Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 30: Người anh tuyệt vời nhất?



La Tử Ân vỗ vai Dạ Sở Hiên, an ủi:

-Người anh em, tôi từ nhỏ đã thân với cậu, những suy nghĩ của cậu chẳng lẽ còn không biết? Đừng tự trách. Tiểu Kỳ cũng nói con bé không ghét cậu. Nó chẳng qua là tự trách mình gây ra phiền phức mà thôi. Đợi mọi việc an ổn lại, khi đó những suy nghĩ đó của con bé cũng sẽ biến mất.

-Tôi biết. -Dạ Sở Hiên vỗ nhẹ bàn tay La Tử Ân đang đặt trên vai mình -Ngay từ đầu tôi đã biết tiểu Kỳ sẽ có những suy nghĩ đó. Con bé rất hay nghĩ nhiều, và thường lo cho người khác hơn bản thân. Nó từng dành hơn mười năm để nằm trong bệnh viện, vì thế nó trân trọng những người quanh nó, dù chỉ gặp qua một lần.

Phía sau còn có "trước khi nó phải buông ra tất cả.", nhưng Dạ Sở Hiên đã nuốt những lời này xuống. Anh không muốn nhớ lại những lúc cô yếu ớt nằm trên giường bệnh. Lúc đó niềm vui của cô đơn giản chỉ là một quyển sách điện tử anh tiện tay mua mà chính anh cũng không biết cô đã đọc hay chưa. Cô vui vì một viên kẹo nhỏ mà lâu lắm mới được ăn, hay đơn giản là có một con bọ nhỏ bay vào phòng bệnh và đậu ở đâu đó. Cô vui, chỉ vì có một bông hoa nở cạnh cửa sổ, và vui vì những suy nghĩ linh tinh lúc một mình. Cô vui vì những điều đơn giản đến kỳ lạ. Bởi vì cô sợ sau này không thể nhìn thấy những thứ đó.

Cô luôn cười mỗi khi anh tới, và hỏi han những điều nhỏ nhặt. Những ngày bệnh trở nặng, dù rằng rất mệt cô vẫn ép bản thân nở nụ cười đón anh và nói những thứ vớ vẩn. Ngay cả lúc cô mất đi ý thức và đi dần vào cõi chết, cô cũng không hề làm phiền anh. Cô nằm trong phòng bệnh, như đang ngủ. Mà lúc đó, bác sỹ đều đã lắc đầu thương cảm. Anh chưa từng nhận được bất cứ cuộc điện thoại nào của cô, từ bé đến giờ. Cho dù cô phải chịu đựng cơn đau, hay là những cuộc điều trị, hoặc là cô gặp khó khăn, cô vẫn chưa từng gọi cho anh mà luôn tự chịu đựng. Những lúc anh thấy cô, luôn là lúc cô cười. Ngay cả khi anh nghe tin của bác sĩ và vội vã chạy tới, nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt nằm trên giường bệnh với hơi thở yếu ớt, cô vẫn vô thức mà khuôn mặt mỉm cười đón anh. Và tất cả những điều đó luôn làm anh thấy khó chịu. Anh biết cô không muốn làm phiền anh, vì anh phải lo toan cho cuộc sống của hai anh em sau khi ba mẹ mất đi vào trước khi cô bệnh một khoảng thời gian ngắn. Nhưng mọi thứ cô làm đều khiến anh cảm thấy rối rắm. Đôi khi rảnh rỗi, anh lại mong cô gọi điện làm phiền mình, hay chỉ là nhắn cho anh một tin hỏi anh xong việc hay chưa. Mà cô cứ như vậy không tim không phổi lẳng lặng nằm trong phòng bệnh mà đợi anh đến, không một lời hối thúc.

Từ đó đến giờ, cô luôn im lặng như thế, luôn đứng sau anh, như một cô em gái ngoan ngoãn. Với cô anh luôn đúng. Nhưng điều đó luôn khiến anh đau lòng.

-Điểm này tôi có thể thừa nhận. Con bé giống cậu. Nếu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, vậy thì đừng để mọi sự chuẩn bị trở nên vô ích. Mọi thứ sẽ ổn thôi.

Dạ Sở Hiên gật đầu. Anh biết chứ. Anh biết là những suy nghĩ đó của cô rồi sẽ biến mất, nhưng vẫn tránh không được cảm thấy đau lòng. Cô luôn tự nhận lỗi về mình, khiến nhiều lúc anh thậm chí còn hy vọng cô sẽ ghét anh. Nhưng mà, cô vẫn luôn như thế, luôn đứng sau ủng hộ anh, cho anh cảm giác của gia đình, để anh biết phía sau anh vẫn có người chờ anh về nhà...

Dạ Sở Hiên quay lưng đi khỏi mà không vào phòng nghiên cứu. Phía bên trong phòng phát ra những tiếng khóc nấc...

***

Dạ Sở Kỳ khóc đến mệt mỏi, cuối cùng là ngủ quên lúc nào không hay. Cô cũng không biết mình rốt cuộc làm sao lại ngủ, nhưng lúc cô tỉnh dậy đã là sáng sớm, đồng hồ báo thức vẫn chưa kịp kêu. Cô nhìn qua ngày tháng trên tờ lịch điện tử, đứng dậy. Hôm nay cô phải đến lớp.

Dạ Sở Kỳ nghỉ mất một tuần. Vì phải nâng cấp hệ thống nên tốn khá nhiều thời gian. Cô cũng không rõ phía trường học nhận được lý do xin nghỉ gì nữa. Mà, chắc cũng chỉ là bệnh thôi.

-Anh Hai, chào buổi sáng! -Dạ Sở Kỳ vui vẻ chạy từ trên phòng xuống.

Dạ Sở Hiên quay qua, cười một tiếng như thường.

-Sao hôm nay em dậy sớm thế?

-Em muốn vào bếp mà.

Sáu người sống lưng cứng đờ. Dạ Sở Kỳ cười cười.

-Em đùa thôi. Không phải NR-001 đã ở trong bếp rồi sao?

Mấy người gượng cười, cũng không nói gì. Dạ Sở Kỳ rất vui vẻ chạy vào bếp.

-NR-001, cơm trưa hôm nay có gì thế?

Dạ Sở Hiên nhìn theo cô, đáy mắt đầy phiền muộn. Anh hy vọng cô có thể sớm loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực.

Dạ Sở Kỳ theo NR-001 mang đồ ăn ra, kéo ghế ngồi xuống. Cô đột nhiên vỗ một cái xuống bàn.

-Đúng rồi! Còn ván...

-Của em.

Dạ Sở Hiên ngắt lời Dạ Sở Kỳ, ném quả bóng máy sáng lên từng hồi ánh sáng đỏ cho cô. Anh lắc đầu. Cô còn khiến anh lo nhiều. Mà vậy cũng tốt...

-Đúng rồi tiểu Kỳ, hôm trước em rốt cuộc là ở đâu về vậy? Làm sao mà để mất cả ván lướt không?

Không nhắc thì thôi, nhắc tới Dạ Sở Kỳ lại bực mình. Cô tự nhiên lại bị ăn đòn oan, báo hại phải mất một tuần nâng cấp. Bây giờ lên trường mà gặp lại tên Hạ Cảnh Dực đó, xem cô làm gì hắn!

-Em ở nhà bạn.

Dạ Sở Kỳ tìm đại một cái cớ. Cô lén đưa mắt nhìn Dạ Sở Hiên, thấy anh không phản ứng mới âm thầm thở phào.

Dạ Sở Hiên nhíu mày. Dạ Sở Kỳ không biết nói dối. Lấy trí thông minh của anh thừa biết Dạ Sở Kỳ không nói thật, nói gì tới việc cái bộ dạng vụng về che giấu đó đang tố cáo cô. Bạn cô thì việc gì lại không gọi về nhà giúp chứ? Anh đang nghi ngờ một người...

Dạ Sở Kỳ nhìn đồng hồ rồi vội vã ăn sau đó chạy đi.

-Em đi học đây!

-Đi cẩn thận! -Tả Y Y gọi với theo.

-Vâng! -Dạ Sở Kỳ tranh thủ đáp lại.

Còn chưa ai ăn gì. Dạ Sở Hiên buông đũa. Anh thở dài cầm ly nước uống một hơi hết sạch. Tả Y Y nhìn anh.

-Hôm qua tiểu Kỳ nói anh đều nghe thấy hết rồi?

Dạ Sở Hiên hơi chần chừ, nhưng vẫn gật đầu. Tả Y Y cười.

-Con bé sùng bái anh lắm, anh giống như tín ngưỡng của nó vậy. Trong mắt nó anh là người anh tuyệt vời nhất.

Dạ Sở Hiên gật đầu. Đúng là tuyệt vời nhất, đến mức độ cô tự cho rằng sự sống của bản thân gây ảnh hưởng đến điều tuyệt vời đó. Anh mong cô đừng đem anh đặt lên cao như thế.

Nếu hôm qua không phải Tả Y Y sợ có việc gì nên tắt nguồn rồi chạy đi tìm anh, vậy thì cũng không biết cái gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa. Cuộc đời anh có nhiều thứ quan trọng, nhưng cô là quan trọng nhất, là thứ tuyệt đối không thể mất, như một quả cầu thủy tinh mong manh dễ vỡ cần được nâng niu.

***

*tg: chap này nhảm cực:v Ta chẳng biết tại sao viết viết lại ra chap này, nhưng mà đúng nhảm. Ta là ta chịu rồi đấy, tốc độ ra chap này ta theo không nổi, đành chịu thôi. Aizz...!