Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 3 - Chương 56: Tuyết rơi.



Lấy ra chậu ngày hôm qua chứa đầy đóa hoa và nước, Liễu Thư cẩn thận cởi bỏ cái đĩa đậy trên mặt, thấy đóa hoa ngâm một đêm một cỗ mùi thơm ngát tràn ra, thầm ngửi lấy một hơi coi như vừa lòng sau đó liền chỉ huy Allen làm việc.

"Đều bọc đóa hoa cùng nước lại, cẩn thận nước bị đổ ra ngoài." Loại việc thể lực này vẫn là giao cho thú nhân là được, bản thân cô liền nhìn là được.

Allen động tác một ngón tay tuân lệnh, miễn bàn có bao nhiêu trung khuyển, hắn sức lực lớn loại việc vặt dồn đóa hoa này căn bản không đáng nói, dùng nhiều lực vài cái đã đẩy ra nửa bồn nước đóa hoa, loại hoa bốn mùa này hiện tại là màu trắng, nhưng mà vắt ra nước cũng là màu đỏ, ngửi mùi thơm ngát làm người ta vui thích, Liễu Thư rất vừa lòng, sau đó khiến cho Allen nhóm lửa bắt đầu tinh luyện.

Loại chế tác tự chế tinh dầu đơn giản chính là có chút tiêu phí thời gian, may mà bọn họ đều không thèm để ý, Liễu Thư nhìn lò đang cháy lửa, liền đổ nửa bồn nước đóa hoa vào trong nồi, cũng không đậy nắp vung, chính là để cho Allen dùng sức thêm củi thêm hỏa, đây là hiệu quả giống như phương pháp chưng cất đường lần trước.

"Phải nấu bao lâu." Allen thấy mình nấu lên chất lỏng trong nồi cũng sôi lên rồi, trong nồi từng trận sương khói, không biết Liễu Thư rốt cuộc muốn trình độ nào, từ phía dưới bếp lò thò đầu đi ra hỏi: "Đun nữa có thể cháy khô."

"Liền muốn đun khô..." Liễu Thư nhìn chằm chằm nồi, nghe vậy theo bản năng hồi đáp một câu, sau đó ý thức được cái gì vội vàng lắc đầu: "Nga, không đúng, không đúng, không phải đun khô, chính là giống như lần trước nấu đường, em muốn nhắc tới luyện tinh dầu."

Vừa nói như vậy liền hiểu, biết cô đại thế muốn làm gì, Allen cũng không nói thêm nữa trên tay lưu loát nhiều hơn củi lửa, trong nồi hơi nước liền càng đủ, kỳ thực vốn không có bao nhiêu nước, lại tiếp tục nấu như vậy không qua bao lâu chất lỏng đóa hoa trong nồi liền còn lại một chút, Liễu Thư vội vàng kêu dừng tay, sợ tinh dầu đều bị đun khô.

"Thơm quá a ~" lấy ngón tay đầu dính dính chút tinh dầu đóa hoa lau ở trên cổ tay, khe khẽ ngửi một hơi, ừm, dễ ngửi, mùi hoa hoa bốn mùa này vốn là rất dễ ngửi, lúc này tinh luyện ra tinh dầu, có lẽ là dậy phản ứng hoá học đi, cảm giác hương vị biến hóa chút, không phải không tốt, mà là càng thơm, còn không ngấy người lập tức liền hưng phấn lau mùi hương lên tay cổ tay đưa tới trước mặt Allen, hét lên: "Anh mau ngửi mau ngửi, dễ ngửi không?"

Cách được gần lại hỏi mùi, Allen cười cười, nắm tay Liễu Thư, ngón tay ma sát địa phương cô bôi hương, ôn nhu nói: "Thơm, kỳ thực em không bôi cũng thơm." Được rồi, loại lời dễ nghe này ai không thích nghe, nhất là từ trong miệng thú nhân thốt ra, Liễu Thư cảm thấy mỹ mãn bắt tay rút ra, xoay người nhìn tinh dầu trong nồi liền khó khăn rồi.

"Dùng cái gì chứa bây giờ nha." Tốt nhất là cái loại có thể phong kín, bằng không nếu hỏng rồi làm sao bây giờ.

"Anh đi khắc hai cái chai gỗ đi." Allen ngẫm lại cũng đúng, trong nhà không có bình nhỏ thích hợp chứa tinh dầu, hay là bản thân hắn đi bên ngoài làm tốt, Liễu Thư cũng đồng ý: "Như vậy cũng tốt, nhớ kỹ, đồng thời còn phải làm có nút gỗ, như vậy là có thể phong kín lại."

Cả đêm làm tinh dầu liền chứa trong hai cái bình nhỏ cỡ ngón tay, Liễu Thư thật ra không có không hài lòng, ngược lại nhìn cái chai miễn bàn có bao nhiêu đắc ý, đã tinh luyện tinh dầu đóa hoa thành công, như vậy đóa hoa còn lại liền chiếu theo là được, đến lúc đó một khi tinh dầu được mọi người tiếp nhận, cô tin tưởng lấy tính tình thích cái đẹp trời sinhcủa nữ nhân, có lẽ muốn cung không đủ cầu đâu.

Thử làm tinh dầu thành công, Liễu Thư nghiện cũng bắt đầu làm đóa hoa còn lại, không chỉ như thế còn mày mò ra thứ mới khác, trong nhà còn thừa có một chút trân châu, đều là chút lớn nhỏ không đồng nhất vốn chính là đặt ở một bên hiện tại vừa vặn dùng, bột trân châu, mỹ dung tốt nhất.

Nhớ rõ có người nói còn có thể dùng bột sử dụng làm phấn bôi mặt, Liễu Thư trước tiên nghĩ chính là bột mì, nhưng mà cái này muốn gia công một chút, chẳng qua cô cảm thấy mình kỹ thuật gà mờ vẫn là đừng làm, nếu không thành tạo thành lỗ chân lông bế tắc trên mặt nổi mụn liền mất nhiều hơn được, như bây giờ rất tốt, chẳng qua gần đây mặt có chút vội, còn có môi cũng khô, da cũng khô.

Tại thời điểm Liễu Thư cố sức chơi đùa những đồ trang điểm, ngày Gina cùng Carmen ký khế ước cũng đến, hôm đó Allen là muốn đi theo Carmen, cô mang theo hai hài tử, Eva có Lỗ Cách cần chăm sóc không thể giúp đỡ cô, may mắn Kathy lúc này cuối cùng là tín nhiệm một hồi, vỗ ngực nói nhất định sẽ chăm sóc tốt, dưới bán tín bán nghi liền ôm một đứa bé đi.

Lúc này đây quần áo của Gina là chính cô ấy làm, nghe nói quần áo mới của Carmen cũng là cô ra tay, đến thời điểm mọi người trên cơ bản đều đến, có nói đùa nhưng mỗi người dưới tươi cười đều nói tràn đầy chúc phúc với cô nàng. Trong lúc nói chuyện các vị bạn tốt đều đưa lên lễ vật của mình, Liễu Thư đột nhiên nghĩ, tựa như mỗi lần nhóm bạn tốt ký khế ước lễ vật của cô đều phải ra một phen nổi bật đây.

Bật cười lắc lắc đầu, xem Gina hóa trang xong, Liễu Thư ôm Leila trong lòng nhét vào trong lòng Noreen ở bên cạnh, đê cho cô ấy ôm trước còn mình thì tiến lên lấy ra tinh dầu chuẩn bị tốt, mở nút gỗ nhỏ vào một chút ở lòng bàn tay. Lúc Allen làm bình nhỏ cô liền dặn, miệng bình nhỏ sẽ không lập tức đổ ra quá nhiều, thật ra rất thuận tiện.

Thoáng chà xát ở lòng bàn tay Liễu Thư đứng ở trước người Gina bôi ở trên cổ cổ tay mỗi chỗ đều bôi hương, thời điểm rút ra nắp bình hương vị liền dẫn tới người chú ý, lúc này lại nhìn Liễu Thư động tác làm sao còn không biết cô làm cái gì, Kathy sáng mắt lên: "Liễu Thư đây là lễ vật của cậu, tớ nghe nói hai ngày này cậu ở nhà bận việc không thôi, vẫn không có thời gian tìm cậu, xem ra cậu thật là làm mấy thứ này nhỉ, là cái gì nói mau, thơm quá à."

Kathy bùm bùm nói ra một hơi, ôm Lotter liền đi tới phía trước, duỗi dài cổ vô cùng hiếu kỳ nhìn xem rốt cuộc là cái gì mà thơm như vậy, lại còn có thể bôi ở trên người, ừm, cô cũng muốn bôi hương hương gì đó ở trên người, ừm, không thể bất công, trong lòng nghĩ miệng liền nói ra, lời này thật ra làm cho một vài người thực đồng ý, các nàng cũng muốn.

Liếc trắng Kathy một cái, Liễu Thư không tính để ý cô nàng, nhưng mà biết tính tình con hàng này, nếu thật sự không trả lời là cái gì có lẽ là muốn mệnh, vì thế nhìn về phía cô nàng nhíu mày: "Hiện tại không thể nói." Lắc lắc cái chai trong tay, cô đây lại nắp gỗ, cười cười nói: "Hôm nay nhân vật chính chính là Gina." Cái khác nói cũng không nói nhiều, nhét cái chai vào trong tay Gina, ý tứ rõ ràng, tân nương tử là có đặc quyền.

"Cậu..." Kathy không muốn, nhưng mà nhìn Gina, cúi đầu ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng không hài lòng nhưng cũng chỉ là bĩu môi: "Vậy ngày mai cũng có thể đi."

"Được, đến lúc đó tới tìm tớ." Cái này Liễu Thư thật ra không có cự tuyệt, vốn chính là tạo phúc cho đông đảo giống cái.

Nhận được mình vừa lòng, Kathy cũng không náo loạn, chính là để sát vào Gina nhiều hơn thầm ngửi hương vị trên người cô ấy, cảm giác càng mùi thơm hơn cái loại trực tiếp ngửi mùi hoa, tóm lại cô cũng nói không được, không rõ Liễu Thư rốt cuộc làm như thế nào ra có hương vị nước, nhưng cô chính là thực thích, nếu lúc dạy cô nhất định phải học cẩn thận.

Sau nghi thức ký khế ước trước sau như một, dưới ánh nắng chiều chạng vạng mạ lên một tầng ánh sáng vàng trên người hai bạn lữ mới đứng ở phía trên tế đàn. Hai người ở trước mặt Vu y hướng về trời xanh trong lòng tín ngưỡng vào thần thú, lập ra lời thề vĩnh cửu, bên tai nghe lời nói, người chung quanh chúc phúc, Liễu Thư quay đầu xem thú nhân rắn chắc cường tráng bên cạnh, mỉm cười trong lúc hoảng hốt tựa như thấy được bộ dạng lúc ấy mình và Allen lập ra lời thề, không nghĩ tới nháy mắt thời gian đều qua lâu như vậy rồi.

Sau nghi thức vui đùa ầm ĩ là nặng đầu nhất, hôm nay đại thúc Buck thật cao hứng, cười miệng cũng chưa từng khép lại. Mọi người cũng biết nhiều năm đến như vậy chú ấy mang theo con trai rời đi bộ lạc Dực Báo một mình ngẫu nhiên định cư sinh tồn ở một bộ lạc Dực Hổ. Những năm rồi bởi vì vết thương trên người mà gian nan sống qua ngày, tốt xấu cuối cùng được mọi người trợ giúp nuôi lớn đứa nhỏ, thương thế cũng tốt, cuộc sống cũng có lối ra, quan trọng hơn hơn là con trai muốn thú bạn lữ, về sau còn có thể vì hắn sinh hạ tiểu tôn tử, quả thực không có gì đẹp hơn.

Bởi vì có một đám anh em tốt Carmen cũng không bị nhiều khó xử, ăn gì đó con thú do mình săn xong, ôm cô vợ tươi mới ra lò nhanh chóng bay trở về tân gia của bọn họ, nhìn bóng dáng hắn đi xa, mọi người đều tắc lưỡi, không hổ là Dực Báo tộc, tốc độ này quả thực mạnh mẽ không thôi, xem, nhanh như con khỉ.

"Bọn nhỏ đều ngủ, chúng ta cũng trở về đi." Trận lửa trại nghi thức ký khế ước này sẽ nháo đến đêm khuya, may mắn Liễu Thư sớm có chuẩn bị, hai hài tử đều được bao rất nghiêm kín, không chút bị gió lạnh thổi. Allen vừa thấy sắc trời không còn sớm, con trai trong lòng cũng đang ngủ, mà Liễu Thư cũng mệt mỏi liền đề nghị.

Chơi cũng chơi đã, Liễu Thư cũng không có ý kiến, hai người mỗi người ôm một đứa nhỏ đi bộ về nhà. Tiểu Bạch và Tiểu Hỏa hôm nay chiếm tiện nghi, trên hội lửa trại không biết ăn bao nhiêu thứ, chống hai cái bụng nhỏ tròn vo, lúc này cũng không hoạt bát rồi, ngược lại đặc biệt an phận ở trái phải đi theo bọn họ. Hai người hai thú còn cộng thêm hai đứa bé trong lòng lẳng lặng đi tới, dưới bóng đêm thật ra có một loại thân mật khác lưu chuyển.

Allen lo lắng Liễu Thư mệt muốn tiếp nhận đứa nhỏ, nhưng mà cô không cho liền tự mình ôm, đợi đến khi sắp đến cửa nhà giữa bầu trời thế nhưng bắt đầu rơi bông tuyết, đều tự nhiên cũng không lớn giống như là bột phấn. Kỳ thực mấy ngày hôm trước cũng hạ xuống như hạt muối chẳng qua liền không lâu, không nghĩ tới thật là tuyết bắt đầu rơi rồi.

"Tuyết rơi." Tuyết, đại biểu rét lạnh, nhưng mà mỹ lệ, ngay từ đầu tuyết luôn làm cho người ta yêu thích, tựa như sớm chờ đợi rốt cục thì đến đây vậy.

"Ừ, là trận tuyết đầu, xem ra sẽ không quá lớn." Luôn có tồn tại làm người ta mất hứng, cái này không chỉ nhà cô có một con sao, Liễu Thư liếc mắt con hàng này một cái cũng không biết nói cái gì cho phải, quên đi, lắc đầu lòng nghĩ để cho thú nhân ngày nào đó lãng mạn mới gọi là không bình thường đấy.

Một khi tuyết rơi sẽ không muốn ở lâu bên ngoài, hai người chạy nhanh vào nhà sửa sang lại một chút, phải dàn xếp xong hai hài tử, sau đó lại nấu nước gột rửa, náo loạn một ngày đều mệt mỏi nên nghỉ ngơi. Trước khi chuẩn bị Liễu Thư lại mở cửa sổ nhìn xem, bên ngoài tuyết vẫn là bộ dạng kia, cũng không lớn có lẽ không một hồi liền muốn ngừng. Nhưng mà trên đất lại bị phủ lên một tầng trắng, trong viện hình thành một mảnh như thảm mao lông, thật ra khiến cho tiểu viện nhà cô phá lệ sạch sẽ lên.

"Được rồi đừng nhìn." Allen từ phía sau ôm ngang người đứng lên, Liễu Thư vừa rồi rửa mặt một chút trên người mặc quần áo cũng không nhiều, còn dám mở cửa sổ xem tuyết, không hờn giận trừng liếc mắt nhìn cô một cái: "Đông cứng thì làm sao bây giờ?"

"Được được, em sai rồi, lần sau không như vậy, được không?" Allen cái biểu tình này, Liễu Thư cũng không gây cùng hắn, hơi lấy lòng níu níu tóc dài tán ở trước ngực hắn, đây là cô dưỡng thành thói quen, thời điểm không có việc gì liền thích níu một chút, coi như là một loại tình thú giữa hai người. Allen bị kéo một chút liền phá công rồi, vốn chống lại cô hắn cũng cường ngạnh không nổi.

"Không có lần sau." Thấy mình một chút âm một chút dương không tốt, Allen cố nén phụng phịu ôm người nhét vào ổ chăn, chớp mắt rất nhanh cũng đi vào, biết Liễu Thư sợ lạnh mà hắn nhiệt lượng lớn, nằm xuống liền vòng người vào trong ngực tứ chi cũng vững vàng trói buộc, thật ấm người.

"Vâng." Khe khẽ nở nụ cười một chút, Liễu Thư ngoan ngoãn nằm ở trong lòng hắn, đầu dựa vào của trong ngực hắn, nghe tim đập cường kiện trong lồng ngực chậm rãi nhắm mắt lại.

"Đợi lát nữa phải đổi tã cho mấy cục cưng..." Trước lúc sắp ngủ, Liễu Thư còn dặn một câu.

Bất đắc dĩ nhìn xem nôi ở trước giường bọn họ, tuy rằng trong nhà có gian phòng, nhưng mà hiện tại đứa nhỏ còn nhỏ, vẫn đặt ở một phòng ngủ. Thời điểm không có đứa nhỏ thì nghĩ tới đứa nhỏ, có đứa nhỏ mới biết được chăm sóc đến thật là lo lắng, nhất là trước trễ nửa đêm còn phải thay tã còn cho uống sữa. Mùa đông lớn Allen luyến tiếc Liễu Thư dậy ban đêm, chỉ sợ bị đông cứng, một phen đều là chính mình đến, nhưng mà Liễu Thư cũng kiên trì, đứa nhỏ cũng không phải chuyện một người, cô cũng là cần để bụng nhiều hơn.

Trận tuyết đầu cũng không lớn, nhưng mà sau đó liên tục hạ xuống vài trận, toàn bộ thế giới xem như hoàn toàn bị bọc trong màu trắng xóa, cũng may tuyết cũng không phải là rất lớn cũng không mang đến bao nhiêu gây trở ngại, ngày tuyết rơi thú nhân không tốt đi ra ngoài, nhưng tuyết dừng lại thì mấy thô hán tử liền nhịn không được, đều cầm vũ khí ra cửa.

"Tiểu Thư em thích vượn tuyết không?” Hôm nay Allen cũng muốn ra cửa, nghe nói còn có chút xa, đang sửa sang lại đồ đạc cho hắn chợt vừa nghe, nhíu mày: "Con khỉ?"

"Đúng vậy, nhưng mà đây không phải là con khỉ bình thường, một loại rất có nhân tính, đáng tiếc chúng nó không thể hóa thú, bằng không không chừng cũng có thể thân ở bộ tộc thú nhân, nhưng mà cũng đúng, bởi vì chúng nó số lượng ít, chính là thật sự thú hóa, cũng không thành bộ lạc được."

"Anh hỏi em thích làm chi? Chẳng lẽ muốn bắt một con trở về cho em?" Liễu Thư nở nụ cười, thật sự bắt một con trở về cô còn không biết làm thế nào mới tốt đâu, một con khỉ, suy nghĩ liền đau đầu, nếu ở nhà nhảy lên nhảy xuống làm sao bây giờ.

Vừa thấy biểu tình của cô liền biết suy nghĩ cái gì, Allen buồn cười xoa xoa đầu của cô, thừa nhận gật gật đầu: "Anh thật là nghĩ như vậy, anh nói vượn tuyết đó rất có nhân tính, anh nghĩ bắt một con nhỏ trở về cẩn thận dưỡng quen rồi, em ở nhà một mình còn có thể giúp đỡ em nhiều." Allen là đau lòng ở sau khi hắn ra cửa cô một mình chăm đứa nhỏ vất vả, đây là vì cái gì muốn làm như vậy.

"Thật sự có có nhân tính như vậy, còn có thể giúp em bận rộn hả?" Liễu Thư có điểm hoài nghi, nhưng mà có hai cái tiền lệ Tiểu Bạch Tiểu Hỏa, không chừng thật sự có động vật trí lực cao đâu, cũng đúng nhỉ, không thể bình thường đối đãi thế giới này, nó có đôi khi vẫn là thực huyền huyễn động kinh.

"Quên đi, anh nói em cũng không rõ ràng lắm, chờ anh bắt trở về cho em xem là được." Allen tin tưởng tràn đầy nói, nâng Liễu Thư hôn một cái, thỏa mãn xong cầm trường thương cõng cung tiễn của mình cất bước lớn rời khỏi cửa.

Liễu Thư lẳng lặng nhìn bóng dáng của hắn, nâng tay muốn nói cái gì, không đợi cô mở miệng, người đứng ở trong tuyết dẫn đầu xoay người, cười ôn hòa với cô.

"Chờ anh trở lại, nhất định bắt cho em cẩn thận nhìn xem." Dứt lời, thế này mới mở cửa viện ra chân chính rời đi.

"Tự anh cẩn thận một chút." Liễu Thư vẫn cao giọng dặn dò một câu, vượn tuyết tốt như vậy, thế nào không có người nào bắt chứ, đừng không để ý tự mình xông loạn địa phương nguy hiểm, đáp lại Liễu Thư là Allen vẫy vẫy tay với cô, tỏ vẻ nghe được.

"Y nha nha." Allen đều đi rồi, Liễu Thư còn đứng ở cạnh cửa nhìn, Lotter Leila đặt ở trong nôi bị bỏ qua không hài lòng, vung tay nhỏ bé miệng phát ra âm thanh muốn khiến cho a mẹ lực chú ý.

"Được rồi, đừng kêu, a ba đều đi rồi, đến cho mẹ xem có đi tiểu hay không." Phục hồi tinh thần lại, Liễu Thư cũng bỏ qua cảm giác vừa rồi lại đột nhiên thực không nỡ xa Allen, vỗ vỗ đầu thấy mình có phải hoảng thần hay không, chỉ là săn bắn bình thường thôi, có cái gì không nỡ, chẳng lẽ gần đây nùng tình mật ý lại làm kiêu, vừa tưởng liền nở nụ cười.

Allen hôm nay muốn đi ra ngoài thật lâu, giữa trưa cũng sẽ không trở về, trời lại tuyết rơi Liễu Thư không bận việc gì, nghĩ đến bây giờ đều rét lạnh nhóm tiểu thú hậu viện cũng phải qua tốt mùa đông mới được, vì thế liền ôm chút cỏ khô bố trí dầy dày bên trong vài chuồng thú, miễn cho đông cứng, động vật cũng sẽ sinh bệnh.