Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 53



CHƯƠNG 53

Trước giờ ta chưa từng muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ nguyện qua được một ngày thì tính một ngày, nhưng mà nhân loại vẫn luôn vô pháp khống chế tư duy của mình.

__________________

Lặng lẽ đối mặt với Mạc Thụ nửa ngày, Nam Ca Nhi đột nhiên lặng lẽ cười, ngồi xổm lên đùi Mạc Thụ, kéo y sam phía trước của Mạc Thụ.

Mạc Thụ không nói gì, chỉ vòng tay đỡ Nam Ca Nhi, để tránh y không cẩn thận ngã xuống.

…. Ngươi biết hiện tại ta muốn làm cái gì không?

Nam Ca Nhi nghiêng đầu nhìn Mạc Thụ, muốn từ trong biểu tình của hắn nhìn ra chút đầu mối.

Nhưng Mạc Thụ chỉ nhìn y, trên biểu tình không có gì bất đồng.

“Mạc Thụ.” y nhẹ giọng gọi đối phương.

Mạc Thụ không trả lời, chỉ chuyên chú nhìn y.

“Ngươi thật giảo hoạt.” Ngay cả ta, ngay cả ta cũng bị ngươi khiến cho cam tâm tình nguyện bị nuốt chửng cũng không có kháng cự.

Mạc Thụ không biết có phải hiểu được ý trong lời nói của Nam Ca Nhi không, nhưng lại nhướng môi lên, hơi mỉm cười, thò tay vuốt tóc y: “Ân.”

“Ta ghét ngươi.” Nam Ca Nhi vùi đầu khe khẽ nói, “Ta ghét chỗ này.” Hại ta phải tiếp tục sống, biết đau thương, biết buồn.

“Ân.” Mạc Thụ nhẹ cười, cúi đầu, hôn lên trán Nam Ca Nhi.

Nam Ca Nhi hơi giãy khỏi gọng kiềm của Mạc Thụ, ngẩng đầu lên, dựng thẳng người, ngửa mặt, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Mạc Thụ.

“Làm chuyện ngươi muốn làm đi.”

Cơn gió giữa hạ ngoài cửa sổ lùa vào, khiến cho những đám lá trên đại thụ bên ngoài ô cửa cũng reo lên xào xạt, dường như mới vừa rồi đã ngừng lại một chút, sau đó càng lớn tiếng hát lên.

Những tiểu thương đi trên đường phố bên ngoài gánh hàng hóa rao vang, thấp thoáng có tiếng nô đùa chạy ngang tường ngoài của tiểu hài tử, và tiếng những người qua đường thấp giọng nói chuyện.

Huyên náo nhưng lại bình lặng.

Giống như trái tim đang muốn nhảy ra khỏi ***g ngực của y lúc này.

Cuồng loạn mà lại yên tâm.

Mạc Thụ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vươn tay, rờ tóc Nam Ca Nhi: “Không cần miễn cưỡng chính mình.”

“Không có.” Nam Ca Nhi vùi đầu vào hõm vai Mạc Thụ, lắc đầu nói: “Chỉ là cảm thấy cần phải làm như thế.” Nếu cả hai đã lưỡng tình tương duyệt, thì phát triển thêm một bước nữa, đương nhiên cũng là chuyện tự nhiên.

Đây là kết quả nước chảy thành sông.

Ngẩng đầu lên: “Mạc Thụ, không muốn sao?”

Mạc Thụ mỉm cười, chọc chọc mặt Nam Ca Nhi: “Ngươi…”

“Ân?”

“Mặt rất đỏ.” Mạc Thụ cười.

Nghe thế, mặt Nam Ca Nhi ầm một cái đỏ đến muốn nổ, có chút cuồng loạn gầm thấp, bày ra tư thế dọa người: “Ngươi rốt cuộc có muốn làm hay không, không làm ta liền đi.” Mạc Thụ là hỗn đàn!

Mạc Thụ lập tức bắt lấy cổ tay Nam Ca Nhi, cầm nó, nâng lên cao, dịu dàng hôn lên ngón tay Nam Ca Nhi: “Nếu Tiểu Nam đã mời gọi như thế, ta sao có thể không hiểu phong tình.”

“Đồ hỗn đàn nhà ngươi!” Nam Ca Nhi bạo nộ la lên, vừa bắt đầu giãy dụa. Ai mời gọi ngươi chứ ngươi đi chết đi đồ hỗn đàn!

“Mới không cần nha.” Mạc Thụ dùng tay còn lại dịu dàng mà không mất đi cường lực nắm lấy thắt lưng Nam Ca Nhi, không để y chạy mất, “Mỹ thực đã dâng tới cửa, ta sao có thể coi như không thấy.” Vừa cẩn thận thân mật hôn ngón tay Nam Ca Nhi, mút liếm làn da y.

Ai mỹ thực chứ ai mỹ thực chứ, ngươi mới là mỹ thực cả nhà ngươi đều là mỹ thực!

Nam Ca Nhi oa oa giãy dụa, nhưng làm sao bì nổi với người võ lực cực cao như Mạc đại quan nhân.

Rất nhanh đã bị ép xuống, cả người giãy dụa đến mất sạch sức lực, mềm nhũn tê liệt trên người Mạc Thụ, để mặc người muốn gì làm nấy.

Môi lưỡi Mạc Thụ đã rơi xuống trước ngực Nam Ca Nhi.

Y phục mùa hạ đơn bạc đã sớm bị kéo xuống, cánh tay vừa rồi nắm chặt tay Nam Ca Nhi đã sớm chuyển dịch trận địa, cấp thiết trêu đùa trên thân thể của người trong lòng.

Làn da quang lõa bại lộ trong không khí ấm áp mùa hạ, tuy không bị lạnh, nhưng cảm giác bất an khi mất đi đồ che chắn vẫn khiến Nam Ca Nhi gần như không dám ngẩng đầu đối diện cùng Mạc Thụ.

Nhưng điều khiến y mặt đỏ tai hồng nhất chính là hơi thở dần trở nên gấp rút thô trọng của Mạc Thụ, khiến Nam Ca Nhi thúc thủ bó tay.

Mà tiếng trái tim đập cuồng loạn, cứ như đang ở ngay bên tai, chấn động màn nhĩ, làm y mê huyễn.

Y phân không rõ rốt cuộc là trái tim mình hay là của Mạc Thụ.

Da thịt hai người thân mật dựa vào nhau, nóng bỏng nhưng lại khiến người run rẩy.

Vừa nghĩ tới mình sắp sửa phải đối diện với cảnh tượng thế nào, y liền mất đi dũng khí đối mặt.

… Ta đây có tính là chủ động dụ dỗ Mạc Thụ không?

Tuy phản ứng của Mạc Thụ vẫn khiến ta bạo nộ như thế….

Khi tay Mạc Thụ men theo thắt lưng chậm rãi đi xuống, chạm tới cái khí quan mà cả hai cùng có đó, Nam Ca Nhi nhỏ giọng kinh hô một tiếng, không tự chủ được run rẩy một chút.

“Ngoan.” Mạc Thụ hôn lên gương mặt đỏ bừng của Nam Ca Nhi, “Không sao.”

Ngươi đương nhiên không sao rồi hỗn dàn tiếp theo người có chuyện là ta đó hỗn đàn!

Nam Ca Nhi hỗn loạn phỉ nhổ trong lòng.

“…Mạc Thụ.” Y có chút gian nan, thở dốc ngẩng đầu lên, đè tay lên ngực Mạc Thụ___ dưới lòng bàn tay, tim Mạc Thụ đạp rất nhanh.

Giống như bị dọa tới, Nam Ca Nhi vội vàng rút tay về.

Mạc Thụ nắm chặt chỗ đó bắt đầu hoạt động lên lên xuống xuống, vừa ngẩng đầu, nhìn Nam Ca Nhi mỉm cười nói: “…. Cái gì?”

Cái đó của ngươi, đụng vào ta kìa.

Nam Ca Nhi rất muốn không chút khách khí khinh bỉ như thế.

Nhưng thứ buộc miệng thoát ra lại là tiếng thở dốc bị kìm nén đầy vẻ yếu đuối: “….Anh hùng, ta không có kinh nghiệm, ngươi nhẹ chút….”

Nói xong, y quẫn bách tìm chỗ tự chôn.

Mạc Thụ ngẩn người, sau đó cong mắt cười, nhãn thần mang theo sủng nhược nhìn bộ dáng hốt hoảng của Nam Ca Nhi.

“Vậy ngươi hôn ta đi.”

Nam Ca Nhi cảm thấy mặt mình đã đỏ tới mức không thể đỏ hơn nữa, nếu còn tiếp tục đỏ, thì thật sự sẽ nổ huyết quản mất.

Y nhìn mặt Mạc Thụ.

… Cư nhiên là vẻ mặt nghiêm túc như thế…

Cắn răng, tiến sát tới, lấy lòng hôn lên môi Mạc Thụ, sau đó liếm một cái: “Có thể chưa?” Ta quả nhiên sẽ sợ mà hỗn đàn ta thật sự không nên buột miệng a ô ô ô…..

Mạc Thụ nhìn bộ dáng có chút đáng thương của Nam Ca Nhi, nhịn không được nhẹ cười, sau đó sáp tới, dùng sức hôn lên môi Nam Ca Nhi, thâm nhập vào trong miệng y, cùng y miệng lưỡi giao triền.

Đồng thời, một thứ có chút mát lạnh nhân lúc Nam Ca Nhi thần trí hoảng hốt, linh hoạt từ chỗ đó chui vào trong nội thể y, sau đó trước trước sau sau vạch lối, khuếch trương phạm vi hoạt động.

Nam Ca Nhi khẩn trương căng cứng thân thể__ đó là cái gì!

“Đừng sợ.” Mạc Thụ an ủi hôn lên mặt y, “Ta sẽ rất cẩn thận.”

“…” Việc đến nước này, Nam Ca Nhi cũng nghĩ ra rồi.

Không tiếp tục phí lời, chỉ cố chịu đựng cảm giác không phù hợp từ nội thể truyền tới, muốn đem toàn bộ ý thức đặt lên nơi phía trước đang được Mạc Thụ kích thích.

Nhưng vì thân thể không thích ứng, luôn cảm thấy khó chịu không quen, phía trước nửa mềm nửa cứng, phía sau lại bị trêu đùa.

Không lên không xuống cực kỳ khó chịu.

Khi ngón tay Mạc Thụ tăng lên ba ngón, Nam Ca Nhi cuối cùng nhịn không được xin tha: “….Mạc Thụ …”

“Ngoan.” Mạc Thụ chỉ hôn lên cái trán đầy mồ hôi của Nam Ca Nhi, ngón tay thì vẫn không chút khách khí tiếp tục gia tăng thêm một ngón.

Nam Ca Nhi đã quen chịu đựng khổ sở, chỉ là vì Mạc Thụ đang ở trước mặt, cho nên mới không tự chủ được xin tha, nhưng đồng thời y cũng biết đây là quá trính tất yếu, cho nên sau khi mềm nhũn kêu một tiếng Mạc Thụ, lại nỗ lực hít sâu, thả lỏng thân thể, muốn cải thiện tình trạng khó chịu hiện tại của mình.

Sự ẩn nhẫn của Nam Ca Nhi khiến Mạc Thụ rõ ràng có chút đau lòng, hắn hôn mặt Nam Ca Nhi, nhỏ giọng nói: “Khó chịu có thể nói ra.”

Nam Ca Nhi lắc đầu, miễn cưỡng cười với Mạc Thụ: “Nói ra cũng chẳng làm được gì.” Hơn nữa bản thân Mạc Thụ cũng khó chịu đến mức nói cũng run rẩy mà không phải vẫn dang khuếch trương cho ta sao, ta sao có thể mở miệng nói được.

“Thật là….” Mạc Thụ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Nam Ca Nhi, trầm mặc một chút, nói: “Tiểu Nam ngoan, nhịn một chút.” Vừa nói vừa tiếp tục hôn lên môi y.

Đồng thời, thân dưới hơi động.

Thân thể Nam Ca Nhi cứng ngắc một chút, sau đó giống như mất hết tất cả sức lực, cả người dựa hẳn lên người Mạc Thụ.

“Được rồi được rồi.” Mạc Thụ nhẹ nhàng vỗ lưng Nam Ca Nhi, “Tiến vào rồi, không sao rồi.” Hắn cực lực khống chế xung động muốn điên cuồng luật động của mình, bàn tay tiếp tục an ủi nơi đã mềm xuống của Nam Ca Nhi.

Nam Ca Nhi run run, tiếp theo dùng giọng điệu rầu rĩ nói: “Mạc Thụ, ngươi là hỗn đàn.”

“Đúng. Ta là hỗn đàn.” Mạc Thụ mềm giọng trả lời, vừa thử động thứ đã vùi vào kia.

Nam Ca Nhi phát ra tiếng rên ri có chút cực nhọc, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ tiếp tục mắng: “Tại sao lại có dược… cao?” Nương theo động tác của Mạc Thụ, giọng nói của y cũng trở nên chợt cao chợt thấp.

“Phòng ngừa chu đáo.” Mạc Thụ cắn răng khống chế nhịp độ của mình, thấp giọng nói.

“Cầm thú!” Nam Ca Nhi lại mắng.

Mạc Thụ hơi bất đắc dĩ lại có chút áp chế cười: “Được thôi.” Ta thừa nhận.

Cùng lúc thừa nhận, vài giọt mồ hôi rơi lên vai Nam Ca Nhi.

Nhìn Mạc Thụ nhịn tới khổ sở, Nam Ca Nhi cân nhắc một chút, mới nói: “Ngươi… ngươi động đi, dù sao… a….” Dù sao ta cũng không có thấy khoái cảm gì, cũng không thể bắt ngươi nhịn theo.

Lời này chưa nói xong, đã bị động tác đột nhiên phát cuồng của Mạc Thụ cường ngạnh cắt đứt.

Hổn đàn a, quá nhanh rồi a a a!

Nam Ca Nhi gần như sắp rơi lệ.

Vì dùng tư thế này, lại thêm lực độ của Mạc Thụ quá lớn, y có thể cảm giác được nội tạng của mình sắp bị đỉnh ra.

Thật khó chịu.

“Xin lỗi… Tiểu Nam… ngươi… thật dễ chịu… xin lỗi….” Mạc Thụ một bên phát cuồng va chạm Nam Ca Nhi, một bên thở dốc xin lỗi.

Mạc Thụ….

Thật xinh đẹp.

Mang theo dục vọng, con mắt mê loạn, biểu tình mê luyến….

Gương mặt tuấn mỹ, thân thể mỹ lệ ưu nhã như ngọc thạch lại tràn đầy sức mạnh.

Ta khiến cho một người thế này, rơi vào hồng trần cuồn cuộn, vì ta mà điên cuồng.

Thế giới này nhiều người như thế, đẹp đẽ như thế, đối với Mạc Thụ mà nói đều là vật có thể giơ tay là chạm tới.

Mà ta, lại là thứ quan trọng đã đạt được.

Muốn cảm thán mình có tài đức gì, nhưng lại cảm thấy vinh hạnh vạn phần mới càng phù hợp với tâm tình của mình.

Sự may mắn này, là vì ta, cũng vì Mạc Thụ.

Sẽ không bao giờ có người giống như Mạc Thụ, cũng sẽ không bao giờ có một người giống ta.

“…. Không… sao…” Nam Ca Nhi đột nhiên nhướng mắt lên, mỉm cười, “Không sao… Mạc Thụ….” Đúng vậy, ta thừa nhận phần may mắn này của mình.

Trong mắt người đối diện, viết đầy sự tín nhiệm dành cho mình và cả dịu dàng mà bình thường hắn luôn che giấu.

Mạc Thụ thâm tình nhìn Nam Ca Nhi, sau đó xoay thân thể Nam Ca Nhi, áp lên giường, cúi đầu, nồng nhiệt trao đổi nụ hôn cùng y.

“Ta yêu ngươi nhất.” Hắn thấp giọng thầm thì.

Nam Ca Nhi ngây ra, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì với câu nói này của Mạc Thụ, lại đột nhiên thân bất do kỷ kinh hô: “…. Mạc, Mạc Thụ!”

Mạc Thụ đầu tiên là bị phản ứng kịch liệt của Nam Ca Nhi làm cho động tác hơi ngưng trệ, tiếp đó cúi đầu nhìn vẻ xuân sắc khó thể tự khống chế vừa dâng lên trên mặt Nam Ca Nhi, nhất thời hiểu rõ.

“Mạc Thụ, đừng… a ô… dừng… dừng lại…” Nam Ca Nhi bắt đầu giãy dụa. Đây là cái gì, thật đáng sợ, quả nhiên nam nhân cùng nam nhân cũng sẽ có khoái cảm sao.

Mạc Thụ lộ ra nụ cười mỹ lệ đến gần như tàn khốc: “Không được… không dừng…” Vừa nói như thế, vừa hung hăng va chạm vào nơi khiến Nam Ca Nhi cảm thấy khoái cảm chí mạng, “Chỉ có một mình ta… phát cuồng, không phải quá không công bằng rồi sao.”

“…. A…. dừng…” Nam Ca Nhi bị khoái cảm quá mức đáng sợ này làm cho toàn thân run rẩy, ngay cả nước mắt cũng không tự chủ tràn ra.

Tiếng nước ma sát nơi tư mật trong gian phòng tĩnh lặng càng thêm ái muội.

Hắn chỉ cảm thấy, sắp điên rồi.

Tất cả lý trí, đều sắp vứt bỏ, chỉ biết truy theo khoái cảm.

“Thật khả ái, thật lanh lợi, thật tốt…” Mạc Thụ nhìn biểu tình đã chìm vào điên cuồng của Nam Ca Nhi, nhịn không được phục người xuống, một lần nữa hôn người dưới thân.

“Đã thuộc về ta rồi, Tiểu Nam của ta.” Mạc Thụ lặp đi lặp lại bên tai Nam Ca Nhi.

Ta không có cách nào khống chế tư duy của chính mình, nhưng ít nhất, ta còn có thể đem trân bảo ta có hiện tại, chặt chẽ, vô vàng cẩn thận, nắm giữ trong lòng bàn tay ta.