Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 22



CHƯƠNG 22

Cuối cùng, Nam Ca Nhi vẫn chưa đi hỏi Mạc Thụ chuyện này.

Y không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy, có lẽ Mạc Thụ không nhất định hy vọng mình sẽ biết, nếu như Mạc Thụ thật sự cảm thấy mình cần phải biết, vậy thì cho dù mình không có hứng thú, hắn cũng sẽ cưỡng chế nói cho mình nghe…

Huống hồ, y cảm thấy cho dù mình biết rõ được bí mật của Quảng Điền này, đối với cuộc sống hiện tại cũng không có bất cứ thay đổi nào, thế nên rất dứt khoát bỏ qua kiến nghị của Quỷ tướng quân.

Đương nhiên, sau đó trong số người hâm mộ của y lại nhiều thêm một tiểu cô nương tên Tiểu Trân là không cần phải bàn.

Cuộc sống sau đó, lại lần nữa quay về nhịp điệu bình thường___ đương nhiên, Quỷ tướng quân giao du rộng rãi sau đó lại dẫn tới không ít cố giao từng quen ở Bắc Quận tới đây tham quan ‘huyện lệnh phu nhân’…

Khụ, thôi tạm thời cũng không nhắc nữa.

Tóm lại, thời gian cứ vậy bất tri bất giác trôi đi, chớp mắt, mùa xuân đã qua, mùa hạ sắp tới.

Nam Ca Nhi đã quen bận rộn lo sợ một khi nhàn hạ thì không còn tâm tư mà tiếp tục mở sạp nữa, thế là sạp trà cũng vẫn tiếp tục mở, Mạc Thụ tiếp tục làm thần long thấy đầu không thấy đuôi chơi trò mất tích.

Có lẽ biết mấy ngày vui vẻ sắp kết thúc, nên thời gian Mạc Thụ ở trong nha môn càng lúc càng ngắn, Nam Ca Nhi chỉ có thể gặp Mạc Thụ lúc trước khi đi ngủ, sáng sớm hôm sau có thể cảm giác được Mạc Thụ rón ra rón rén thức dậy, đợi khi y tỉnh táo lại, đồ ăn biến mất một chút, đồ ngọt biến mất một đống thậm chí toàn bộ trống rỗng…

Cho dù Mạc Thụ có luyến tiếc mùa hạ thế nào, thì mùa mà hắn phải ngoan ngoãn ở trong công đường đã sắp tới rồi___ mùa thu gần ghé thăm.

Hai mùa thu đông tiếp theo, Mạc Thụ nhất định phải ở trong nha môn phê công văn gì đó, không thể ra ngoài du ngoạn.

Đối với việc này, người quen chạy quanh như Mạc Thụ tỏ vẻ rất thống khổ rất xoắn xuýt, Chu Khê thì tỏ vẻ vui sướng trên tai họa của người khác giữ vững lập trường, Nam Ca Nhi tỏ vẻ…

Y rất nhàn định.

Tuy là nếu Mạc Thụ ở trong nha môn, số lượng đồ ngọt biến mất sẽ tăng lên, nhưng nếu nói ngược lại, rất nhiều chuyện y không giỏi làm đều có thể toàn bộ đùn đẩy cho tiên sinh vạn năng Mạc Thụ đại nhân này làm, cứ như vậy, số lượng công việc của y bớt đi không ít.

Nhưng ảnh hưởng phụ lớn nhất chính là, mỗi ngày sẽ bị Mạc Thụ tóm lấy trêu chọc không ngừng….

Thuận tiện nói một câu, y đã vô pháp tự khống chế mà đem đậu ngọt dành cho Mạc Thụ nấu thành đậu muối mặn đến chảy nước mắt, bỏ hạt tiêu vào trong nước trà của Mạc Thụ, ‘không cẩn thận’ rẩy nước bẩn trên tay lên người Mạc Thụ, ‘vô ý’ đẩy Mạc Thụ ngã vào vũng sình….

Nói cách khác, Nam Ca Nhi sau vô số lần bị trêu ghẹo đã phát cuồng mất đi lý trí.

Nhưng cho dù như vậy, Nam Ca Nhi cũng cảm thấy không cách nào đè nén dây thần kinh ngày càng gắt gỏng suốt ngày nhảy vọt ra huyệt thái dương…

Y cảm thấy, Mạc Thụ vẫn không ngừng hạ thấp cực hạn làm người của chính hắn trong lòng y…

Đối với việc này, y cũng phải bày tỏ sự sùng bái đối với người vô tri vô kỵ như Mạc Thụ, đồng thời, y đã không cách nào khống chế tình trạng bùng nổ, ngày càng tăng nhanh.

Trên thực tế, cơ hội cho y có thể ám toán Mạc Thụ không ít, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến y càng thêm bi phẫn….

Trung thu năm nay, vẫn là hai người cùng trôi qua.

Nam Ca Nhi chỉ ăn nửa cái bánh trung thu, toàn bộ phần còn lại đều do Mạc Thụ hưng phấn cắn nuốt…

Y rất muốn hỏi thử Mạc Thụ___ ngươi thân là một nam nhân lại yêu thích đồ ngọt như vậy có phải hơi kỳ cục không?

Nhưng cuối cùng, y cũng rất rõ trình đột mặt dày của Mạc Thụ, bực bội bỏ ra ngoài.

Muối và tiêu trong nhà đều đã ‘dùng’ hết rồi, y tính lại đi vay một chút, để hôm nay có thể hảo hảo ‘thăm hỏi’ Mạc Thụ tiên sinh cả ngày ăn không ngồi rồi này.

Vừa ra đến cửa nha môn, đã thấy ba nam nhân tỏ vẻ cực đáng thương ngồi xổm trước cửa.

Dừng chân lại, nhìn sang bên phải: “… Tiểu Niên a.”

Cái người đang vùi đầu vào đầu gối đó rất đáng thương nhăn mày nhíu mặt ngẳng đầu lên: “… Nam Ca Nhi ~”

“Hôm nay lại sao vậy?” Nam Ca Nhi bất đắc dĩ nhìn hắn.

“Cha ta thấy ta móc túi tiền của người ta.” Người tên Tiểu Niên rầu rĩ nói, “Bị truy hết ba con đường, giờ lạc không biết đường về…”

Nam Ca Nhi đen mặt.

Gia hỏa trước mặt này, là tên trộm chuyên nghiệp ở Quảng Điền, là một trong những gia hỏa thường xuyên đến nha môn ‘la cà’, thảm chính là, cha của hắn là nha dịch, huynh đệ của hắn đều là bổ khoái nha môn….

Càng bi kịch hơn là, cảm giác phương hướng của gia hỏa này kém đến kỳ lạ, chỉ cần vượt ra khỏi phạm vi hoạt động của mình một con đường liền không biết bản thân đang ở đâu nữa…

Nam Ca Nhi thở dài, quay đầu nhìn sang bên trái: “A Cư a…”

Nam nhân bên trái càng khổ sở: “Nam Ca Nhi, ta khổ quá a…”

“Ngươi lại sao nữa rồi?”

“Tiểu Thuần thật quá phận mà….” Nam nhân chỉ còn thiếu chút đã trào nước mắt, “Nàng đem túi tiền ta tân tân khổ khổ mới trộm được đem trả đã không nói rồi, còn bảo ta đi tự thú…”

Tiểu Thuần là bà xã thân yêu của nam nhân này, lão nương, nữ nhi nhà hắn, toàn bộ đều là nhân sĩ phản chế, mỗi lần hắn trộm tiền tài của người ta đều bị trả về không nói, còn bị lão tiểu trong nhà cưỡng ép đi đầu thú….

Nam Ca Nhi lại thở dài, ngẩng đầu, nhìn nam nhân ngồi xổm trên cành cây: “Tuấn Nhi a, ngươi lại sao nữa rồi?”

“Nương ta nói đã quên mua gạo, nàng tới nhà thím ăn cơm, bảo ta tự lo giải quyết, nên ta tới đây.” Người trẻ tuổi mi thanh mục tú sấp sỉ tuổi với Nam Ca Nhi, nhưng lại có chút ngốc ngốc đó lăng lăng nói.

Nam Ca Nhi càng bi thương.

Phi thường bất đắc dĩ thở dài một hơi, cúi đầu: “Đi vào đi, ta làm bánh ngọt, nếu như các ngươi có thể ở trước mặt Mạc Thụ…” Lời còn chưa nói xong, ba tên đó lướt nhẹ như cái bóng sượt qua, “…. giành được để ăn.” Người đã xông vào bên trong.

Nam Ca Nhi chỉ cảm thấy nhân sinh này sao lại khiến người ta co giật như thế chứ?

Tuy không ai có thể nhìn thấy, y vẫn tiếp tục thở dài.

Y không chỉ cảm thán vì cuộc sống hết nói như thế, mà còn than thở cho ba tên nít ranh xui xẻo đó.

Đã đến mức này rồi, còn không bằng dứt khoát chậu vàng rửa tay cáo biệt cho rồi, ba người bọn họ đều không thích hợp với công việc kẻ trộm cần hàm lượng kỹ thuật cao này, việc này không phải võ công cao cường là có thể đảm nhiệm được a!

Không sai, ba vị này chính là tội phạm tái phạm thường xuyên ở huyện nha.

… Hoặc, nên đổi thành người phụ trách cung ứng thức ăn…

Chắc hợp lý hơn đi.

Dù sao toàn bộ đều là ăn không phải trả tiền…

Chợ rau hiện tại khẳng định đã tan, không biết nhà người khác còn có chút rau nào thừa lại không? Nếu thực không thể thì nấu vài trái trứng phối với đậu phụ rồi cho họ ăn vậy…

Vừa nghĩ, Nam Ca Nhi lại thở dài quay người đi vào chuẩn bị cơm tối___ vì Mạc Thụ hiện đang bận rộn ở nha môn, cho nên Nam Ca Nhi cũng không có gì để làm, y không tiện làm phiền nữ nhân trong thành, cho nên tự mình nhóm lửa nấu cơm.

Thời gian trước, Mạc Thụ mang người lên núi bắt được một con thỏ mẹ đang mang bầu, nửa tháng trước nó sinh, sống được bốn con, vừa khéo hai đực hai cái.

Đến trước nhà bếp, y theo thường lệ ra hậu viện nhìn bốn con thỏ, vừa đúng lúc nhìn thấy bốn người đang xì xào nói chuyện ở đó.

“Mạc Thụ tiên sinh, thỏ có ăn cái này không?”

“Đương nhiên là ăn, không thấy con thỏ đó đang ăn sao, Mạc Thụ tiên sinh có thể sai sao?”

“Mạc Thụ tiên sinh thật tài giỏi!”

“Đậu đậu đậu đậu đậu đậu đậu đậu đậu!”

Nam Ca Nhi giật thót, xông tới.

“Này, bốn người các ngươi!” Hét lên, “Mạc Thụ, ngươi dừng tay cho ta!”

Chỉ thấy Mạc Thụ đem đậu mặn được ướp muối kia đưa vào miệng con thỏ, bốn con thỏ ngốc bị hương đậu hấp dẫn, ngươi chen ta chen đến cạnh tay Mạc Thụ…

Thỏ hoang rất khó thuần hóa, Nam Ca Nhi mỗi ngày bắt thỏ mẹ đút sữa cho thỏ con mới miễn cưỡng còn sống được bốn con, hiện tại Mạc Thụ cư nhiên dám giày vò như vậy.

Điều này khiến y gần như muốn đem đậu trong tay Mạc Thụ nhét hết vào miệng cho mặn chết hắn.

“Sư gia!” Y nộ khí bừng bừng hướng ra ngoài gào lên, “Mạc Thụ tiên sinh chạy ra hậu viện này!”

“Mạc Thụ, ngươi tên hỗn đàn!” Ậy, đây là tiếng gầm của Chu Khê từ thư phòng truyền tới.

“Chuyện này, Mạc Thụ tiên sinh, tiểu nhân đáp ứng giúp Nam Ca Nhi đi hái rau.” Ba người kia mắt thấy không tốt, nhất thời chuẩn bị chạy đi.

“Ta cũng vậy.”

“Đậu, ta cũng vậy!” Tên này cứng rắn kiềm chế ham muốn ăn uống, lập tức thay giọng.

Ba người chuồn mất dạng.

Mạc Thụ nhìn biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Nam Ca Nhi, nửa ngày, âm u nói: “… Tiểu Nam, ngươi thật quá phận.”

Nam Ca Nhi siết chặt thứ cằm trên tay, nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi, vứt thứ trong tay lên đầu Mạc Thụ: “Nam mẹ ngươi chứ Tiểu Nam, thỏ con chết rồi thì ngươi làm sao mà bồi thường cho ta a hỗn đàn!”

Đó là một đám rơm, Nam Ca Nhi vừa vứt, đầy đầu đầy cổ Mạc Thụ đều là rơm.

“Mạc Thụ tên hỗn đàn không có trách nhiệm kia!” Bên này, Chu Khê cũng đuổi giết tới, gào thét bay qua. Mang theo khí thế và oán khí như bị Mạc Thụ chơi đùa rồi vứt bỏ.

Cuối cùng, Chu Khê xách Mạc Thụ đi vào.

Khi đi qua người Nam Ca Nhi, y đang muốn thử banh miệng thỏ ra, xem thử đám thỏ con rốt cuộc đã ăn bao nhiêu thứ kỳ quái rồi.

“Nam Ca Nhi.” Mạc Thụ đột nhiên gọi y.

Nam Ca Nhi không vui ngẩng đầu nhìn hắn.

Trên đầu Mạc Thụ còn vướng mấy cọng rơm, có chút khôi hài, mỉm cười với y.

Nụ cười rất ấm áp.