Xui Tới Ba Đời Mới Gặp Anh

Chương 4



“Cái gì? !” Dừng động tác ăn điểm tâm, Lâm Tử KLiệt sắc mặt biến hóa, “Ông nói cái gì, lặp lại lần nữa.”

Lão quản gia cung kính đứng ở một bên, hàm súc lặp lại: “Tiểu thư Chung gia thi đậu ở trường cao đẳng trung học Nhất Tâm, cho nên năm nay không có cách nào sắp xếp học chung một lớp.”

Cô ấy đi thi tuyển lên lớp? Trường học của bọn họ rõ ràng là tuyển thẳng –

Chậm rãi cầm khăn ăn lau khóe miệng, cậu mặt không biến sắc hỏi: “Trường cao đẳng trung học Nhất Tâm là gì vậy?”

Hank lấy ra một tờ giới thiệu vắn tắt, đeo mắt kính, bình chân như vại nói ra: “Trường cao đẳng trung học Nhất Tâm, chế độ mười năm, trong trường chia ra các khoa: khoa phổ thông, khoa kinh doanh thương mại, khoa thiết kế quảng cáo các loại, ở Đài……”

“Tư nhân sao?” Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, cắt đứt lời lão quản gia đang trình bày.

“Công lập.” Kính lão Hank đẩy xuống sống mũi, nhìn thiếu gia trả lời.

“Không thể……” Cậu nhướng mày, không hỏi toàn bộ vấn đề.

“Vâng” Lão quản gia Hank hiển nhiên biết cậu đang hỏi cái gì, vẻ mặt vẫn nghiêm chỉnh nói: “Trường công quả thật không có cách nào.”

Một cỗ men chua không vui trong lồng ngực trào dâng, cậu nghếch mày, kích động: “Vậy tôi –”

Nhưng cậu mới vừa nói ra hai chữ, liền bị lão quản gia cắt đứt.

“Khụ khụ…… Thiếu gia, đó là trường dành cho nữ sinh.” Khóe miệng Hank ẩn nhẫn nụ cười, duy trì bộ dáng nghiêm túc nhắc nhở.

Lâm Tử Kiệt cứng đờ, mím chặt môi, hiểu được cô rốt cuộc cũng thành công tránh né được.

Đáng ghét!

Khó chịu bỏ khăn ăn xuống, cậu bước nhanh ra ngoài, không chút suy nghĩ đi tìm cái kẻ ngốc nghếch lá gan đột nhiên trở nên lớn kia.

“Thiếu gia!” Quản gia Hank đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu thư rất cố gắng mới thi đậu.”

Cậu dừng bước, nắm chặt hai quả đấm.

Cậu đương nhiên biết cô rất cố gắng mới có thể thi đậu, đầu óc cô nàng kia không khác biệt gì so với con kiến cũng chỉ lớn hơn một chút mà thôi, nhưng –

Đáng chết, nhưng cậu thật khó chịu!

So với lúc học tiểu học cô bị người khác ngoài cậu khi dễ còn khó chịu hơn!

“Dĩ nhiên, nếu như thiếu gia thích tiểu thư nhà Chung gia như vậy thì đừng bàn những chuyện khác, chỉ cần nói một chút với lão gia, tôi nghĩ lão gia dĩ nhiên cũng hi vọng con dâu Lâm gia có thể học ở một trường khá một chút.” Quản gia Hank tâm mang ý xấu, mặt lại bình tĩnh đề nghị.

Cậu nghe như thế thì cứng đờ, một hồi lâu, mới chậm rãi xoay người, lạnh giọng nói: “Hank.”

“Vâng.” Hank gật đầu.

“Ông nghĩ nhiều rồi.”

Khóe miệng Hãnk chứa ý cười, không phản bác gì.

Nhìn cậu có chút tức giận, sắc mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ hừ nhẹ một tiếng, xoay người lại, nhưng lúc này cũng đi ra phía cửa chính, ngược lại đi lên lầu.



Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn không ngừng suy nghĩ, nếu như năm đó anh không trúng kế của Hank, anh cũng không cần phải làm ra sự kiện kia, nhưng làm sao anh biết được, chuyện kia rốt cuộc sẽ phát sinh……

Ba năm ở trường cấp ba, sau khi cô dời đến cạnh nhà anh, lần đầu tiên không cùng anh cùng lớp cùng trường, mỗi lần anh thấy cô vui vui vẻ vẻ đi học đi về, anh liền một bụng khó chịu không hiểu được.

Nhưng mà khó chịu thì khó chịu, từng ngày từng ngày cũng dần trôi qua.

Lớp mười một, anh trở thành hội trưởng hội học sinh, lớp mười hai thì anh lại bị ba gọi đến công ty học việc, chức vụ ngày một tăng dần cùng với việc học chiếm hết thời gian của anh, không thể để tâm chú ý đến cô, cho đến một ngày, anh nghe thấy giọng nói của cô truyền ra từ phòng bếp nhà anh……

Kỳ lạ, mọi khi cô đều sợ hãi tránh anh còn không kịp, sao hôm nay thế nhưng lại tự chui đầu vào lưới?

Đẩy cửa đi vào phòng bếp, cô đưa lưng về phía anh, hay tay đang để trên bồn rửa như đang làm cái gì.

Cô đầu bếp đứng ở bên cạnh cô, vừa hướng dẫn, “Được rồi, được rồi, độ cứng như này đã được rồi, bây giờ lấy chocolate đổ vào khuôn.”

“Như vầy phải không?” Cô cẩn thận từng chút từng chút đổ chocolate.

“Nhẹ một chút –”

Cô đầu bếp còn chưa nói hết câu, liền nghe một tiếng oạch, cả khuôn hình đã bị A Phương làm hỏng.

“Ngại quá……” A Phương chột dạ ngẩng đầu, nói câu xin lỗi: “Má Vương, thật xin lỗi……”

Má Vương cười gượng hai tiếng, “Thôi, không sao, chỉ là cái này…… Khuôn hình cũng hư rồi, tôi thấy đợi ngày mai chúng ta lại tiếp tục làm đi.”

“Cháu thật sự không cố ý.” A Phương cúi đầu, nhìn những thứ khuôn hình chocolate kia bị cô “Không cẩn thận” làm hỏng, mặt lúng túng nói.

“Không sao, dù sao những cái đó cũng cũ rồi, hơn nữa chocolate cũng có thể làm lỏng ra được.” Má Vương thấy cô mặt mày xấu hổ, vội lên tiếng an ủi. “Đúng rồi, lão Trương nói buổi chiều ông ấy muốn đi ra ngoài, tôi đi hỏi ông ấy xem có thể nhờ ông ấy mua dùm một số thứ khi quay về hay không, cô chờ tôi chút.”Bạn đang xem tại diễn đàn lê quý đôn.

Má Vương nói xong cũng từ cửa sau đi vòng ra ngoài.

A Phương nhìn mấy thanh chocolate bị vỡ ra chảy xuống, yên lặng thở dài.

Thình lình, một cái tay từ một bên thò tới, cầm một thanh chocolate hư hỏng của A Phương.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tử Kiệt ném thanh chocolate vào miệng, nhai hai cái, nhếch chân mày.

“Khó ăn chết tôi.” Anh nói: “Tôi thích mùi vị bạc hà.”

“Cũng…… Cũng không phải làm cho cậu ăn đâu!” Miệng A Phương vừa nói, lại vội vàng gom tất cả chocolate còn dư thu lại.

Anh khẽ nhíu lông mày, “Ai có thâm cừu đại hận với cô, để cho cô muốn cầm đi đầu độc hắn?!”

“Tôi mới không có nghĩ –” A Phương giận dữ muốn mở miệng cãi lại, nhưng mới nói vài chữ lập tức im miệng.

Không đúng, nhiều lời vô ích, nếu để cho anh ta biết, anh ta nhất định lại tới đây phá hỏng cho xem.

Vừa nghĩ đến điểm này, cô lập tức thu vào tất cả dụng cụ, sửa lại câu nói: “Dù sao cũng không phải đầu độc cậu, hừ!”

Làm mặt quỷ với anh, cô xoay người liền từ cửa sau chạy ra ngoài.

“A, tiểu thư, cô phải đi về rồi sao?” Má Vương trở lại ở cửa sau gặp được cô, kinh ngạc hỏi.

“Ách, cháu nhớ hôm nay còn có chút chuyện, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục làm tiếp nha. Má Vương, cám ơn.” A Phương phất tay với bà một cái, vội vội vàng chạy về nhà.

Má Vương nhún nhún vai, xoay người vào phòng bếp nhìn thấy Lâm Tử Kiệt, có chút kinh ngạc, “Thiếu gia, có chuyện gì sao?”

Miệng anh giương lên, lộ ra kẻ lường gạt không có người đền mạng mỉm cười nói: “Miệng có chút khát, có cái gì uống được không?”

“Có nha.” Má Vương lấy nước chanh từ trong tủ lạnh rót một ly cho anh.

Lâm Tử Kiệt với tay nhận lấy, mỉm cười nói lời khách sáo: “Má Vương, thơm quá, má làm chocolate sao?”

“Đó, cái đó sao, không phải, là tiểu thư cạnh nhà muốn học.” Má Vương một bên dọn dẹp dụng cụ trên bàn,vừa cười nói: “Cô ấy nói sinh nhật bạn trai cô ấy, cô ấy muốn làm chocolate cho cậu ta. Ai nha, nghĩ ra thời gian trôi qua thật nhanh quá, tôi nhớ lúc cô ấy dời đến cạnh nhà chúng ta chỉ là một cô bé, ai ngờ chỉ chớp mắt đã biết yêu.”

“Bạn trai?” Tay anh căng thẳng, mặt không biến sắc hỏi.

“Đúng nha, tuổi trẻ thật là tốt.” Má Vương cười ha hả nói: “Cô ấy nói cô ấy phải nhân dịp sinh nhật của cậu ấy mời cậu ấy cùng cô ấy tham dự dạ vũ ngày tốt nghiệp, thật đáng yêu.”

“Dạ vũ?” Nụ cười trên mặt của anh cứng đơ, “Trường học của bọn họ không phải là trường nữ sinh sao?”

“Ai nha, trường học nữ sinh cũng có thể có dạ vũ tốt nghiệp nha.”

“Cô ấy và cái tên gì đó quen biết nhau như thế nào?” Anh nghiến chặt hàm răng.

“Lần trước cô ấy không phải cùng với các bạn cùng lớp đi nướng thịt sao?! Kết quả cậu bé giúp các cô ấy mồi lửa nói vừa nhìn thấy cô ấy đã yêu rồi, Thục Phương tiểu thư nói cô ấy sợ hết hồn, vốn nghĩ anh chàng kia chỉ là nói giỡn, nhưng bây giờ mỗi ngày cậu ta đều đến trước cửa trường học đợi cô ấy tan học đấy.”

“Nhất kiến chung tình?*” Cổ họng anh khô đắng, trái tim không khỏi hoảng hốt.

*Nhất kiến chung tình: lần đầu gặp đã yêu

Bàng lang –

“A nha, thiếu gia, cậu không sao chứ?” Kinh hoảng thấy ly nước trong tay Lâm Tử Kiệt đột nhiên vỡ vụn, má Vương bị dọa sợ đến mặt mày trắng bệch, vội vàng gọi: “Hank, Hank – ”

Hank vội vã đi vào, vừa nhìn thấy trên tay thiếu gia cắm mấy miếng thủy tinh cũng bị sợ hết hồn.

“Thiếu gia?” Hank cầm khăn lau che đi mấy miếng thủy tinh rơi vãi trên đất, một tay cầm tay dính miểng thủy tinh của thiếu gia, một tay vội vàng lấy mấy miểng thủy tinh trong lòng bàn tay của anh lấy ra, thật may xem ra cũng không có nghiêm trọng lắm, chỉ thương tổn một chút da thịt.

“Tôi không sao.”

“Chuyện là sao vậy?” Hank hỏi.

Má Vương mặt không còn chút máu vuốt tim, “Không biết, mới vừa cầm chút, đột nhiên cái ly kia liền vỡ.”

“Tôi không sao.” Lâm Tử Kiệt lặp lại, mặt lạnh rút tay lại.

“Thiếu gia……” Chưa từng gặp tiểu chủ nhân dịu dàng đến như vậy, má Vương không khỏi lo lắng mở miệng nói.

Anh không nói gì, chỉ xoay người lên lầu.

Má Vương còn muốn nói gì đó, lại bị Hank ngăn cản.

“Không sao, vết thương thiếu gia không nghiêm trọng, chờ tôi đi lấy rương thuốc lên băng bó là được.”

“Dừng xe!”

Một tiếng ra lệnh đơn giản, chiếc xe dừng lại ngay tức khắc .

Chủ nhân ngồi sau xe, kéo cửa kính xuống, mím chặt môi nhìn chằm chằm một đôi tình nhân nhỏ vừa từ tiệm MacDonald đi ra.

Vương Công Minh?

Anh quả thật không thể tin được.

Lại là Vương Công Minh, cái tên tiểu tử thời tiểu học từng khi dễ cô?!

Nhất kiến chung tình? Nhất kiến chung tình cái quỷ!

Cái cô nàng ngu ngốc này –

Khóe mắt không tự chủ co quắp, anh ngồi trong chiếc xe màu đen, nhịn đến sắp chết kích động muốn xông ra bắt cô trở về.

“Thiếu gia?” Tài xế do dự nhắc nhở, “Công ty bên kia không sớm đi đến sẽ trễ.”

Hít một hơi thật sâu, nén giận, anh thu hồi tầm mắt, “Đi thôi.”

“Vâng” tài xế thở phào nhẹ nhõm, lần nữa đạp vào chân ga.

Đến tập đoàn Lâm thị, thư ký rất nhanh đến đón.

“Lâm tiên sinh, đại diện năm nhà quảng cáo thương hiệu công ty đã đợi ở phòng họp ở tầng mười hai, đây là các bản báo cáo vắn tắt.” Cô nhấn nút mở cửa thang máy, đoàn người nối đuôi nhau đi vào.

Cửa thang máy vừa đóng lại, thư ký Từ nơm nớp lo sợ báo cáo, “Tuần trước ngài giao một phương án, bộ phận kế hoạch đã vẽ hoàn chỉnh, cũng đã đưa lên bàn của ngài. Còn nữa, tối nay chủ tịch và phu nhân cùng vợ chồng Chung thị tham gia chương trình đấu giá từ thiện, cho nên khoảng sau mười giờ mới có thể về đến nhà.”

Đèn số thang máy từng tầng từng tầng nhảy lên trên.

“Các hàng hóa công ty phát ra đã làm chưa?” Anh một bên lật xem văn kiện trong tay, một bên hỏi.

“Có, nhóm hàng kia sáng nay toàn bộ đã theo từng nhóm đưa ra ngoài.”

“Rất tốt, một tuần sau, tuyển sinh viên vừa làm vừa học đến đầu đường làm một cuộc điều tra, sau đó đưa kết quả để trên bàn tôi, các mặt hàng khác mỗi phần cũng đưa đến đi.”

“Vâng.”

Cửa thang máy mở ra, Lâm Tử Kiệt đi lên trước đi vào phòng họp, thư ký Từ đi sát bên cạnh, sau đó chặn anh ở phía trước thay anh mở cửa.

Hội nghị từ lúc bắt đầu đến kết thúc đều hết sức thuận lợi, thần kinh của cô vẫn cứ căng thẳng, thật cẩn thận nhập tất cả tài liệu vào máy tính, mãi mới chờ đến lúc tan họp, khi cô đưa vị sếp là một cậu học sinh cấp ba vào phòng làm việc, sau khi trở về vị trí, mới thở phào nhẹ nhõm.

Một năm trước khi chủ tịch tuyên bố để cho con trai của ông vào quản lý công ty, lúc vừa bắt đầu không người nào coi trọng thiếu gia Lâm gia vừa mới lớn này, dù sao cậu chỉ là một học sinh cấp ba, có thể làm ra nghiệp lớn gì? Thậm chí còn có người hài hước chê cười đặt cô biệt danh là bà vú khi cô đảm trách làm thư ký cho cậu ấy.

Kết quả thực sự chứng minh, con trai Lâm Đổng đã quét sạch hai ba lời phê phán chê cười, mấy lần đưa phương án đều có hiệu quả rất tốt. Mặc dù cậu ta mới học trung học phổ thông, lại có một khuôn mặt thiên sứ vô hại, nhưng khi làm việc lại nhanh chóng ngoan độc chính xác đến dọa người. Đã từng có người bởi vì cậu ấy mỉm cười như thiên sứ và nhìn còn rất non trẻ mà cảm thấy cậu ấy thật dễ bắt nạt, nhưng không quá ba ngày liền bị đá khỏi công ty; người bình thường cho là đàm luận dự án hợp tác rất khó sẽ thành công, thế nhưng cậu ta lại giải quyết dễ dàng; kinh khủng nhất là, mặc dù cậu ta tan trường mới đến đi làm, một ngày làm việc không quá bốn tiếng, nhưng chuyện xử lý xong lại cơ hồ gấp hai ba lần số lượng với người bình thường.

Người ngoài đều cho rằng làm thư ký nửa ngày rất dễ dàng, mỗi ngày còn được nhìn thiếu niên xinh đẹp, ai biết được cô là có khổ trong người mà khó nói ra nha!

Phẩy phẩy cổ áo vì khẩn trương mà ướt mồ hôi, cô nâng chén khẽ nhấp một ngụm trà nóng.

“Thư ký Từ.”

Nghe giọng nói của sếp, cô thiếu chút nữa bị sặc, thật vất vả phục hồi hơi thở, cô vội ngẩng đầu nói: “Vâng.”

Đứng trước cánh cửa, mặt Lâm Tử Kiệt không có biểu hiện gì nói: “Giúp tôi tra một chút tư liệu.”

“Tư liệu gì đó ạ?” Thư ký Từ giương mắt nhìn.

Anh trầm mặc hai giây, mới nói: “Xem tài vụ của bọn họ gần đây có gì sai khác không.”

“Tài vụ?”

“Đúng, tài vụ.” Anh đẩy xuống mắt kiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, sau đó buông lỏng tay, xoay người vào phòng.

Vô tình nhìn thấy trong mắt cậu có ánh sáng lạnh làm cho cô vô duyên vô cớ rùng mình một cái, thư ký Từ ngẩng đầu lên nhìn đèn huỳnh quang.

Phản xạ ánh sáng sao?

Cô cười gượng hai tiếng, đoán chắc không phải…… Ách, tám chín phần mười không phải là……

Công ty xây dựng Thiên Kính, cô nhớ công ty chưa hề hợp tác với bọn họ, cậu ấy muốn cô tra bọn họ là có ý gì đây?

Thư ký Từ buồn bực ngồi xuống, mở ra cuốn sổ ghi chép các số liên lạc của các công ty đặt ở trên bàn, không bao lâu sau cô tìm được số điện thoại cô muốn.

Sau khi cùng đối phương nói chuyện điện thoại xong, cô có chút ngạc nhiên, liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, sau khi nói chuyện với mấy người đã nhận được thông tin, cô càng kinh ngạc thiếu chút nữa té xuống ghế.

Trời ơi, cô thật sự càng ngày càng bội phục vị sếp học sinh cấp ba này!

Rất nhanh tổng kết những chuyện đã nghe được, lại đánh mấy cái thông báo điện thoại đã xác minh, cô mới trấn định tinh thần đưa bản báo cáo thu thập tình báo vào phòng làm việc.

“Thế nào?” Anh thấy thư ký mở cửa đi vào, vội hỏi.

“Tài vụ công ty xây dựng Thiên Kính gần đây xác thực có chút vấn đề, các tài sản đất đai công ty bọn họ cơ hồ toàn bộ đã thế chân (thế chấp ngân hàng), tuần trước suýt chút nữa cổ phiếu suýt chạm sàn. Bạn đang xem tại diễn đàn lê quý đôn. Mấy ngày nay, Thiên Kính đang cùng ngân hàng hòa giải, hy vọng có thể vay thêm chút tiền nữa, bởi vì lúc trước nợ kế toán không rõ ràng, cộng thêm lần trước sức tiêu thụ phòng ốc của bọn họ không đạt như dự trù mong muốn, mấy nhà có cổ đông trong ngân hàng quyết định không cho vay thêm nữa, bọn họ bây giờ chỉ cần rớt cổ phiếu, đại khái sẽ binh bại như núi đổ rồi.”

Anh lật xem bản báo cáo thu thập của thư ký Từ, sắc mặt càng đông lạnh thêm.

Đáng ghét, anh nghĩ thật không sai, tài vụ công ty xây dựng Thiên Kính của nhà họ Vương quả thật có vấn đề, quả nhiên Vương Công Minh muốn lợi dụng cô ấy!



Mùa hè, hoàng hôn, hoa phượng.

Tầng tầng lớp lớp học sinh lục tục đến sân thể dục thể thao, học sinh lớp mười hai sắp tốt nghiệp, trang điểm thành những người lớn mới trưởng thành (tiểu đại nhân thành thục), tiện thể giúp đỡ các em khối dưới một tay.

Mặt trời chiều ngã về tây, các học sinh tốt nghiệp lớp mười hai dần dần đến đông đủ.

Trường trung học nữ sinh Nhất Tâm từ trước đến nay nữ sinh đều xinh đẹp, buổi dạ vũ ngày tốt nghiệp, luôn có những nam sinh các trường khác chen chúc lẫn nhau đi vào, cũng vì vậy, hàng năm trên vũ hội tốt nghiệp, cơ hồ đều là thành đôi thành cặp.

Đèn ngũ sắc giăng vắt vẻo trên các nhánh cây, sau khi hiệu trưởng ra lệnh một tiếng phát sáng, cùng bầu trời đầy sao tranh nhau tỏa sáng.

“Khụ khụ, hôm nay là đêm của các em, hiệu trưởng cũng không nói nhiều thành nói nhảm, bây giờ ta chính thức tuyên bố, dạ vũ bắt đầu.” Thầy hiệu trưởng Minh Lý, mỉm cười trả lại microphone.

Tiếng hoan hô của bọn học sinh vang như sấm động, vỗ tay nhiệt liệt hân hoan mời hiệu trưởng xuống sân khấu.

Tiếng nhạc từ chiếc loa phát ra, vang vọng từ bên trong phòng ra tận bên ngoài. Ban đêm dưới ánh đèn hoa phượng đỏ rực, chập chờn trong gió, có một mùi vị đặc biệt.

“Tôi có thể mời em nhảy một điệu không?”

Nghe người bên cạnh muốn mời, khuôn mặt nhỏ nhắn Chung Thục Phương đỏ ửng, trái tim đập bình bịch bình bịch nhảy len nhảy xuống.

“Vâng.” Cô thẹn thùng cúi xuống gật đầu, đưa ra bàn tay nhỏ bé của mình.

Vương Công Minh cực kỳ lễ độ cầm tay nhỏ bé của cô, đưa cô vào sàn nhảy.

A Phương khẩn trương muốn chết, sợ mình sẽ dẫm lên chân bạn nhảy.

Hai tuần trước, khi cô và Uy Uy, Nông Nông, La Lan, Bạch Vân cùng đi đến cửa hàng ăn thịt nướng thì thế nào cô cũng không nghĩ tới thế nhưng lại có số đào hoa, dù sao thoạt nhìn so với bốn người, các điều kiện đều tốt hơn so với cô, thế nhưng lại xem trọng cô, còn nói với cô là nhất kiến chung tình, lúc đó thiếu chút nữa đã làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

Vốn là, cô còn tưởng anh ta đang nói giỡn, ai biết anh ta lại cực kỳ nghiêm túc, không những điều tra được trường học của cô, còn ngay ngày đến trước cổng trường đợi cô tan học.

Hơn nữa anh ta cũng cảm thấy cô rất đẹp, từ nhỏ đến lớn cũng chưa có người nào nói cô xinh đẹp, nhưng anh ta lại nói cô vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, lòng dạ lại thiện lương, cô nghe được lòng như nở hoa.

Chưa bao giờ nghĩ được người ta khen ngợi là chuyện tốt đẹp ngọt ngào đến vậy, khó trách các cô nàng trong lớp khi vừa nhắc tới bạn trai liền cười đến ngọt ngào.

A, tiêu rồi, dẫm lên chân anh ta rồi!

“Thật xin lỗi……” Cô đỏ mặt nói lời xin lỗi.

“Không sao.” Vương Công Minh khẽ mỉm cười, ý bảo cô đừng để ý.

Không được suy nghĩ lung tung nữa, cô nên chuyên tâm khiêu vũ mới đúng.

Một hai ba, một hai ba…… lúng túng cúi đầu nhìn chân, cố gắng nhẩm đếm nhịp, nhưng kể từ khi bắt đầu đếm, càng để ý đến nó, cô lại càng thêm khẩn trương.

Thảm, chân trái lại dẫm lên.

“A, xin lỗi……”

“Không sao.”

Xong rồi, lần này là chân phải.

“Ách, tiêu rồi……”

“Không sao……”

“A…… Thật xin lỗi, em thật sự không cố ý đâu……”

Trời ơi, chân của anh ta bị cô đạp đến sưng lên luôn rồi.

A Phương cúi đầu, quả thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Không có gì…… Không sao, nhưng mà chúng ta đi nghỉ ngơi một chút được không?” Vương Công Minh nhịn đau cười, dắt cô đi ra phía cửa. “Bên trong có chút ngột ngạt, chúng tar a bên ngoài hóng gió một chút đi.”

“Thật thật xin lỗi, em nhảy chân tay luôn luôn vụng về…….” Xấu hổ mặc anh ta dắt ra khỏi cửa phòng tập thể dục, gió đêm phả vào mặt, A Phương buồn bực thiếu chút phải rơi lệ.

Vừa ra khỏi cửa, Vương Công Minh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Anh ta lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, miệng nói một đường tâm một nẻo an ủi cô: “Thật không sao.”

“Có thật không?” Cô lo lắng ngẩng đầu lên hỏi.

“Thật.” Anh ta mỉm cười bảo đảm.

Một cơn gió khác ùa tới, thổi bay mái tóc bên tai cô.

Đôi mắt to đơn thuần trong suốt của cô nheo nheo lại, có chút lo lắng.

Một cánh hoa phượng theo gió rơi xuống, rơi vào giữa hàng lông mày của cô, cánh hoa đỏ tươi cùng gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô tạo thành một mảnh đối lập.

Trong nháy mắt, cô nhìn giống như hoa chi tinh linh, ngây thơ, tinh khiết, hoàn mỹ làm người ta muốn yêu thương.

Vương Công Minh nín thở, cũng không tự chủ mà khẩn trương.

“Thục Phương……”

“Hả?”

“Khụ, ừ, mặc dù chúng ta quen nhau không bao lâu, nhưng mà anh lại…… Anh……”

Nhìn cô ấy hồn nhiên như vậy, một loại cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng lên ngực, nhưng rất nhanh bị lý trí kiềm chế, che giấu kín kẽ lương tâm của anh ta.

“Hi vọng em có thể gả cho anh!”

A Phương ngẩn ngơ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hổn hển hít một hơi thật dài, mới có thể nói: “Cái gì?” Bbaann ddaanngg xxeemm ttaaii ddiieenn ddaan llee qquuyy ddoonn

“Anh nói, hi vọng em có thể gả - ”

“Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cho cẩn thận.” Đột nhiên bên cạnh lại thốt ra một câu nói, lạnh lùng cắt đứt lời cầu hôn của Vương Cônbg Minh.

Hai người kinh ngạc cùng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy đôi tay Lâm Tử Kiệt đút vào túi quần, mặt lạnh đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Giọng anh lạnh lùng mở miệng: “Cậu cưới cô ấy cũng không lấy được một xu của nhà Chung gia.”

“Cái gì?” A Phương kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, tức giận nói: “Lâm Tử Kiệt, anh đang làm cái gì – ”

“Sao hả? Vương Công Minh, tôi nói sai sao?” Anh chậm rãi đi xuống cầu thang, khóe miệng khẽ nhếch cười lạnh đi tới nhìn tên kia.

“Lâm Tử Kiệt, rốt cuộc anh đang nói nhăng nói cuội gì đó?!” A Phương tức giận nhìn anh.

Lâm Tử Kiệt nặng nề nhìn cô một cái, “Tôi đây đang nói, người này là vì tiền của nhà em, mới có thể gần gũi với em.”

“Không phải vậy! Nhà người ta mở công ty xây dựng, mới không phải vì tiền nhà tôi – ” A Phương giận đến nhảy chồm chồm về phía trước, thay Vương Công Minh nói chuyện.

“Nhà giàu mới nổi, không duy trì tốt, vẫn sẽ đổ.” Lâm Tử Kiệt hừ nhẹ một tiếng, nhìn sắc mặt trắng bệch của Vương Công Minh nói: “Công ty xây dựng Thiên Kính đang bị vấn đề tài vụ, ngân hàng không chịu cho vay tiếp, cho nên nhà họ Vương mới đánh chủ ý lên người nhà Chung gia, muốn liên hôn để bám víu lấy nhà họ Chung, không phải sao?”

Vương Công Minh cứng đờ, chết cũng phải có mặt mũi nói: “Cậu không nên nói bậy, tôi thật sự yêu Chung Thục Phương, chuyện này cùng với tài vụ nhà chúng tôi không có quan hệ.”

“Thật sao? Cậu yêu cô ấy?” Anh khẽ cười.

Từng trận tiếng cười khinh miệt của người kia đã chọc giận A Phương, cô tức giận điên cuồng, vòng cánh tay với Vương Công Minh, lớn tiếng nói: “Đúng, anh ấy yêu tôi, và tôi cũng yêu anh ấy!”

“Vậy các người là lưỡng tình tương duyệt sao?” Lâm Tử Kiệt nhíu mày nhìn bọn họ, cười lạnh lấy cuốn sổ từ trong túi văn kiện thảy tới bọn họ, “Vậy vị tiểu thư này ba ngày trước cùng cậu cùng nhau đi nghỉ phép là ai vậy? Bạn đồng hành? Thư ký? Bạn gái?”

Vương Công Minh cuống quýt đón lấy, nhưng không nhận được, chỉ thấy cuốn sổ rơi xuống đất, mấy tấm hình rơi đầy trên đất, trên đó tất cả đều là hình ảnh Vương Công Minh và một cô gái khác ôm hôn nhau thắm thiết.

A Phương xem đến sắc mặt choáng váng, gương mặt càng ngày càng trắng bệch, không thể tin nhìn những bức ảnh đã phá đi mộng đẹp của mình.

“Thục Phương, đây chỉ là phương thức chào hỏi của người nước ngoài……” Vương Công Minh lòng dạ hoảng loạn, kiếm cái cớ dở hơi.

Cô sững sờ nhìn những tấm hình kia, sắc mặt trắng bệch nghiêm túc nói: “Anh không chào hỏi với em như vậy.”

“Đó là – ”

Vương Công Minh nhanh chóng muốn giải thích, Lâm Tử Kiệt lại mỉm cười bổ sung thêm một nhát, “Ah, đúng rồi, tôi quên, cậu không phải nói với cô ấy là vừa gặp đã yêu sao! Cho nên người trên tấm hình này chắc là tình cũ lúc trước đúng không?”

“Lâm Tử Kiệt, cậu – ” Vương Công Minh giận đến đỏ mặt tía tai.

“Đừng làm bộ, tôi cũng đã nói qua, xem như cậu cưới cô ấy cũng không thể lấy được tiền của Chung gia, chuyện này ba Chung đã biết, tất cả tài sản mang danh cô ấy cũng đã đóng băng, cậu cưới cô ấy, có thể, nhưng đừng suy nghĩ đến chuyện bám víu danh tiếng hoặc nhờ trợ giúp tiền bạc, dĩ nhiên chuyện này Chung gia cũng đã thông báo đến tất cả ngân hàng, tôi tin ngày mai rồi cậu cũng sẽ biết cưới cô ấy thật không có bất cứ chỗ tốt nào.” hoacodat_ddiieennddaannlleeqquuyyddoon

A Phương nghe vậy cũng hít một hơi khí lạnh, tay chân run rẩy ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn anh, run rẩy nói: “Không chiếm được bất cứ chỗ tốt nào? Ý của anh là gì? Tôi cần phải có tiền mới có thể gả ra ngoài sao?”

Anh không có trả lời, mặt không biến sắc quay lại nhìn cô, sau đó liếc nhìn Vương Công Minh, “Như thế nào? Suy tính ra sao rồi? Còn muốn cưới nữa không?”

Vương Công Minh á khẩu, nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Công Minh?” Giọng A Phương run run gọi anh ta.

Vương Công Minh không dám nhìn cô, chỉ mím môi đi nhanh khỏi đó.

A Phương trừng mắt thật lớn, không thể tin nhìn hai người đàn ông trước mắt, một loại xấu hổ ngượng ngùng không chỗ che so với sự xấu hổ lúc nãy còn lớn hơn, trước mắt cô tối sầm, thiếu chút nữa chân đứng không vững.

Lảo đảo lui lại hai bước, cô lấy miệng hít thở hai hớp mới giảm khí tức, mới nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cũng thấy trên cầu thang chẳng biết lúc nào đứng đầy người vì nghe tiếng động mà chạy tới xem chuyện vui, anh cũng đang đứng trước cửa, giống như thiên thần đứng ở trên cao, Lâm Tử Kiệt với gương mặt hờ hững.

Tiếng cười nhạo chung quanh càng ngày càng lớn, cả người cô không khống chế được mà run rẩy, trong lòng vừa tức vừa thẹn, nhưng mặc dù đã nắm chặt làn váy, liều mạng muốn duy trì tự ái cuối cùng của mình, nhưng chuỗi nước mắt vô dụng vẫn chảy xuống.

Lệ rơi đầy mặt nhìn chằm chằm tên ác ma đã phá hư mối tình đầu ngọt ngào của mình, cổ hoang A Phương tắc nghẹn, tay nắm thành quả đấm lớn tiếng nói: “Lâm Tử Kiệt, tôi hận anh –”

Nói xong cô cũng không còn nhịn được nữa òa khóc, giận dữ xoay người rời đi.