ Bạch Uyển Uyển nghe thấy à?"
Dương Phong xoa đầu Hiểu Linh:
-"Ai thèm sợ con chuột họ Bạch đó chứ, chẳng qua 1 năm trước anh bị Tiểu Thư của Lâm giá đá, thấy gđ cô ta khá giả lại có mặt mũi sáng sủa nên tỏ tình đại thôi! Mà nghĩ lại hồi đó cô ta cũng ngốc thiệt!"
Uyển Uyển nghe thấy vậy lỡ làm rơi bánh kem xuống đất khiến cả 2 người kia quay lại, Cô ngồi phịch xuống đất và không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Hiểu Linh kéo cả tay Dương Phong tới chỗ cô nhoẻn cười:
-"A, đây không phải bạn học Bạch Uyển Uyển sao?"
Dương Phong nhìn cô nói lớn:
-"Ai cho em tùy tiện vào nhà của người khác vậy hả?"
Uyển Uyển nhìn 2 người họ với ánh mắt căm phẫn:
-"Tại sao? Tại sao hai người lại đối xử với tôi như vậy?"
Hiểu Linh ngồi xuống, nâng cằm cô lên rồi nói:
-"Vì cô chỉ là nữ phụ!"
Uyển Uyển kìm chế cảm xúc quát lớn:
-"Phan Hiểu Linh, uổng công tôi coi cô là người bạn thân nhất của tôi. Lúc cô khó khăn tôi cho cô ở nhờ, lại còn giới thiệu việc làm cho cô nữa...Vậy mà cô trả ơn tôi như thế này à?"
Hiểu Linh bật giọng cười ghê tởm:
-"Haha, bạn thân sao? Bạch Uyển Uyển, xin lỗi...13 năm nay tôi không hề coi cô là bạn! Ngay từ hồi còn học cấp 3 cô đã cướp mất danh hiệu Hoa Khôi trường của tôi và còn bao nhiêu giấy khen HSG khác nữa, lúc đó tôi chỉ hận không thể bóp chết cô!"
Uyển Uyển quay ra nhìn Dương Phong:
-"Còn anh nữa...!"
Dương Phòng nhún vai giải thích:
-"Được rồi, đã tới nước này thì tôi không cần vòng vo tam quốc với cô nữa, Tôi...Hàn Dương Phong, chơi với cô chán rồi, nguyên nhân thì...cô xem lại bản thân mình đi. Gương mặt thì đúng là đẹp thật đấy nhưng...Ăn mặc cổ hủ, lạc hậu lại quê mùa nữa, có cô bạn gái như vậy thật là mất mặt!"
Uyển uyển siết chặt tay, tức giận vì bây giờ không còn đủ sức lực mà cho đôi cẩu nam nữ này một đòn Karate chí mạng, cô gượng hỏi 1 câu cuối cùng:
-"Vì tôi là nữ phụ sao?"
Dương Phong cười:
-"Haha, cho dù cô có là nữ phụ hay nữ chính trong"Hoa Nhan Sách"thì cũng không thay đổi được cục diện đâu!"
Uyển Uyển chống tay đứng dậy, mặc dù cô không khóc nhưng trong lòng cô thì đã trở thành sông thành biển hết rồi. Cô bước ra ngoài với nhưng bước chân mạnh mẽ, Hiểu linh nhìn vậy lại mỉa mai:
-"Tôi và Dương Phong không có thời gian đâu nên là...không tiễn nhé!"
Uyển Uyển quay lại giọng rắn rỏi:
-"Được...khỏi phiền hai người! Bạch Uyển Uyển tôi từ nay sẽ không có bất kì quan hệ nào với 2 người nữa!"
Cô chạy nhanh ra khỏi căn nhà đó, vừa đi được 1 đoạn thì trời bắt đầu đổ mưa ào ạt, Uyển Uyển cười mỉm(Ha, có phải ông trời đang khóc thay tôi không?). Vừa chạy cô vừa khóc trong tuyệt vọng, 2 mắt dường như không còn muốn nhìn thấy thế giới xung quanh. Khi cô đang định sang đường thì một ô tô vượt đèn đỏ đâm trúng cô, Uyển Uyển ngã ngửa đập đầu xuống đất chảy rất nhiều máu. Trước mắt cô bây giờ chỉ là thứ ánh sáng mờ ảo cùng tiếng xe cấp cứu inh ỏi(Vậy là hết rối sao, cuộc đời thật ngắn ngủi! Ba, mẹ...con tới với 2 người đây!). Bỗng, một luống sáng trắng lóe lên khiến cô chói mắt mà tỉnh dậy, thật bất ngờ khi cô đang ở 1 chiều không gian có các khối giả lập. Ánh sáng dập tắt cũng là lúc 1 người phụ nữ xuất hiện, gương mặt cô thật đẹp, thật Thanh tú với mái tóc màu đen, chiếc váy cổ trang màu xanh làm cùng vài bông hoa cúc vàng đính trên nó. Uyển Uyển nhìn cô gái ấy rồi ngạc nhiên(Cô ta giống mình quá, chỉ là...chỉ là ăn mặc hơi kì lạ thôi!) Uyển Uyển chưa kịp phản ứng thì cô nương đó tiến lại gần cô khẽ cúi đầu:
-"Xin chào Bạch Uyển Uyển!"
Uyển Uyển bất ngờ:
-"Cô biết tên tôi? Cô là ai? Tại sao tôi ở đây?"
Cô gái ấy khẽ cười:
-"Cô có tin ta không? Ta tên Bạch Uyển Nhi là con gái của Thái sư đương triều Thiên Bảo Quốc!"
Uyển Uyển ngạc nhiên:
-"Thiên Bảo Quốc? Tôi chưa từng nghe tới đất nước này!"
Uyển Nhi giải thích:
-"Nó không có ở thế giới của cô đâu, lý do cô ở đây là vì sóng điện từ của cô với ta là một, nói cho dễ hiểu cô là Kiếp sau của ta!"
Uyển Uyển thắc mắc:
-"Sao nữa?"
Uyển Nhi trả lời:
-"Vì Hoàng Đế ban hôn cho ta và Ngự Tiểu Vương Gia, ta vì quá phẫn mà tự tử, bây giờ chỉ có cô mới giúp đc ta chăm sóc cho Di Nương và đệ đệ của ta thôi!
Uyển uyển lắc đầu:
-"Tôi sao có thể giúp cô đc chứ, tôi đã chết rồi!"
Uyển Nhi nắm chạt tay Uyển Uyển:
-"Ta đã nhờ cô thì đương nhiên có cách, cô muốn an bài cuộc đời sau này của ta như thế nào thì tùy cô, chỉ cần chăm sóc tốt cho 2 người kia là được!"
Uyển uyển miễn cưỡng:
-"Vậy, chỉ có 1 mình ta xuyên không thôi à? Chắc hẳn cũng phải có nhiều người cùng sóng điện từ với người ở đây chứ?"
Uyển Nhi nói:
-"Yên tâm đi cô chắc chắn sẽ có đồng hương! Vậy...
Uyển Uyển nghe tới đây thì tươi cười:
-"Được rồi, tôi đồng ý!"
Uyển Nhi phất tay 1 cái thì biến mất, Uyển uyển lúc này cảm thấy vô cùng chóng mặt nên đã ngất đi. Cô tỉnh dậy thì bất ngờ nhìn thấy mình đang ở trong 1 căn phòng khá lớn và được trang trí rất đẹp, đậm chất cổ trang. Uyển uyển nhớ tới lời Uyển Nhi nói với mình, cô nghiêng đầu nghĩ thầm(Mình đây là Xuyên Không rồi sao?)