Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 3



CHƯƠNG 3

Nhưng nguyên nhân bị từ hôn lại cũng không phải do bị nguyên chủ làm mất danh tiếng, mà bởi vì khi đối phương lén tới xem mắt, vừa lúc nhìn thấy Lưu Tử Đào quyến rũ hôn phu của nguyên chủ Từ Chính.

Chuyện này trong thôn có không ít người thấy được, cho nên cũng chẳng phải là bí mật gì.

Còn chuyện Lưu Tử Đào bị bỏ, vậy thì càng chẳng có liên quan gì đến cô.

Tuy rằng nguyên chủ và Lưu Tử Đào bây giờ cũng chẳng có qua lại gì, nhưng cô cũng nghe nói, Lưu Tử Đào được gả cho người rất tốt.

Cũng không phải vì trong nhà đối phương có rất nhiều tiền, sống qua ngày cũng coi như không vấn đề gì, nhưng nghe nói đối phương là một người thành thật an phận, mẹ chồng cũng là người tốt tính, gia đình người ta như vậy hiện nay rất được mọi người yêu quý.

Bởi vậy có thể thấy, chuyện Lưu Tử Đào bị bỏ, trong đó tất có ẩn tình.

Nhưng, đại bá nương này lại cố ý hất nước bẩn vào người cô, còn nói thẳng bắt cô phải chịu trách nhiệm, vậy thì có chút sâu xa.

Nếu nói không nhắm đến cô, đánh chết cô cũng không tin.

Nghĩ vậy, Lưu Ly hỏi Phạm Phương Huệ: “Vậy đại bá nương muốn tôi phải chịu trách nhiệm thế nào?”

Vừa nói ra lời này, quả nhiên Lưu Ly thấy được trong mắt Phạm Phương Huệ hiện lên một tia đã thực hiện thành công.

“Cái này thì đơn giản.” Phạm Phương Huệ cho rằng mưu kế của mình đã thành công, vẻ mặt cũng hòa hoãn vài phần, trong mắt thậm chí mang theo chút đắc ý: “Lại nói, mày cũng là cô nương Lưu Gia chúng ta, tao là đại bá nương cũng không làm khó mày.”

Khi nói chuyện, Phạm Phương Huệ đưa mắt nhìn vào nhà tranh, Lưu Ly nhìn thấy hai đứa nhỏ đang lo lắng nhìn ra ngoài, điều này khiến cho lòng Lưu Ly không khỏi dấy lên cảnh báo, đột nhiên có một dự cảm không tốt sinh ra.

“Chuyện mà mày đã làm khi ấy, giờ muốn lấy lại thanh danh, vậy chỉ còn cách lập gia đình thôi, chỉ có gả cho người ta thì Lưu gia chúng ta mới không bị người khác đâm cột sống, tỷ tỷ của mày cũng sẽ tìm được một nhà chồng tốt.”

Ở vương triều Đại Vĩ, cái danh phụ nữ bị bỏ tuy rất khó nghe, nhưng chỉ cần có người đồng ý cưới thì vẫn có thể tái giá.

Nếu không phải nhìn thấy hai mắt của Phạm Phương Huệ cứ liên tục liếc vào trong nhà tranh ngó tới ngó lui, vẻ tính toán hiện rõ nơi đáy mắt, có khi họ đã tin mấy lời này của Phạm Phương Huệ rồi.

Để khiến Phạm Phương Huệ nói tiếp, Lưu Ly giả vờ luống cuống: “Nhưng, nhưng mà đại bá nương, mặt cháu bây giờ… còn đeo theo hai người con nữa, ai mà muốn kết hôn với cháu chứ?”

Lưu Ly hơi cúi đầu, trông có vẻ rất ủ rũ chán nản.

Phạm Phương Huệ thấy vậy thì trưng ra vẻ mặt đắc ý: “Chuyện này cháu phải cảm ơn đại bá nương một phen đấy, hôm nay ta tới đây là để báo cho cháu một mối hôn sự tốt đó.”

“Ở trấn trên có một lão gia họ Trương, tuy đã cưới hai người nương tử nhưng lại chẳng có lấy một mụn con, thế nên ông ta mới nhìn trúng cháu, cũng không chê cháu xấu, còn đồng ý để cháu dẫn hai đứa con cùng tiến vào Trương gia, hứa sẽ cho cháu làm con dâu thứ ba của Trương gia, hơn nữa Bình Bình sẽ trực tiếp trở thành thiếu gia của Trương gia, là người kế thừa hương khói cho Trương gia, mối hôn sự tốt như vậy dù có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy đâu.”