Xuyên Cố Tình Hương

Chương 7



Ly Y Khả Sanh vừa phòng thủ vừa vẫy tay cười với đám Vân Hiểu dưới khán đài khiến Vân Hiểu ôm mặt, tiểu thư, đây tuyệt đối không phải là lúc đùa giỡn.

Bích A Dao cùng Vân Tranh bật cười, Lạc Phái đã muốn ngoác miệng, linh hoạt tiểu nha đầu hai mắt sáng lóa chỉ hận không thể phi lên khán đài giương kiếm cổ vũ Ly Y Khả Sanh. Nhìn động tác như đang chơi đùa của nàng,người xem không khỏi buồn cười, Giới Phái mặt mũi tối sầm, lão già râu trắng khuôn mặt âm hiểm,đứng đầu Giơi Ly vốn muốn ra tay liền bị một trận sát khí chế trụ, lão than thầm, đưa mắt dò tìm trên khán đài nơi hoàng tộc ngồi, kẻ có thể tay không dùng một ánh mắt làm sát chiêu, trong Tam Lục Địa,trừ người kia...thật xem không có người thứ hai, thu lại ý nghĩ muốn dùng ám chiêu, lão nhìn kỹ thân ảnh nữ tử che mặt kia, rất lâu sau mới cảm thấy một trận quen thuộc liền xem xét Nghiên Dư hoàn toàn hồn phách dõi theo trận thi đấu.

Ly Y Khả Sanh thấy giỡn đủ, rốt cuộc động thủ rút tiểu đao của Vân Tranh ném lên trời, tay tụ hội nội lực khí khiến tiểu đao rung rung quay một vòng đấu với kiếm trên tay Uy Linh.

Nàng ta cư nhiên tay không điều khiển binh khí!!!

Uy Linh tay vung kiếm, xoay vòng vài lần, y phục trên người bị tiểu đao cứa rách muốn rớt xuống

" Hừ.. " Uy Linh căm hận, thân thể chỗ nhuốm máu lấm thấm vài nơi, nhìn tổng thể màu tím che đi huyết sắc đang lan ra ngày càng nhiều. Những người có võ công tại đây đều đã nhận ra máu tanh trong không khí nhưng chưa bị đánh bay khỏi khán đài, tím y nữ tử vẫn chưa thua

Vân Tranh cùng tiểu nha đầu mỗi người một dải lụa tung lên cổ vũ, hưng phấn không thôi, Lạc Phái nín nhịn, trong lòng mừng như mở cờ, ngoài mặt bình thản dõi mắt theo thân ảnh Ly Y Khả Sanh, bị tiếng ồn của hai tiểu cô nương vì vui mừng mà hưng phấn át đi không khí sôi sục trên khán đài

" Một " Ly Y Khả Sanh lên tiếng, đếm nhẩm từ đầu, dùng chiêu thức sát thủ ở hiện đại tránh đi vài lần nội lực sắp tới, trực tiếp vung đao, tay không đánh trả giơ một cước đá thẳng vào xương hàm của Uy Linh khiến nàng ta lay động, tay chân chậm dần, khuôn mặt đau điếng

" Hai " hai tay mỏng dẻo kéo lấy thắt lưng Uy Linh, xoay người lấy đà bật lên lộn một vòng ra sau lưng y, tay bóp lấy cổ, bẻ quặp sang bên khiến nàng ta hít khí lạnh " A...." thét lên một tiếng đau đớn

" Kết thúc "

Trước ánh nhìn kinh ngạc xung quanh, Ly Y Khả Sanh đẩy lưng khiến Uy Linh chân lảo đạo tưởng ngã dập xuống sàn lại bị một chân nàng đỡ lấy nâng lên, tay tụ hội ba phần công lực, đập thẳng vào lưng khiến nàng ta thân thể " Rầm" một tiếng khán đài lõm sâu vừa khít Uy Linh

" Này.... "

Công phu vừa rồi rốt cuộc kỳ quái lại xuất phát từ Lạc Phái của Diêu Quang? Không một thành nội lực, chỉ dùng tay chân kết hợp linh hoạt một chiêu liền có thể đả bại đối phương đến thảm hại không phản kháng nổi, nếu để nàng ta đấu trực diện sát thân, hoàn toàn có thể bị giết trong chốc lát.

Tiếng vỗ tay không ngớt vang lên, Ly Y Khả Sanh cúi nhìn Uy Linh đã bất động dưới vết lõm trên khán đài, lão nhân giám sát một tiếng " Lạc Phái thắng " liền nhận được tiếp tung hô

Hoàng tộc ánh mắt không khỏi dòm ngó nhìn nữ tử che lụa dưới khán đài, nhìn nhau một ánh mắt, âm mưu nảy sinh. Trong đám người tụ tập, lại càng tránh không thoát vài ánh mắt tìm tòi dò xét, lần này, là một hồi huyết tinh vũ phong, những bí mật được che dấu kĩ càng không lộ sơ hở nay trong chốc lát đều gần như phô bày trước mắt. Không khó để thực hiện cũng chẳng dễ để lật lại tuy nhiên, kẽ trời vốn sẽ hở, huống hồ gì thế nhân lại ra tay

Các đệ tử Giới Ly mặt mũi ai đều tối hẳn tới nâng Uy Linh đặt trên cáng khiêng đi, nhìn toàn thân máu me, khuôn mặt lệch, dung nhan đã có vết, một vài đệ tử nữ bất bình lên tiếng

" Ngươi ra tay không phân rõ nặng nhẹ như vậy, thật quá đáng "

" Đây rõ là công tư bất phân minh, ngươi xem nữ hài tử hủy dung thật giống như đường chết "

Đám Vân Hiểu cùng Lạc Phái lên khán đài, Vân Tranh đứng trước che chắn Ly Y Khả Sanh tránh vài nhân có ý đồ bất chính muốn động tay động chân

" Các ngươi đây là ý gì? công tử bất phân? Ngươi xem nàng ta đả thương ta còn sai người dùng thủ đoạn bỉ ổi. Ra chiêu đều âm độc hạ sát muốn lấy mạng người " Tiểu nha đầu ôm ngực ho khụ khụ vẫn cố lớn tiếng trợn mắt nhìn đám nữ đệ tử Giới Ly phái, Ly Y Khả Sanh liếc Vân Hiểu cả ba đều biết ý muốn rời đi, phía sau không biết từ lúc nào đã có người chặn lại.

Đám nữ đệ tử Giới Ly mím môi, đều nhìn các nam đệ tử không lên tiếng giống như đã hoàn toàn đồng ý lời vừa rồi.

" Hừ, còn không biết xấu hổ lớn tiếng bịa đặt, ta xem Giới Ly phái đây là muốn thi đấu không quang minh chính đại "

Tiểu nha đầu bám lấy Ly Y Khả Sanh khiến nàng muốn rút tay cũng không được, đành im lặng không nói quá nhiều lời. Đôi nam nữ ngăn tiểu nha đầu, cười trừ với Lão nhân gia đứng dưới khán đài, Nghiên Dư nhìn nữ đệ tử, ôm trường kiếm nói với tiểu nha đầu

" Đôi bên đều có người nội thương, cô nương sớm nên nghỉ ngơi dưỡng thân thể hồi phục, Giới Ly phái sẽ điều tra kẻ chủ mưu phía sau ám hại, nhất định sẽ cho cô nương một cái công đạo "

Giọng nói không lạnh không nhạt, có uy trong từng câu, trước khi rời đi hắn liếc nhìn Ly Y Khả Sanh sau cùng không nói gì thêm, đưa chúng đệ tử rời khán đài tránh gây thị phi

Lạc Phái cũng rời khỏi khán đài, sau cùng để cho các đệ tử khác lên thi đấu. Chuyện ngày hôm nay, quả nhiên gây tiếng vang không nhỏ đối với Lạc Phái, nghe trong Lạc Phái có nữ đệ tử thần bí, chiêu thức chưa từng xem qua, thu hút không ít nhân sĩ hướng tới.

Chính vì thế, hiện tại, phòng Ly Y Khả Sanh cũng xuất hiện vài vị khách không mời, một là tới cảm tạ, hai là tới uy hiếp

" Ly cô nương, Lạc Phái ghi tạc ân tình suốt đời, chỉ mong cô nương nghĩ tới gia nhập Lạc Phái, Diêu Quang hoàng triều sớm có trọng dụng " Đôi nam nữ ngồi trên ghế, người nhấp trà người lên tiếng. Tiểu nha đầu cùng các đệ tử khác đều bị ngăn trở bên ngoài, động tĩnh bên trong được giảm âm tốt nhất, chỉ đủ cho vài người trong phòng nghe thấy

Ly Y Khả Sanh chống cằm, tránh không khỏi một trận nhức đầu. Đây là cái gì? Chính là tự mình lấy đá đập chân mình. Nàng vốn đã lãnh hội qua nhiều lần lại kìm lòng không được ra tay tương trợ. Nay vừa có ân vừa có oán

" Vị này... nên xưng hô thế nào? " Vân Hiểu rót trà, cười nhẹ

" Ta họ Dinh tự Hà Thi, ngài ấy là huynh trưởng Dinh Hà Văn, chúng ta là đệ tử dưới trướng chủ Lạc Phái "

Dinh Hà Thi nhận trà, tay ngọc nâng lên thưởng thức,mắt không ngừng liếc Ly Y Khả Sanh không động tĩnh.

" Tiểu thư nhà chúng ta chỉ biết vài công phu mèo cào, khó khăn không thể gia nhập Lạc Phái, các vị, hay là.."

Dinh Hà Thi ngắt lời " Công phu mèo cào của tiểu thư đây mới là thứ khiến các môn phái để mắt tới, cô nương nói xem, chẳng lẽ nữ hài tử du ngọan không mục đích? Trước nên có cái nhà, mà nhà ở đây Lạc Phái sẽ đảm nhiệm, tuyệt đối không để ba vị chịu thiệt thòi "

Vân Hiểu cười cười, người đây là tới cố ý muốn thu nạp tiểu thư nhà nàng, nhìn tiểu thư một bên vô tâm vô phế, trong lòng tránh không khỏi than thầm thở dài. Lại đưa mắt nhìn Dinh Hà Thi cùng Dinh Hà Văn, nam nhân kia từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, lạnh nhạt như nước

" Chuyện này, tiểu thư nhà chúng ta muốn suy xét kĩ, nhất định sẽ hồi đáp các vị "

" Chờ ngày lành tháng tốt chi bằng hôm nay nhân tiện,có thể trong nén nhang mà suy xét " Vài đệ tử của Lạc Phái tay cầm kiếm bước vào phòng, Vân Tranh rút đao cảnh giác nhìn. Vân Hiểu ẩn ý cười, Dinh Hà Thi này vốn tưởng dịu dàng nữ tử lần gặp mặt trước nay lại không nghĩ tới âm ngoan muốn ép tiểu thư tới đường cùng gia nhập Lạc Phái. Xem ra, kẻ tiểu nhân so với ngụy quân tử vẫn là khác nhau một bậc

Ly Y Khả Sanh cảm nhận không khí lạnh trong phòng, chén trà nhấp ngụm, còn chưa biết tu vi của Dinh Hà Thi cùng Dinh Hà Văn này ra sao, manh động là điều ngu xuẩn. Nàng là kẻ có chính kiến, nếu ép buộc cũng đừng trách ngói vỡ ly tan. Không khí trong phòng giảm nhanh, Vân Tranh hai búi tóc lắc đầu nhìn Vân Hiểu

Muốn tiểu thư gia nhập Lạc Phái, chỉ sợ các ngươi không có gan tiếp nhận cũng không đủ thân phận tiếp nhận

Vân Hiểu nói " Các vị đây là muốn báo đáp ân tình tiểu thư sao? "

" Cô nương, hoàn toàn không thể nói vậy, không những báo ân mà báo ân đến không kẻ nào không muốn. Diêu Quang hoàng triều coi trọng việc thi đấu lần này, muốn nắm trong tay Ấn Phong điều khiển, nhận tiến cống từ hai nước còn lại cùng các nước chư hầu, nếu cô nương thay nha đầu kia thi đấu được giải nhất định sẽ được hoàng triều Diêu Quang trọng dụng, không thiệt thòi ba vị, việc này đều có lợi "

Dinh Hà Thi lời ngon tiếng ngọt, từng câu từng chữ đều giống như đưa cho Ly Y Khả Sanh điểm tâm ngọt không thể cự tuyệt. Bích A Dao bước vào phòng, đứng sau lưng Ly Y Khả Sanh, Vân Hiểu liếc nàng ta vừa mới xuất hiện, trong lòng nghi hoặc dời sự chú ý

" Các ngươi, xem ra là muốn đồng quy vu tận? " Ly Y Khả Sanh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cười trầm thấp, chén trà trên tay vì cười mà rung lên, Vân Hiểu lùi về phía sau, tiểu thư nhà các nàng đã lên tiếng, chuyện còn lại vốn không phải phận sự

" Ly cô nương" Dinh Hà Thi nhận được sự uy hiếp, giọng nói nhẹ nhàng đi

" Đừng khiến ta uổng công ra mặt giúp các ngươi, nếu để các môn phái khác biết Lạc Phái uy hiếp một tiểu cô nương tay không tấc sắt, ta xem các ngươi trụ vững tới mức nào " Đặt chén trà xuống, hai tay nắm lấy mép bàn, cúi nhìn Dinh Hà Thi cùng Dinh Hà Văn đang ngồi, ánh mắt cao cao tại thượng, không đủ sự kiên nhẫn nghe người khác nói, thật giống như bậc chí tôn trên cao, khí chất khác người, dung mạo sau màn lụa ắt sẽ khiến một hồi họa thủy

Chúng đệ tử kiếm giương lên đều bị một tay Ly Y Khả Sanh hút hết lại thành một vòng tròn nhàu nát kim loại. Tiếng " Rầm " vang lên, trong nháy mắt vũ khí trên tay các đệ tử đều đã bị nàng ném ra ngoài, cửa phòng trọ tầng trên đã tạo thành một lỗ hổng lớn gây tiếng động cho các phòng xung quanh

Dinh Hà Thi khuôn mặt trầm xuống, tay thon trong áo nắm chặt

"Lạc Phái, muốn uy hiếp người khác trước đừng nên để kẻ như ta nắm được thóp " Ly Y Khả Sanh vung tay áo, đứng dựa thành bàn, không để xót khỏi biểu cảm âm u của đôi nam nữ

" Đã làm phiền " Dinh Hà Thi cười hòa, đứng lên chắp tay liếc chúng đệ tử rời khỏi phòng. Kiếm trong tay họ đều bị Ly Y Khả Sanh một chiêu thu hồi vất hết, nay đều tay không ra về

" Không Tiễn " Vân Tranh lớn tiếng, cười ha ha ôm trường kiếm, hớp vài ngụm trà lấy hơi, hai tay phẩy phẩy nhìn tiểu thư nhà nàng ra dáng oai phong, vốn tưởng người không bận tâm lại không nghĩ tới lên tiếng

Vân Tranh bị Ly Y Khả Sanh trừng mắt mới mím môi tuyệt không cười ngoác miệng. Thật không có tiền đồ!

" Tiểu thư, chuyện ngày hôm nay Lạc Phái tuyệt đối không bỏ qua, mai là ngày thi đấu quyết phân thắng bại, chỉ e rằng có kẻ tâm ngứa ngáy "

" Ân, ta đang sợ " Ly Y Khả Sanh xua xua tay, vốn muốn hớp nốt ngụm trà liền phát hiện trong chén không còn giọt nào, phi tới đuổi bắt Vân Tranh.

Biểu hiện của người cũng thật là kẻ đang sợ quá đi, Vân Hiểu thu dọn ấm chén, tiếp tục thở dài trong lòng, chỉ sợ thiên hạ không loạn, tính cách này... trước kia tiểu thư vốn không hề có. Nàng ngừng lại, đáy mắt tối đen, tay cầm khăn lau mặt bàn dính nước, nhìn Bích A Dao đang cuời đùa cùng Vân Tranh và Ly Y Khả Sanh, thu mắt ra ngoài kêu tiểu nhị dọn dẹp tàn cuộc, lỗ hồng do Ly Y Khả Sanh tạo ra.

Mùi trầm hương quanh quẩn vờn mũi, thân thể cong lên, hưởng thụ sự vuốt ve nam nhân, một mực kháng cự một mực rên khẽ, tay bị nắm lấy, nằm úp trên thảm lông cáo. Ly Y Khả Sanh giống như hồi tưởng ký ức, quay về căn phòng ở Mê Hương Viện, cảm nhận một trận kích tình mãnh liệt, lưng ẩm ướt, bàn tay nam nhân nắm lấy cằm nàng, bạc môi vờn quanh. Thân thể run rẩy từng đợt, nàng nghe được âm thanh chính mình phát ra tiếng rên kiều ngạo, eo nhỏ bị ghì chặt vốn muốn cử động nay lại không thể

Khung cảnh mờ ảo, lụa đỏ phất phơ, nam nhân hít khí sâu âu yếm lấy thân thể.

" Ư... " Mắt muốn mở, tay chân muốn vùng dậy cử động lại vô lực kháng cự, cổ truyền tới một trận đau đớn, môi mỏng giống như bị vật gì hút lấy không buông, tư vị đắng tan trong khoang miệng lan truyền, mê man không phân biệt thực hư.

" Hộc.. " Ly Y Khả Sanh bật dậy, trán thấm đẫm mồ hôi, mơ hồ nhìn ngoài cửa sổ mở toang. Nguyệt sáng rọi vào phòng. Vân Hiểu cùng Vân Tranh đều có kỷ tháp trải thảm đang ngủ say giấc

Ra là mộng, toàn thân vô lực hít lấy không khí dồn dập, trong phòng vẫn thoang thoảng mùi hương lạ, trầm hương Vân Hiểu đốt chưa bao giờ tắt. Đến thế giới này khá lâu, nàng hôm nay mới thực sư thấy mộng xuân sống động đến chân thật, toàn thân tứ chi gân cốt đều như sôi sục huyết mạch. Ly Y Khả Sanh lau đi vệt mồ hôi chảy xuống ghò má, rời giường khe khẽ đóng cửa sổ tránh kinh động hai người trong phòng. Tới gần bàn trà rót lấy cốc nước, trong miệng một trận đắng ngắt, hớp lấy một hơi liền thỏa mãn ngồi xuống ghế.

" Tiểu thư... " Vân Tranh dụi dụi mắt, lơ mơ bò dậy

" Ta khát "

" Ân, sao không nói em đi rót nước " Vốn biết tính tình tiểu thư nhà nàng không quen hầu hạ, Vân Tranh ôm gối lim dim

" Em ngủ đi" Xoa xoa trán, Ly Y Khả Sanh lên giường, vặn vẹo cổ đang nhức mới dần chìm vào giấc ngủ. Tư vị đắng ngắt giống như mộng, có chăng cũng là một nữ hài tử mơ lấy mộng xuân kể từ khi bị cưỡng hôn trong ngõ nhỏ. Tên nam nhân đáng chết!

Vân Hiểu mắt từ từ mở, liếc nhìn Ly Y Khả Sanh hơi thở đều đều, đứng dậy thay một tệp hương khác, Vân Tranh mắt tỉnh như chưa từng ngủ, chỉ dừng lại ở nhìn, trực tiếp nằm quay lưng, nhét một viên đan dược vào nuốt, thấy động tác vậy, Vân Hiểu cũng lấy từ trong áo ra một viên đan dược ngậm lấy

Đêm khuya hôm nay tưởng chừng như yên ắng , ngoài cửa sổ cùng cửa chính, hàng loạt vết máu chảy dài bắn lên thành ghỗ, trên nóc nhà, máu chảy lênh láng đều đã được người âm thầm dọn dẹp