Xuyên Đến Dị Giới, Tôi Cùng Bạn Thân Trở Thành Pháo Hôi

Chương 35: Đào tạo thuộc hạ



An Sinh trở lại bên Linh Nhạc. Hắn nhận ra có nhiều ánh mắt đều hướng về đây. Có không tốt cũng có ghen tị, ngưỡng mộ.

Linh Nhạc thấy người ngồi đến bên cạnh, cười nói. “Bị thương ở đâu không?”

An Sinh lắc đầu. “Có thấy Bành lục đến không?”

Linh Nhạc nhún vai. “Có lẽ hắn lại đi bán tin tức như việc thường ngày rồi. Giống như bán tin tức của chúng ta vậy.”

Trần Niên ngồi bên cạnh, nghe tiếng hô liền vội vã tạm biệt hai người đến sàn đấu của hắn.

Không lâu sau tên Linh Nhạc cũng được gọi. Trận đấu tiếp tục bắt đầu.

Lần này, Linh Nhạc cùng đấu với một trong tỷ muội cặp sinh đôi tóc tím. Người này tên là Lạc yên, một khuôn mặt rất dễ thương khiến người khác lầm tưởng muốn nuông chiều. Dưới lớp mặt nạ đó lại là một tính cách đáng sợ.

Lạc Yên ngầm đánh giá đối thủ trước mắt, cô ta nhếch miệng cười hướng Linh Nhạc như một lời chào với đối thủ. Linh Nhạc bình tĩnh cười đáp lại.

Trong chính điện, mấy lão sư bàn tán sôi nổi về hai người.

“Tuổi còn nhỏ nhưng năng lực đáng để nể, nếu bồi dưỡng thêm chắc chắn sau này sẽ là thiên tài một phương.”

Một lão sư khác đánh giá.

“Hồn dạng của hài tử kia có chút kỳ lạ.”

Câu này hỏi ra các lão sư khác cũng đồng thời để ý đến. Thanh trường tiêu thành công hấp dẫn ánh mắt của các lão sư. Nhất thời mọi người đều tập trung về Triêt Hồn Tiêu.

“Giống một thanh trúc bình thường nhưng lại mang khí thế sắc bén như của kiếm khí.”

“Không đúng, ngươi nhìn kỹ thân sáo đi.”

Nghe vậy, mọi người lại đồng loạt nhìn về phía thân Triệt Hồn Tiêu.

“Nhìn có chút giống một thanh tiêu.” Một nữ lão sư lên tiếng, những người xung quanh như hiểu ra, sau đó đều đồng loạt gật đầu.

Dưới đấu trường, trận đấu đã bắt đầu đến hồi gay cấn. Chỉ thấy Linh Nhạc liên tục dùng Triệt Hồn Tiêu phản lại các đòn đánh từ roi Tử Điện.

Mỗi khi quất ra, sàn đấu lại nhiều thêm lõm sâu. Đủ để thấy được uy lực của chủ nhân nó.

Hồn lực hai bên không ai nhường ai, trên sàn phát ra tiếng động lớn cùng ánh sáng xanh tím va chạm kịch liệt.

Thấy đối thủ không nhường bước, Linh Nhạc triệt để lùi về sau tạo khoảng cách. Đối phương lại không đơn giản để mất con mồi. Lạc Yên thấy Linh Nhạc lùi về cũng điên cuồng đuổi theo.

Cô ta cảm thấy lần đấu này thực thú vị cũng cảm thấy thích thú với con mồi trước mắt.

Trong suốt trận đấu, đây là lần đầu tiên có kẻ thực lực ngang với cô ta, làm sao để vụt dễ như vậy được.

Lúc này, roi Tử Điện đột nhiên mạnh mẽ đánh đến. Tiếng oanh lớn cùng bụi đá vỡ nát khắp sàn đấu. Linh Nhạc rất nhanh tạo ra kết giới chống đỡ một trận bạo phát vừa rồi.

Trên khán đài, tất cả đều nín thở theo dõi. Nhìn hướng tử điện đánh tới mà Linh Nhạc vẫn không di chuyển, nhiều người đều đã đoán được kết cục. Có kẻ cũng không khỏi cảm thông cho Linh Nhạc, lắc đầu vì hành động ngu dốt của cô.

Nếu không tránh được đòn kế tiếp, tàn phế là điều không tránh được.

Lạc Yên nhìn Linh Nhạc bất động không nghi ngờ gì mà vẫn đánh đến. Cô ta thích thú, hưng phấn khi sắp thắng trận, Tử Điện cũng vì vậy phát ra tiếng rít khó nghe.

Khoảnh khắc này dường như bị chậm lại. Linh Nhạc nhìn đường roi đang quất đến phía mình, hồn lực chợt bộc phát, Triệt Hồn Tiêu trở về nguyên dạng.

Ngay khi cho rằng thắng thua đã định, tiếng sáo đột ngột cất lên phá vỡ sự tĩnh lặng của đấu trường.

Một luồng khí như sóng âm tràn ra, uy lực mạnh mẽ bắn ngược lại về Lạc yên.

Ầm! Tiếng đổ vỡ cùng khói bụi hiện lên.

Linh Nhạc nhìn Lạc Yên vẫn còn trụ trên sàn đấu không khỏi bất ngờ. Người này nhanh nhẹn hơn cô nghĩ.

Trước lúc bị luồng sóng kia đánh đến, cô ta đã kịp thủ thế bám chặt trên sàn đấu.

Lạc Yên mắt nguy hiểm nhìn đến Linh Nhạc, sau đó lại có tâm phòng bị. Cô ta đã ngây thơ khi nghĩ rằng hồn dạng của Linh Nhạc chỉ là một cây trúc trống rỗng.

Không chỉ mình Lạc Yên, tất cả những người quan sát trận đấu đều được mở mang tầm mắt.

Hiển nhiên thời khắc này sẽ càng không thể kéo dài. Lạc Yên rất nhanh bật dậy vận hết tốc lực lao tới.

Cô ta phản ứng nhanh, Linh Nhạc càng là nhân thời cơ mà đánh. Một tiếng sáo cao vút cất lên, xung quanh không gian như rơi vào ma trận.

Chỉ thấy Linh Nhạc tay cầm Triệt Hồn Tiêu thả xuống, Lạc Yên vốn còn trong trạng thái chạy đến cũng đột ngột ngất đi.

Mọi động tác đều quá nhanh và huyền ảo. Tất cả những người chứng kiến trận đấu này đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Lực sát thương như vậy, nếu đánh thật người kia chắc chắn sẽ chết.

Thắng thua rõ ràng, Linh Nhạc trở lại chỗ cũ trên khán đài, cùng An Sinh tiếp tục theo dõi trận đấu của Trần Niên.

Không nghĩ tới, đối thủ của hắn là Hi Phong. Thiếu niên được Linh Nhạc nhắc đến là thiên tài hồn kiếm. Ngược lại, Trần Niên có Hồn thú là bạch xà, màu bạch như mái tóc của chủ nhân nó vậy.

Cả hai bên đều vẫn ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại.

Đối diện sàn đấu đó, Lạc An, muội muội của Lạc Yên đang đấu với một thiếu niên tóc lam.

An Sinh chủ động giải thích. “Thiếu niên tóc Lam là thiếu chủ của Hải phủ.”

Linh Nhạc gật đầu tỏ vẻ đã biết. Chỉ thấy dưới sàn đấu, tóc lam luôn bị Lạc An dồn vào thế bị động.

Thiếu niên nhìn qua khá nhút nhát, năng lực có ngang nhau cũng khó mà có thể đánh lại Lạc An được. Kết quả như đoán trước, tóc lam hoàn toàn rớt khỏi sàn đấu.

Nhìn lại phía Trần Niên. Kiếm khí cùng Bạch xà va chạm, hồn lực tỏa ra tán loạn. Dù ngồi trên khán đài cũng không thể không cảm nhận được nguồn lực mạnh mẽ đó.

Trần Niên cùng Bạch xà liên thủ, Hi Phong cùng kiếm khí của hắn cũng không yếu thế. Va chạm mỗi lúc càng thêm căng thẳng.

Cuối cùng Trần Niên lấy trận pháp mà hắn học được đánh bại Hi Phong. Hai người đều kết thúc trong vui vẻ, không những vậy còn trở thành bằng hữu với nhau.

An Sinh cùng Linh Nhạc đều không khỏi cảm thấy năng lực này của Trần Niên thật vi diệu. Khó ai có thể khiến đối thủ của mình thành bạn được, thế nhưng Trần Niên như được phú thêm một tài năng bẩm sinh này vậy.

“...”

Trở về lại tiểu viện của hai người, cả hai hiếm khi ngửi thấy được mùi thơm hiếm có đang phảng phất ra.

Linh Nhạc vội chạy đến nhà bếp mới phát hiện người vốn cần được dưỡng thương kia đang loay hoay làm cơm.

“Ngươi... bọn ta cũng có thể làm cơm. Trong người ngươi đang có vết thương cần phải dưỡng.”

Bạch nghe vậy cẩn trọng nói.

“Đã phiền chủ nhân phải phân ưu, việc thuộc hạ nên làm thôi.”

“Hơn nữa, nhờ thuốc của ngài. Thương thế của thuộc hạ đã đỡ hơn.”

Linh Nhạc nghe vậy cũng không nói gì nữa. Cô bất lực khuyên ngăn, dù sao Bạch cũng cứng đầu.

An sinh tiến đến một bàn thức ăn trước mắt, tâm tình không mấy vui vẻ với Bạch ngày trước cũng suy giảm chút ít. Hắn buông một câu.

“Bạch, sau bữa liền đến gặp chúng ta.”

Nghe tiếng An Sinh, Bạch lại làm thủ thế một tay ngang trước ngực đáp vâng.

Linh Nhạc không thích để Bạch phải đứng, trực tiếp kéo người ngồi phía còn lại của bàn. Mới đầu Bạch còn hoảng sợ một mực từ chối. Nhưng sau đó bị An Sinh nhìn đến lạnh gáy, hắn đành miễn cưỡng ngồi xuống.

Tuy là không phải phép tắc, nhưng từ lúc trở thành nô lệ hắn chưa cảm thấy bản thân giống người như lần này. Trong lòng cũng vì vậy mà khắc sâu hơn ân huệ của hai vị tiểu chủ nhân.

“...”

Sau bữa ăn, An Sinh cùng Linh Nhạc ngồi trên ghế, mắt chăm chăm nhìn đến ba cái hồn dạng xuất hiện trên tay Bạch.

Đa hồn dạng cũng không hẳn là không có lợi thế. Một Hồn thú thằn lằn kèm theo hai chiếc sừng nhỏ. Hẳn là loại hồn thú biến dị. Hai cái còn lại đều là hồn cụ gồm một thanh đoản đao và một chiếc kim nhỏ.

An Sinh nhìn qua liền phát hiện được điểm mạnh của Bạch.

“Ngươi hẳn tu luyện Hồn thú mà không phải hai cái Hồn cụ kia?”

Bạch mắt mở lớn nhìn An Sinh gật đầu.

“Vâng.”

“Làm sao mà....” Lời chưa nói ra Linh Nhạc liền trả lời thắc mắc của hắn.

“Khi ngươi đang tẩu thoát ở khu chợ đen, ngươi có dùng một cách thức rất lạ, hẳn là không liên quan đến hồn cụ của ngươi rồi.”

Bạch nghe vậy hơi cúi đầu suy ngẫm. Có lẽ lần này hắn thực đã chọn đúng người. Hiếm ai nhìn ra được chiêu thức hắn sử dụng. Càng khó có người biết được kỳ thực hắn vẫn có thể tu luyện.

“Bây giờ ta sẽ cho ngươi thuốc để cải tạo thể chất.” An sinh chợt lên tiếng.

“khi ngươi đã hoàn toàn cải tạo thành công, bọn ta sẽ dạy ngươi thêm nhiều cái khác.”

Bạch nghe vậy vội vàng quỳ xuống cảm tạ, An Sinh phất tay ý bảo hắn đứng lên.

Linh Nhạc cũng tiếp lời.

“Đây là nghĩa vụ của bọn ta. Hơn nữa… nói thẳng với ngươi. Hiện tại chúng ta cũng không phải khá giả, ta muốn ngươi tìm cách lập lên một mạng lưới riêng để có thể buôn bán dược của ta.”

Bạch nghe vậy hướng Linh Nhạc hỏi rõ.

“Ý ngài là...”

Linh Nhạc tựa khoanh tay, hơi nghiêng đầu nhìn vào khoảng vô định trên trần nhà nêu ra kế hoạch của cô.

“Ta làm dược trị thương cấp cao thêm vào đó còn có nhiều thứ thuốc khá hữu dụng.”

“Còn nữa, ta muốn mạng lưới này mặt ngoài là vậy, mặt trong là tổ chức thu thập thông tin.”

Bạch nghe vậy lại thủ thế tuân lệnh. Thấy sắc trời cũng đã muộn hai người liền thả người về.

Linh Nhạc lười biếng nằm lên giường kể lể.

“Thực sự cái số tiền kia có cũng không dùng được.”

An Sinh cười cho qua, hắn biết cô đang nói về số hồn thạch bọn họ tích lũy được nhưng vô phương lấy kia. Nói đến đây mới nhớ, hoa văn của họ vẫn chỉ là mờ ảo không có thêm phản ứng gì khác.

“Linh Nhạc, bông hoa kia có dấu hiệu gì không?”

Linh Nhạc lắc đầu nhàm chán. “Nó vẫn lấy Hồn lực nhưng không thay đổi thêm.”

An Sinh cũng không nói gì nữa, hai người lại trầm mặc một lúc. Linh Nhạc bỗng nhiên nhớ đến việc ngày mai phải đến Tâm Như quán, tâm liền không đợi được mà vội vàng tu luyện.

“...”

Ngày hôm sau, sắc trời còn chưa sáng ba thân ảnh sau dãy núi đã bắt đầu quá trình khắc khổ luyện tập.

Trận đầu Bạch chỉ theo dõi học hỏi. Bắt đầu từ trận thứ hai, An Sinh đều hành người đến không rõ mặt mũi.

Linh Nhạc nhìn thiếu niên mặt mũi bầm dập, không nhìn nổi đành ném cho hắn lọ dược. Cứ như vậy, Bạch liên tục chịu các đòn đánh từ An Sinh.

Hết lần này đến lần khác ngã gục, mỗi lần như vậy Linh Nhạc lại ném cho hắn lọ dược.

Đối với Bạch, đây là lần đầu tiên hắn thấy Hồn dạng của hai vị chủ nhân.

Thú thật hắn cũng bất ngờ vì không nghĩ đến dù chỉ thuộc loại phụ trợ nhưng hai tiểu chủ nhân lại có thể khiến chúng phát huy uy lực thật lớn.

Ban đầu hắn từng có ý định lợi dụng lòng tốt của hai vị chủ nhân để thoát khỏi cái danh nô lệ. Do đó mới có cảnh hắn cúi đầu cầu xin hai người.

Nhưng giờ đây hắn cảm thấy bản thân ngu ngốc đến mức nào. Hai vị tiểu chủ nhân dù biết rõ điều đó nhưng vẫn nguyện ý cứu hắn lại cho hắn lựa chọn đường sống.

Hắn đã từng hứa cả đời sẽ không nguyện theo ai nhưng với hại vị tiểu chủ nhân, hắn nguyện ý.

Ánh sáng mặt trời dần ló dạng, sau những phiến lá có ít sương đọng lại, ánh nắng chiếu lên có chút lấp lánh lên nhìn cũng thật vui mắt.

Ba con người với ba ý nghĩ khác nhau đều đan xen vào trong khung cảnh ấy hài hòa như là một.

Hết chương 35: Cuối cùng đã có được một tiểu đệ trung thành.

Lần này cũng cảm ơn các bạn độc giả đã tìm đến và đọc.

Hắc Liên Hoa.