Xứng Danh Một Đêm Bảy Lần Lang

Chương 7: Đông Quách tiên sinh và lang 7



Edit+Beta: Shim

Lang nói “hấp thu toàn bộ mới lui ra ngoài”, cũng không biết hấp thu này bao giờ mới xong.

Hắn trêu ghẹo thư sinh ngốc đến nửa canh giờ, đến khi y kêu không ra hơi, “lần này” của hắn mới kết thúc, phun trào đầy ngập bông cúc đáng thương.

Thư sinh cảm thấy có thứ gì đó không chút lưu tình tưới tắm tràng lộ, kéo dài một lúc thật lâu.

“Ô, hỗn đản. Ta hận chết ngươi.” Nghiêng người ôm lấy gối, cảm xúc bị mãnh liệt bắn vào làm y cong người lại, một phen dục tiên dục tử không nói lên câu, nước mắt cũng bị ép ra.

Trong lòng y thống giận cực điểm, vừa giận lang xấu xa độc ác, đồng thời trầm luân bể dục không cách nào kiềm chế.

Thẳng đến lang tiên sinh bắn giọt tinh hoa cuối cùng vào u huyệt không ngừng mấp máy, hắn mới ôm tiểu tình nhân ngã xuống nệm chăn mềm mại.

Lang lộng thư sinh một đêm, tinh thần vẫn còn sáng láng, giờ này nhàn rỗi ở bên tai y bông đùa, “Ta vất vả hầu hạ ngươi như vậy, còn chưa thỏa mãn sao?”

Y nhỏ giọng nức nở, không muốn cùng người này, à không, lang này nói chuyện.

Nhưng thư sinh không đáp, lang lại càng nổi hứng trêu chọc. Tóc đen như thác rũ xuống gối, vài sợi lưa thưa phủ trên mặt thư sinh. Lang vươn tay gạt tóc, ngón tay lưu luyến vuốt ve khuôn mặt trắng nộn không rời.

Thư sinh bị lang thân mật xoa nắn, lại không cảm thấy chút nào ôn nhu, chỉ thấy thẹn không chịu nổi. Dù sao lúc này bọn họ không chỉ quang lõa dính sát, thậm chí hạ thể còn lồng chặt vào nhau.

Y dần dần tìm lại hô hấp, các giác quan cũng hồi phục. Nói ra thì cũng thật kì quái, bị hành cả một đêm thêm một buổi sáng, đáng lẽ thắt lưng bắp đùi phải nhức mỏi mới đúng. Đằng này ngoại trừ mệt mỏi, khi tỉnh dậy, một chút nặng nề đau đớn cũng tiêu tan không thấy!

Lang chôn chặt trong tiểu huyệt ấm áp vô cùng thoải mái. Hắn nhìn y hai mắt rưng rưng, mặt đỏ tai đỏ, một biểu tình thống hận không thể giết người liều chết, lại càng nổi tà tâm.

“Ta hỏi ngươi, sao không trả lời?”

“….” Thư sinh dùng đôi mắt căm hận lệ quang mênh mang liếc hắn, vẫn không nói lời nào. Nhưng y nào biết, im lặng của y lại đổi lấy mấy nhịp đong đưa thắt lưng của kẻ xấu xa nào đó.

Lang vừa động, không thể nghi ngờ, liền nhanh chóng kích thích tiểu huyệt đang cùng hắn “trồng” một chỗ, bây giờ nơi đó càng thêm mẫn cảm, nhiều nước mĩ vị.

“Ư…grrrr…” Thư sinh suýt chút rên ra tiếng, chính tại thời điểm mấu chốt nén lại cổ họng.

Thành công kiềm chế, y cảm giác một tia thắng lợi.

Lang lại nở nụ cười: “Ngươi thật cổ hủ. Rõ ràng bị ta làm sướng đến hôn mê mấy lượt, cao trào không biết bao nhiêu lần. Đã không nói lời cảm kích ta, còn cố làm bộ làm tịch.”

“Sở dĩ là ta cứu ngươi, ngươi lại đi “ăn” ta!” Thư sinh cuối cùng phẫn nộ quát lên.

Đáng tiếc thanh âm khàn khàn vô lực không những chẳng gây uy hiếp, trong tai lang lại tăng thêm mấy phần sắc dục. Hắn ôm lấy y, nhìn ngắm khuôn mặt tràn đầy xuân sắc lại phẫn nộ xấu hổ, nhịn không được động tình, ác ý nhấp hông mấy cái.

“Ô! Ngươi, ngươi… Mau cút ra ngoài.”

“Chưa đến lúc đâu.” Lang ôm thư sinh, ngáp một cái, “Ta cật lực một đêm, ngươi đã ngủ không ít, giờ thì bồi ta nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, thật sự gối bên cạnh thư sinh, từ từ nhắm mắt, rất nhanh bên tai y truyền đến tiếng ngáy nhè nhẹ.

Y không thể tin nổi. Sao lang có thể cứ thế ngủ đi?

Chờ hắn ngủ say, thử đẩy người ra, nhưng hắn ngủ vẫn còn ôm chặt không chịu buông. Y lui một tấc, hắn tiến một tấc, đến khi đã chạm đầu giường thì không còn đường nào trốn chạy.

Y chỉ cảm thấy bông cúc đáng thương của mình bị lang đút no căng đầy. Vật kia trong lúc chủ nhân đang say ngủ, dường như giống vật sống, thỉnh thoảng nhấp nhấp vài cái. Thư sinh đáng thương cho dù vừa tức vừa hận, lại thực sự không cách nào thoát thân.

Ban đêm y lúc tỉnh lúc mê, vốn không đủ giấc, lúc này có giãy dụa cũng vô ích, đành chỉ để lang tùy ý chấn áp. Mặt trời đã lên cao, trong đầu y một mảnh lộn xộn, đầy hối hận mình lương thiện bừa bãi rước họa vào thân, suy nghĩ chốc lát liền lăn ra ngủ vù vù.