Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân

Chương 47: Thành Ngư thôn lại hiện



Tây Thổ là một vùng đất rộng lớn nhưng vô cùng hoang vu, trải dài khắp nơi đều là hoang mạc, đất trồng trọt cũng vô cùng ít.

Có thể nói Tây Phương ' nghèo' nhất Thiên Việt đại lục.

Thế nhưng không một ai dám khinh thường, cho dù là Thánh Địa cũng phải nể mặt ba phần bởi vì nơi đây có Đại Diễn Tự toạ trấn.

Tây Phương Phật đạo thịnh hành mà Đại Diễn Tự được xưng Phật đạo đứng đầu không chỉ vì sức mạnh mà còn vì cống hiến.

Đại Diễn Tự lịch sử lâu đời, sừng sững từ thời Thượng Cổ và tồn tại đến tận ngày nay.

Trong sơn môn tiếng đệ tử niệm kinh, tiếng quét lá xào xạc hoà quyện cùng nhau tạo nên một bức tranh khung cảnh tường hoà.

Tuy mang danh là Phật đạo đứng đầu nhưng đệ tử của Đại Diễn Tự lại rất ít, cũng không mở cửa cho thế nhân dâng hương dâng khói cầu bình an.

Đệ tử tuy ít nhưng không có bất kì một ai muốn dây dưa với đệ tử bổn tự bởi vì đây đều là một đám quán vật, không chỉ đánh đau mà còn có cái vỏ rùa đánh mãi không vỡ.

Đấy còn là đệ tử, còn đến cấp La Hán với Trụ trì thì...

Ngại thì ngại nhưng rất may Đại Diễn Tự đệ tử không hay ra ngoài, chỉ chuyên tâm truy tìm Phật đạo chân lý.

Trong đại điện Phật môn, một vị lão tăng nhân râu trắng khuôn mặt phúc hậu đang ngồi thiền niệm kinh trước tượng phật to lớn đột nhiên khẽ mở mắt ra.

Một khắc này tựa như có tia sáng xẹt qua mắt lão nhưng rất nhanh biến mất, thay vào đó là một đôi con ngươi thâm thúy.

Vào lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên, lão tăng nhân đáp tiếng cho vào.

Một vị tăng nhân trẻ khẽ mở cửa ra, hối hả đi vào nhưng cũng không mất lễ nghĩa, hắn chắp hai tay trước ngực, cúi đầu chào:

"A di đà phật, bẩm báo trụ trì, Hoá Yêu Cốc có dị động, có một luồng bạch quang xông phá Thiên khung, người cần ta đi xem xét sao?"

Thì ra vị này chính là trụ trì cao quý a!

Nghe vậy, lão tăng nhân cũng không đáp lời mà chầm chậm gõ mõ lần tràng hạt, một lúc sau mới thong thả cất tiếng trầm ấm:

" Ta đã biết, con lui xuống trước đi, nhắc nhở chúng đệ tử một chút, chuẩn bị nhập thế!"

Tăng nhân trẻ nghe vậy khẽ vui mừng, đã bao năm, sơn môn cuối cùng cũng khai mở!

" A di đà phật!" Hắn khẽ niệm một câu rồi lui xuống.

Cánh cửa đại điện từ từ đóng lại, chỉ còn một tiếng thở dài văng vẳng:

" Ma đầu làm loạn, yêu nghiệt hoành hành, nghiệp lực phun trào, thế gian khổ nạn! Khổ hải vô biên biết đâu là bờ. Thiện tai thiện tai!" — QUẢNG CÁO —

Nhưng lời này cũng không có ai nghe thấy!

............

Đông Hoang, Thiên Ma Giáo tổng bộ.

Thiên Ma Điện.

Sau trận chính ma đại chiến, đây cũng là lần đầu tiên toàn thể cao tầng họp tổng kết.

Từ Thái thượng hộ pháp đến Hộ Pháp, Đường chủ đều không thiếu một ai.



Mà bên cạnh bảo toạ Giáo chủ lúc này cũng đặt một chiếc ghế nhỏ, Lục Thanh Trúc cũng an toạ trên vị trí đó.

Trải qua mấy ngày suy ngẫm và nghe mấy vị cao tầng khuyên nhủ, nàng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Chẳng phải Thiên Ma Giáo là tâm huyết của phụ thân sao? Vậy thì ta hãy kinh doanh nó thật tốt để sau này người trở về chắc chắn sẽ hài lòng!

Nhưng Tiểu Thanh Trúc cũng không đăng lâm lên vị trí Giáo chủ, nàng nói nó là của phụ thân, chỉ có phụ thân mới xứng ngồi vào vị trí đó.

Vậy nên mới có chiếc ghế phụ này.

Trên khuôn mặt non nớt của bé gái ba tuổi lúc này đã tăng thêm vài phầm uy nghiêm.

Nàng tuy còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư thông minh, xử lý báo cáo vô cùng phù hợp.

Chẳng hạn như ngoại môn Hứa Phàm bởi vì có công 'di dời' tán tu nên được đặc cách bạn thưởng cho nhập nội môn, miễn thêm một năm chấp hành nhiệm vụ.

Đệ tử này tru sát từng này... từng này....kẻ thù, cứ thế luận ra mà ban thưởng.

Còn đệ tử tử trận như đã hứa đều được ghi danh, ban thưởng an ủi cho người thân.

Mấy vị cao tầng vô cùng hài lòng, xem ra xuất từ tay Giáo chủ dạy bảo sao lại đơn giản?

" Đúng rồi, mấy vị Hộ Pháp chú ý một chút, Đan Các, Trận Các, Khí Các đều phải cấp tốc xây dựng và phát triển."

" Còn nữa, lãnh thổ đánh chiếm được nhanh chóng xây dựng phân đà, mỗi phân đà do hai vị Đường chủ toạ trấn, các vị không có ý kiến gì chứ?"

" Cẩn tuân mệnh lệnh Thiếu Giáo chủ!" Đám người đồng thanh hô to, không có bất kỳ ai có biểu lộ không cam lòng hay khó chịu, tất cả đều vui vẻ phục tùng.

" À đúng rồi, phụ thân có nói qua để chúng ta giao hảo với Vạn Linh Hoàng triều và Bách Liên Cung, tuy hai thế lực này so với chúng ta bây giờ có chút nhỏ yếu nhưng giao hảo cũng là chuyện tốt, một mình chúng ta độc chiếm Đông Hoang kiểu gì cũng sẽ bị mấy vực khác soi mói..."

— QUẢNG CÁO —

Tiếng của nàng nhỏ dần, nhắc tới phụ thân Tiểu Thanh Trúc khóe mắt lại khẽ lăn hai dòng nước, đôi mắt hơi hồng hồng.

Mấy người bên dưới chỉ khẽ thở dài, bọn họ cũng đau lòng thay Thiếu Giáo chủ, tuổi còn nhỏ đã phải xa rời phụ thân, lại phải gánh vác cả một tông môn to lớn, vai nàng chịu được sao?

La Sinh thấy nàng tâm thần sa sút đành chuyển chủ đề:

" Thiếu Giáo chủ, đây là Bát Đại Hộ sơn Thần thú do Giáo chủ đích thân chỉ định đề luyện để bảo vệ cho người!" Nói rồi hắn vội vã hô người dẫn tám con gà, cua, rắn... nhỏ vào.

Đám động vật này nhìn về phía đám người đều lộ vẻ kiệt ngạo bất tuần, cái đầu hếch lên ngang ngược không coi ai ra gì, thế nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt Tiểu Thanh Trúc...

Huyết dịch bọn chúng gia tốc, thần hồn cũng hơi mềm mại, bên cạnh đó cũng có một cỗ cảm giác thân thiết.

Huyết Ma Chú!

Linh hồn chi hoả!

Song trọng cấm chế khiến bọn chúng tưởng Lục Thanh Trúc có chung huyết mạch với mình nên càng phát ra thân thiết, cái đầu liên tục cọ cọ chân nàng.

Nhưng trên thực tế, Tiểu Thanh Trúc lại hoàn toàn có thể chưởng khống sinh tử của bọn chúng.

Nàng khẽ vuốt ve bọn chúng, phân phó thêm:

" Các ngươi xây dựng cho chúng Hộ sơn Đường đi!"

" Vâng!"



" Đúng rồi, cái vật này bọn ta vô tình lấy được từ trên người chính đạo đại năng, bên trên chứa Tử Cực Khí rất tà môn nên đã đem phong ấn lại, người theo Giáo chủ hiểu biết sâu rộng không biết có nhận ra? Nhưng ta cũng khuyên người đừng tùy tiện giải trừ, bị nó nhiễm lên đa phần không có kết cục tốt đâu!" La Sinh lúc này mới nhớ ra Hợp Âm Tử Cực đã bị phong ấn, hắn cẩn thận đem ra giao cho Tiểu Thanh Trúc.

Nàng khẽ tiếp nhận, vuốt vuốt ngắm nhìn, có lẽ là do phong ấn nên bây giờ nhìn nó không khác gì một cái bát ố bình thường nên đem nó ném vào trữ vật giới chỉ.

" Ta cũng không biết nhưng cũng không quan trọng gì!"

" Thế nhưng là..."

" Không sao, nó không làm gì được ta đâu!" Lục Thanh Trúc tự tin trả lời.

Cho dù nó có làm gì nàng, phụ thân cũng sẽ đem ta trở về mà thôi!

"Cho dù con trở nên như thế nào, con mãi mãi là cô con gái xinh đẹp của ta!" Lời nói đó nàng vĩnh viễn không bao giờ quên!

Nhưng nàng cũng không chú ý tới, tám con hung thú khi nhìn về chiếc bát trong mắt lại mang theo một tia nghi hoặc cùng kiêng kị.

Đáy bát, một tia Tử Cực Khí nhỏ bé không dễ phát giác chậm rãi len lỏi chui ra khỏi phong ấn, rất nhanh bí mật xâm nhập vào cơ thể Tiểu Thanh Trúc. — QUẢNG CÁO —

Tử Cực Khí thuận theo kinh mạch, dễ dàng xâm nhập thức hải của nàng, bơi lội khắp nơi, cuối cùng tới trước một đốm sáng nhỏ.

Chỗ sâu của thức hải, một nơi mà không ai có thể tìm tới, có một thôn trang nhỏ đang hùng cứ, bên trong đó là một mảnh yên bình, người dân quê chất phác lao động buôn bán, tiếng cười cười nói nói, tiếng rao hàng khắp nơi - Thành Ngư thôn!

Tử Cực Khí dừng trước sơn thôn nhỏ, nó ngoe nguẩy như tìm thấy con mồi muốn thôn phệ, cấp tốc lao vào sơn thôn.

Mà dân chúng nhìn thấy cảnh này cũng thu hồi tiếng cười nói, cả sơn thôn cấp tốc lâm vào yên tĩnh.

Ai nấy trong mắt đều lộ ra u quang, ông chủ bán thịt bò tay cầm dao, lững thững như cái xác không hồn tiến bước đón đầu Tử Cực Khí, tay cầm dao vung lên, động tác cứng ngắc nhưng lại nhanh đến tột cùng, chuẩn xác chém trúng nó.

Tử Cực Khí quằn quại, lao lên quấn lấy lão bán thịt bò như muốn cắn xé nhưng rất nhanh nó lại phải chịu thêm mấy nhát dao.

Người- khí triền đấu, Tử Cực Khí càng lúc càng nhạt dần, sau khi chịu thêm một đao nữa cuối cùng cũng tan biến.

Mà ông chủ bán thịt bò thân hình lại có chút hư ảo.

Thế nhưng người dân xung quanh dường như không phát giác được điều đó, cuộc sống yên vui lại tiếp diễn.

Tất cả những chuyện này Tiểu Thanh Trúc không hề biết một chút gì và cũng không có cảm giác gì.

Nàng vẫn tiếp tục hội nghị!

Đúng lúc này, phương xa mọt cột sáng phóng lên trời, bạch quang loá mắt.

Thiên Ma Giáo chúng đệ tử đều nhìn thấy, nháy mắt lâm vào náo động.

Tiểu Thanh Trúc như có cảm giác, khẽ xoa vị trí trái tim, nghẹn ngào:

" Phụ thân, người nhanh trở về a!"

Rất nhanh nàng đã thu liễm cảm xúc, lạnh giọng phân phó:

" Thánh chiến lần này chúng ta thu hoạch rất nhiều rồi, và cũng gây ra xung đột không nhỏ với tu giả Đông Hoang, bây giờ đánh vững căn cơ lãnh địa mới là quan trọng nhất, cho dù Thiên Việt đại lục xảy ra chuyện gì cũng không được tham gia, rõ chưa? Kẻ nào trái lệnh, môn quy sử phạt!"

" Tuân mệnh!"

Giáo chủ phong phạm uy vũ!