Xúc Xắc

Chương 3: Lục Ninh Chu



Dịch: Qing Qing



Lục Ninh Chu bốn tuổi thì mất mẹ, nên từ đó về sau bố anh đối với anh lại càng ngày càng nghiêm khắc hơn. Tuy vậy anh không có suy nghĩ gì khác hết, chỉ không muốn phụ sự kỳ vọng của bố mà thôi. Lớn lên trở thành một vị đế vương hắc đạo còn thâm sâu khó đoán hơn cả Lục Phong Hành.

Anh chính là một người nắm quyền vô cùng ưu tú.

Hôm nay là ngày anh tròn hai mươi chín tuổi, ngay vào lúc 0 giờ thì nhận được tin tức bố mình bị mưu sát cùng với một bức thư được bí mật đưa đến tận tay mình.

Là thư do Lục lão gia viết. Trong nháy mắt, Lục Ninh Chu liền hiểu ra được kế hoạch của bố mình.

Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào nội dung bức thư, ngón tay bóp chặt lấy tay vịn của chiếc ghế đến mức trắng bệch. Anh bình tĩnh cất bức "di chúc" này đi, nhắm mắt lai, nhíu chặt mày hồi lâu cũng không nói.

Mục Thiên yên lặng đứng bên cạnh anh, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào anh. Lục Ninh Chu biết từ khi anh thức dậy thì hắn đã canh giữ suốt bên cạnh anh rồi.

Lục Ninh Chu đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn vào người bên cạnh, trong mắt mang theo sự dò xét.

Mục Thiên ngay lập tức rũ mắt xuống, cả người ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, chờ đợi thiếu gia ra lệnh.

"Mục Thiên, cậu đi bố trí người thông báo cho Dương Chá bắt đầu hành động." Lục Ninh Chu khàn giọng phân phó, rồi đứng lên đi ra ngoài, Mục Thiên cũng đi theo sát anh.

Buổi sớm, trong ánh sáng mờ ảo mang màu máu, tất cả mọi người đều biết rằng, tập đoàn Lục thị sắp thay đổi rồi.

Những người lớn tuổi có vị trí quan trọng trong bang hội đều bị Lục đại thiếu gia dẫn theo người tới xử tử với khí thế sét đánh không kịp bịt tai. Những cỗ thi thể nằm ngổn ngang bên chân này, trước khi chết đều bị Lục Ninh Chu ném vào mặt một thứ gọi là bằng chứng mưu sát Lục Phong Hành - người đứng đầu tập đoàn Lục thị.

Thuộc hạ của mấy vị trưởng lão đó trong lúc hoảng loạn không kịp trở tay lập tức bị Mục Thiên dẫn theo một đám thuộc hạ ẩn nấp ở khắp nơi khống chế lại. Sau đó nhanh chóng giải quyết hết tất cả những người có liên quan để tránh mọi hậu họa sau này cho Lục Ninh Chu.

Đây rõ ràng là một cuộc thanh tẩy lớn đã được ủ mưu từ rất lâu rồi.

Những người bị giết đều là những người cầm đầu ngăn chặn việc tập đoàn thay đổi hình thái. Súng ống, đạn dược và ma túy trọng yếu trong tay bọn họ cũng đã bị Dương Chá dẫn theo thế lực của mình nhanh chóng thay thế trong lúc xảy ra cuộc thanh tẩy.

Chỉ trong một thời gian ngắn, lòng người đều trở nên bàng hoàng nhưng lại không có ai dám đứng ra để chất vấn. Bởi vì Lục Phong Hành thực sự đã chết rồi, chết ngay trong nhà lớn của Lục gia, vết đạn ở ấn đường khiến ai nhìn vào cũng đều phải giật mình, chứng cứ phạm tội của mấy vị trưởng lão kia cũng được liệt kê ra rất rõ ràng.

Những người có lòng dạ xấu xa còn lại lập tức không dám tiếp tục lộ diện, người cầm đầu đã chết, ai còn dám làm gì nữa chứ. Huống chi làm gì có ai nghĩ rằng Lục lão gia sẽ dùng cách này để xử lý sạch sẽ hết một lượt những người không quan trọng trong bang hội, để lót sẵn đường cho con trai mình chứ. Thậm chí ngay cả mạng cũng không cần luôn...

Lục Ninh Chu cũng là một người rất tàn nhẫn, giẫm lên thi thể của bố mình để đi lên, động tác nhanh đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng được. Chỉ trong vài ngày thôi mà đã hoàn toàn khống chế được tất cả mọi thế lực, trở thành người đứng đầu mới của tập đoàn Lục thị.

Sau khi phong ba bão táp qua đi thì chính là tang lễ của Lục Phong Hành, người tung hoành trong gió tanh mưa máu suốt một đời cuối cùng cũng yên bình trở về với cát bụi, đến đoàn tụ với người vợ đã mất mấy năm trước của mình.

Cơn mưa ngày hôm đó vô cùng lớn.

Lục Ninh Chu đứng ở trước ngôi mộ, đôi mắt sâu thẳm nhìn dán vào tấm bia ở trước mặt, phía sau là một đám người đông nghịt đang đứng cúi đầu ở đó.

Anh nhớ đến nội dung trong bức thư, bố anh đã nói: "Bố vốn dĩ cũng không sống được bao lâu nữa, vậy thì vừa hay, bằng không thì biện pháp này sẽ khiến con hận bố mất."

Hiện tại, anh thực sự không có hận sao? Lục Ninh Chu suy nghĩ một hồi, quả nhiên là không có hận, bởi vì anh đã sớm biết bố anh muốn đi tìm mẹ anh rồi. Hiện tại, bọn họ xa cách suốt mấy chục năm cuối cùng cũng được đoàn tụ với nhau, anh nên cảm thấy vui mừng mới phải.

Còn về phần bản thân, một mình thì một mình thôi, cũng không phải là chuyện gì không làm được cả. Anh là chủ tịch của tập đoàn Lục thị mà, anh nghĩ.

Trời dần tối, sắc mặt của Lục Ninh Chu trong bộ tây trang màu đen trở nên tái nhợt đi, tấm lưng vẫn anh thẳng tắp, không hề để ý tới xung quanh. Gương mặt dường như sắp hòa tan vào sắc trời đen kịt kia rồi, cả người như muốn tiêu tan luôn trong màn mưa vậy.

Đằng sau Lục Ninh Chu có rất nhiều người đang đứng, nhưng chỉ có duy nhất một mình Mục Thiên là ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh. Chứng kiến cảnh này khiến cho Mục Thiên cảm thấy hoảng sợ, cuối cũng cũng không nhịn được mà bước lên phía trước, run rẩy nắm lấy bàn tay của Lục Ninh Chu.

Lúc này, một cỗ sức mạnh khổng lồ bóp chặt lấy đôi vai của Mục Thiên, Lục Ninh Chu bỗng nhiên quay người lại, đưa tay ra ép hắn quỳ xuống trước bia mộ.

"Ông ấy là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu nên dập đầu cúi lạy ông ấy mới phải." Giọng nói khàn khàn của Lục Ninh Chu truyền đến từ phía trên đầu Mục Thiên.

Mục Thiên lập tức nặng nề dập đầu ba lần xuống đất. Lục Ninh Chu thấy hắn nhìn phần mộ của Lục Phong Hành một lúc với vẻ mặt khó hiểu, sau đó hắn ta quay người quỳ trước mặt bản thân mình, nâng bàn tay trái của anh lên rồi cẩn thận, nghiêm túc đem môi mình dán lên ngón tay vô danh của anh.

"Thiếu gia." Hắn ngẩng đầu nhìn anh nói: "Tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, tôi là một con dao sắt bén nhất của anh, chuôi dao sẽ mãi mãi ở trong bàn tay anh."

Lục Ninh Chu cảm thấy người trước mặt giống như một tín đồ thành kính của thần mặt trời vậy. Anh quan sát tỉ mỉ hắn từ trên xuống dưới, khí tức toàn thân toát ra khiến người ta áp lực đến mức thở không nổi, nhưng Mục Thiên vẫn ổn định quỳ trước mặt anh, trong đôi mắt đang nhìn anh kia đang cuồn cuộn một thứ tình cảm mãnh liệt.

Lục Ninh Chu quét ánh mắt về phía Dương Chá đang đứng yên không nhúc nhích ở bên cạnh, cô ta cúi đầu đứng yên ở đó, giống như không nhìn thấy, không nghe thấy gì vậy.

"Mục Thiên và Dương Chá đều là những người mà bố chọn cho con, nhưng Ninh Chu con nên nhớ, hai người họ hoặc là phải cùng sống, hoặc là phải cùng chết."

Đây chính là câu cuối cùng trong bức di thư của Lục Phong Hành.