Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 31



CHƯƠNG 31

Sau khi đổ sủi cảo vào nồi, chờ nước sôi lần nữa, Lưu Ly nhanh tay tưới nước lạnh, lặp đi lặp lại như thế ba lần, sủi cảo đã nổi trên mặt nước. Lúc này Bình Bình, Yên Yên cũng đã ôm bát rỗng bước vào, trên miệng hai đứa toàn dầu bóng loáng, trông rất đáng yêu.

Lưu Ly múc cho mỗi người một bát sủi cảo, một nhà ba người vui vẻ ăn uống.

Chờ ăn xong, sắc trời còn chưa tối, Lưu Ly đoán chừng lúc này tầm khoảng năm giờ rưỡi chiều.

Sau khi rửa bát, Lưu Ly nhặt mười hai cái sủi cảo, lại đựng một bát tóp mỡ, cầm thêm ít bánh ngọt hạt dưa bỏ vào trong một cái sọt, tiếp theo cô dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.

Đi đường nhỏ, Lưu Ly né tránh người trong thôn, cuối cùng đến nhà Trương Trần Thị.

Người đàn ông của Trương Trần Thị là Trương Đại Tú làm sổ sách ở trấn, cho nên gia cảnh so với người trong thôn mà nói thì giàu có hơn rất nhiều, bọn họ xây dựng nhà ngói gạch xanh, còn có tường vây cao và cửa gỗ rắn chắc.

Lưu Ly tiến lên gõ cửa, rất nhanh có người lên tiếng, tiếp theo cửa được kéo ra từ bên trong.

Mở cửa chính là một nam tử chừng mười sáu mười bảy tuổi, Lưu Ly nhớ rõ, đây là con trai thứ hai của Trương Trần Thị, tên là Trương Nhị Lang.

Nhìn thấy Lưu Ly, trên mặt Trương Nhị Lang không có sự chán ghét hay sợ hãi, mà chỉ có một nét kinh ngạc.

“Lưu Ly tỷ, sao tỷ lại tới đây?”

Lưu Ly còn chưa trả lời, bên trong đã truyền đến giọng nói của Trương Trần Thị: “Nhị Lang, ai tới vậy?”

Âm thanh vừa dứt, Trương Trần Thị đã bước ra từ trong phòng, khi nhìn thấy Lưu Ly cũng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Lưu Ly tới rồi hả, chúng ta đang ăn cơm, cháu ăn chưa? Cùng ăn luôn đi.”

Trương Trần Thị rất nhiệt tình, không có một tia giả dối.

Chỉ là phụ nhân đi theo phía sau Trương Trần Thị khi nghe Trương Trần Thị nói, sắc mặt trở nên không dễ nhìn lắm.

Người này là Điệp Trúc Lam, con dâu lớn của Trương Trần Thị, chưa từng qua lại với nguyên chủ.

Song rõ ràng người này không chào đón cô.

Tuy nhiên Lưu Ly thấy không sao cả, cô cũng đâu phải tiền giấy, đương nhiên không thể ai ai cũng thích cô được.

Trực tiếp bỏ qua Điệp Trúc Lam, Lưu Ly nhìn về phía Trương Trần Thị: “Ta đã ăn rồi, đến đây là có việc thương lượng với thím.”

Lưu Ly dứt lời, Trương Trần Thị còn chưa kịp mở miệng, Điệp Trúc Lam đã lên tiếng trước.

“Lưu Ly muội, như này sắp vào đông rồi, trong nhà lớn nhỏ đều đang há miệng chờ ăn, nhà ta đâu có dễ dàng, thật sự không có lương thực dư thừa cho Lưu Ly muội.”

Hiển nhiên Điệp Trúc Lam cho rằng Lưu Ly đến mượn lương thực.

Trong trí nhớ, vào mùa đông nguyên chủ thật sự không có gì ăn, thế nên tới đây vay mượn vài lần, cũng khó trách Điệp Trúc Lam phòng bị như vậy.

Chỉ là lời nói của Điệp Trúc Lam cũng làm cho Trương Trần Thị và Trương Nhị Lang, còn có Trương Đại Lang lẫn con gái Trương Trần Thị là Trương Hạnh Huệ đều biến sắc.

Mà con gái của Điệp Trúc Lam là Trương Tiểu Muội thì trốn sau lưng cô út, trên mặt sợ hãi lại vẻ mặt ngây thơ, rõ ràng không biết đã xảy ra chuyện gì.