Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 20



CHƯƠNG 20

Giọng nói của Lưu Ly không nhỏ, những món ăn đó mọi người đều chưa từng nghe thấy tên, lập tức sự chú ý của thực khách đổ dồn về đây, người nào người nấy ai cũng nhìn chăm chú.

Tiểu nhị của quán nghe xong càng bất ngờ, thịt kho tàu thì hắn ta biết nhưng thịt kho tàu nấm là gì? Lại còn canh sơn trân, nấm trân đậu phụ vàng, hắn còn chưa từng nghe nói đến mấy món này.

Tiểu nhị của quán bối rối một lát, cuối cùng vẫn nói thật: “Thật sự không dám giấu, nhưng những món tiểu thư vừa gọi, chúng tôi ở đây không có…” Thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.

Lưu Ly nghe vậy sững sờ, làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn về phía tiểu nhị của quán, giống như việc Phúc Mãn Lâu không có những món cô gọi làm cho cô rất bất ngờ. Lưu Ly đứng dậy: “Nếu tiệm ngươi không có thì ta sang Phương Hương Lâu xem thử.”

Nói xong, Lưu Ly đứng dậy, dáng vẻ giống như sắp đi.

“Tiểu thư xin dừng bước.” Chưởng quầy đã nghe thấy động tĩnh ở bên này từ nãy, thấy Lưu Ly định đi, ông ta không thể không gọi lại.

Lưu Ly đứng lại, nhìn về phía người chưởng quầy vừa gọi cô lại: “Chưởng quầy gọi ta lại, chẳng lẽ đầu bếp chỗ ông có thể nấu ra món này sao?”

Chưởng quầy sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Không giấu diếm gì, Phúc Mãn Lâu chúng ta không có món ăn này, Vạn Hương Lâu đối diện cũng không có được đâu.”

Nấm trân, nấm già gì đó ông ta chưa từng nghe qua.

Đương nhiên, chưởng quầy gọi Lưu Ly cũng không phải là vì có lòng nhắc nhở cô phía đối diện không có đồ ăn cô muốn, mà là vì phòng ngừa khách khứa cho rằng Vạn Hương Lâu có món đó mà chạy sang bên kia, dù sao lời nói của tiểu nương tử này đúng là có chút ý tứ dẫn dắt.

Nghĩ như vậy, ánh mắt chưởng quầy nhìn Lưu Ly không khỏi mang theo vài phần nghi ngờ.

Tiểu nương tử này không phải do phía đối diện cố ý tìm tới để đập Phúc Mãn Lâu bọn họ chứ?

Dù sao tiểu nương tử này cũng không giống người có thể ăn được đồ ăn ở tửu lâu.

Lưu Ly ngâm mình nhiều năm ở thương trường, vậy nên nhìn thấu thần sắc và tâm tư của chưởng quầy, song cô chỉ làm bộ như không biết, vẻ mặt tiếc nuối: “Vốn nghĩ nguyên liệu nấu ăn trên tay ta không đầy đủ, nếu mua về làm thì không tiện nên mới đến tửu lâu, nếu hai nhà các ngươi đều không có cách nào làm ra thứ này, vậy ta đành tự mình đi chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn.”

Nói xong, Lưu Ly dắt hai đứa nhỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa tiếc nuối thở dài: “Đồ ăn tươi ngon như vậy mà đại tửu lâu trên trấn này đều không có…” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thực khách vừa nghe Lưu Ly nói món đó rất ngon, trong mắt ai nấy đều không khỏi tiếc nuối.

Nếu tửu lâu có ba món ăn kia, vậy chẳng phải bọn họ cũng có thể nếm được mùi vị tươi ngon kia sao?

Chưởng quầy nghe thấy lời Lưu Ly nói, lại nhìn phản ứng của khách khứa trong tửu lâu, lúc này tâm tư linh hoạt xoay chuyển, ông ta lần nữa gọi Lưu Ly lại: “Tiểu nương tử chờ chút.”

Chờ Lưu Ly quay đầu lại, lần này chưởng quầy cũng không đợi Lưu Ly lên tiếng đã trực tiếp nói: “Phòng bếp này của ta có nguyên liệu nấu ăn sẵn có, nếu tiểu nương tử biết làm thì chi bằng cứ làm ở trong phòng bếp của chúng ta được không?”

Nếu thật sự là mùi vị tươi ngon như cô nói, vậy ông ta sẽ mua công thức nấu ăn của món đó.

Chưởng quầy tính toán như vậy, lại không biết vừa khéo với ý của Lưu Ly.

Trên mặt Lưu Ly lại cố tình làm khó, cô lập tức cắn răng: “Để ta làm cũng được, nhưng chúng ta phải nói xong trước đó, đồ vật nếu làm ra chính là của ta.”

Cô và các con đều đói bụng, nhưng không thể làm việc vô ích mà không ăn.

Chưởng quầy có lòng muốn công thức nấu ăn đương nhiên sẽ đồng ý.