Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 1













CHƯƠNG 1

Khi hỏa họa sắp tới, trong lỗ mũi hửi được vị khét lẹt, toàn thân đau đớn, y đã cho rằng mình nhất định phải chết không cần nghi ngờ.

Trên thực tế, y cũng đích thật đã chết rồi.

Lần thứ hai mở mắt ra, y phát hiện mình đã biến thành đứa trẻ nhỏ ở một đất nước nào đó nơi dị thế___ bên cạnh giường còn một hài đồng khả ái còn nhỏ hơn cả mình.

Thân phận hiện tại của y là vương tử của quốc gia này, mà nằm bên cạnh chính là đứa em cùng mẹ với mình.

Y vốn chỉ là một sinh viên năm hai bình thường không có gì đặc biệt được sinh ra vào thời đại hòa bình, sống trong một gia đình hạnh phúc, bây giờ lại được sinh ra trong vương thất huy hoàng mà hắc ám, đứng ở trung tâm vòng xoáy của tất cả tranh đấu.

Chỉ dùng một tuần, y đành từ bỏ sự yếu đuối và niềm may mắn vô dụng trước đây.

Y đã không còn là một sinh viên hạnh phúc nữa, vì bản thân và ấu đệ, ta nhất định phải sống tiếp.

Mẫu phi trong cuộc tranh đấu cung đình bị người ta độc chết cùng một lúc với khi y tỉnh lại, mà y có thể mở mắt ra, khả năng phần lớn là vì chủ nhân vốn dĩ của thân thể này đã mất rồi, mà y, là dùng phương pháp này để tồn tại.

Y mở mắt ra, thứ nhìn thấy đầu tiên ở thế giới này, chính là hài tử đó. Có lẽ là tình tiết thơ ngây khả ái, hay có lẽ chỉ là đang muốn tìm một lý do để sống tiếp, cho nên y theo bản năng đem hài tử đó trở thành sự cứu chuộc duy nhất, lý do duy nhất của y trên thế giới xa lạ này.

Y dùng mười ba năm, dạy cho hài tử ấu thơ này làm thế nào để tồn tại được trong ***g giam huy hoàng tráng lệ đó, sử dụng những phương thức thủ đoạn mà người khác không thể biết, những âm mưu dơ bẩn, mang tất cả những kẻ tranh đấu toàn bộ tiêu trừ.

Cuối cùng, vương cung rộng lớn chỉ còn sót lại hai người họ, vị vương trầm mê tửu sắc cuối cùng cũng băng hà.

Tiếp sau đó, vương vị thuận lý thành chương do người được chọn thích hợp nhất trong lòng y kế thừa.

Y trước giờ không cần thứ vương vị gì đó, cũng đối với quyền lợi vinh hoa không có bất cứ khát vọng nào.

Sở dĩ muốn đưa ấu đệ lên vương vị, là vì y cảm thấy chỉ có đưa người mà mình trân trọng nhất lên vị trí cao quý nhất, mới có thể xác thực bảo hộ người đó.

Trong thời gian hơn mười năm này, hai người bọn họ như hai con ấu thú, nương tựa lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau, không tin tưởng bất kỳ ai, chỉ có thể tín nhiệm lẫn nhau____ y đã nhận định như thế.

Y cũng cho rằng đối phương có cách nghĩ giống như mình.

Cho nên, khi bị bắt giam vào ngục không chút dự báo, y thậm chí còn cho rằng đây chỉ là trò đùa của ấu đệ.

Khi bị vô tình đánh roi, y cho rằng hài tử đó có lẽ là bị kẻ gian nịnh xúi giục, nhưng sớm muộn sẽ biết tâm tư của mình.

Khi bị sắt nung ấn lên người, y chỉ có thể như tự thôi miên mà nói với mình, đệ đệ sẽ hiểu rõ, sẽ hiểu rõ…

Cuối cùng, khi gương mặt bị rạch đến thảm thương rối loạn, toàn thân bị thương nghiêm trọng đục khoét, bị xem như xác chết vứt đi mà ném vào đại dương.

Y biết, bản thân đã sai rồi.

Trước khi nghẹt thở, y thầm mỉa mai như được giải thoát.

Linh hồn sớm đã nên chết lại chuyển một vòng trên thế giới xa lạ này, nhưng cái gì cũng chưa từng đạt được, cuối cùng chỉ là khiến cho đôi tay vốn trắng tinh nhiễm lên máu tươi, để tạo nên một vị quân vương đa nghi tính tình bạo ngược.

…Cuối cùng, tất cả đều đã kết thúc rồi.

Thì ra thứ mà ta muốn bảo hộ, căn bản không cần đến sự bảo hộ của ta.

Mà ta, cuối cùng vẫn nên trở về đúng quỹ đạo của mình thôi.

Nhưng mà, vận mệnh lại lần nữa mở ra một trò đùa thật lớn với y.

Khi mở mắt ra, y phát hiện mình vẫn còn sống, với thân thể thương tích mỏi mệt, gương mặt xấu xí không chịu nổi, sống nơi dị thế.

Được thôi, thật ra, trong hơn mười năm hắc ám đó, y đã quên tư thái ban đầu của chính mình là như thế nào rồi.

Cũng dần dần quên đi cuộc sống vốn bình lặng kia.

Bất an sợ hãi vĩnh viễn vẫn chiếm cứ linh hồn của nhân loại hơn là hạnh phúc an ổn.

Y vẫn còn sống, với xác thịt xấu xí, linh hồn ngàn vết sẹo đau, bộ dáng nửa người nửa quỷ sống trên thế giới đã không còn xa lạ.

Sau khi nghẹt thở, y giống như gặp phải kỳ tích thuận theo dòng hải lưu, trôi đến một tiểu trấn vô cùng hẻo lánh của một quốc gia khác.

Không biết rốt cuộc trong đó đã trải qua bao nhiêu lộ tuyến siêu việt lạ thường, y cư nhiên lại mắc cạn vào bờ đê thành nơi chỉ có nước sông chảy qua, căn bản chưa từng cập biển.

Y được an trí trong một gian phòng cực kỳ nhỏ hẹp đơn giản.

Đập vào mắt toàn là bàn ghế cũ kỹ, gia cụ sờn mòn, rõ ràng vô cùng bần hàn.

Lát sau, màn cửa mỏng te được vén lên, một lão đầu sắc mặt vàng như nến, để chút râu, lưng vác hòm thuốc xỉn màu đi vào.

Thấy y tỉnh rồi, cũng không kinh ngạc, nâng mí mắt lên, tùy tiện đảo qua y một cái, sau đó thuần thục kéo tay y, không nhìn đến vết thương thảm không thể tả đó, sờ một chút: “Tỉnh rồi.” Không chút để tâm hỏi một câu.

Y trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Dám hỏi tiên sinh, ở đây là?”

“Quảng Điền huyện.” Lão đầu nhàn nhạt trả lời, sau đó mở hòm thuốc ra, đắp dược cho y.

… Quảng Điền huyện, là nơi nào?

Trong ký ức của y không có địa danh xa lạ này.

Vì nhu cầu của hoàn cảnh trước đây, y gần như đem toàn bộ địa danh của quốc thổ ghi nhớ hết, y xác định không có cái tên này.

“Đây là Quân Diệu quốc, ngươi từ đâu tới?” Lão đầu tùy tiện hỏi, giống như đang tìm chuyện để nói mà thôi, động tác trên tay vẫn rất mau lẹ.

Tác dụng của dược cao, khiến y cảm thấy vết thương đau nhói, vô cùng khó chịu.

Quân Diệu quốc…

Quả nhiên vẫn là nơi này.

Nghe câu trả lời như vậy, y chỉ cảm thấy buồn cười.

Rốt cuộc đã xảy ra cơ duyên xảo hợp như thế nào, mới có thể khiến bản thân từ Bắc Quận quốc ở tít phương bắc trôi đến quốc gia cuối phía nam thế giới này.

Hơn nữa còn vượt qua hết mấy đại lục.

Có lẽ là vận mệnh trêu đùa ta còn chưa đủ chăng? Cho nên vẫn muốn để ta kéo dài hơi tàn sống tiếp?

“Đây là khách phòng của huyện nha, ngươi cần tĩnh dưỡng một tháng mới có thể khỏi bệnh, một tháng sau có thể tự rời khỏi.” Thấy y không trả lời, lão đầu cũng không hỏi, chỉ một mình nói xong, rồi đóng nắp hòm thuốc, “Ngày mai ta lại tới.” Rất dứt khoát vén rèm đi mất.

Y trầm mê rất lâu trong tư duy của chính mình, đến khi hồi thần lại, mới hiểu rõ lão đầu nói cái gì.

Huyện nha…

Khách phòng?

Khách phòng rách nát thế này? Hơn nữa còn là của huyện nha?

Y hoài nghi lão đầu đó nói bậy.

Y không phải chưa từng đi qua nhà dân, vì cần hiểu rõ dân sinh, y cũng từng tự mình đi thăm vài sơn trấn xa xôi, nhưng y tuyệt đối sẽ không cho rằng cái nơi gọi là khách phòng của huyện nha này có bài trí tốt hơn những nhà dân kham khổ.

Đại khái là, cảm thấy hiện tại ta như vậy thì không thể có được bao nhiêu đồng, nên mới phô diễn với ta như vậy.

Trong lòng y thầm mỉa mai.

Cho nên, cơm được đưa tới căn bản đều là rau xanh thì y cũng có thể lý giải, thỉnh thoảng chỉ có thể từ trong mớ rau xanh này tìm được một vài hạt vụn thịt nhỏ nhi nhí thì y cũng cảm thấy có thể tiếp nhận.

Tuy cơm canh đạm bạc, nhưng thuốc của vị lang trung đó đích thực là có hiệu quả, khi được nửa tháng, y cảm thấy bản thân đã có thể tự lo những hoạt động trong cuộc sống, lại qua nửa tháng nữa, quả nhiên đúng như lời lang trung nói, y đã hoàn toàn khôi phục.

Đương nhiên, những vết thương dữ tợn trên thân thể, trên gương mặt đó là không cách nào xóa đi.

Tự y cũng cảm thấy rất kỳ diệu, dù sao lúc đó y cũng hiểu rõ tình trạng của cơ thể____ gần như là đã nằm trong trạng thái hấp hối rồi.

Càng huống hồ thuận theo hải dương trôi đến dòng sông lạc tới một tiểu trấn ngay cả mình cũng chưa từng nghe qua của một quốc xa ở cuối phía nam.

Vậy mà trong trạng thái như vậy mà mình cư nhiên chỉ cần một tháng liền có thể khỏe lại!

Cho dù là ngự y giỏi nhất của Bắc Quận cũng không cách nào làm được a!

Cuối cùng, khi lão đầu đó tuyên bố y đã lành bệnh, có thể ly khai, y có chút hoang mang.

Một là, y không dám tin y thuật của đối phương cư nhiên lại tinh thông như thế, hai là, y đã không biết phải đi đâu rồi.

Thiên hạ rộng lớn, đã không có chỗ dung thân cho y.

Hoặc nên nói, nơi duy nhất y xem là chốn dung thân của mình, đã không thể dung chứa y nữa.

“Sao rồi?” Lão đầu nhanh chóng thu xếp đồ đạt, tùy tiện nhìn y một cái, “Không có chỗ để đi sao?”

Y trầm mặc.

Lão đầu đóng gói xong, sau đó lại đánh giá y một vòng, cuối cùng hỉnh mũi lên trời nói: “Không tiền đồ.”

“Cái gì?” Y ngạc nhiên.

“Tuy vết thương đã lành lặn, nhưng căn cốt của ngươi đã tổn hại rồi, không có biện pháp trị khỏi, cũng không thể làm được việc gì quá lớn, sau này chính là như vậy rồi.” Lão đầu nói.

Y lại trầm mặc.

Y biết hiện tại tuy vết thương trên thân thể đã lành lại, nhưng trên thực tế tinh khí tổn hại cực lợi hại, cho dù có sống tiếp, từ nay về sau cũng không thể trôi qua tốt đẹp.

Mùa hạ sợ nóng, mùa đông sợ lạnh, hơi cảm nhiễm phong hàn thì liền có thể dẫn tới trọng bệnh không khỏi, thậm chí tử vong.

Suy cho cùng một người bị giam cầm ngược đãi suốt ba năm trong thủy lao âm lạnh không thấy ánh mặt trời, không chết đã là điều kỳ diệu rồi.

“Dù sao ngươi rời đi cũng chỉ có con đường chết.” Lão đầu tiếp tục nói, “Mạc Thụ tiên sinh nói, trong nha môn còn thiếu một chân tạp dịch, ngươi nếu nguyện ý lưu lại thì cứ lưu lại, chúng ta cung cấp nơi ăn chốn ở cho ngươi, không có tiền lương, ngươi muốn đi cứ đi, không muốn đi thì liền ở lại làm việc, thế nào?”

Y ngây ra nửa ngày, gật đầu: “Được.”

Từ trong miệng của một tiểu bổ khoái đưa cơm tới lúc trước, y biết lão đầu trước mặt này là lang trung duy nhất trong thành, Mạc Thụ tiên sinh chính là huyện quan ở huyện thành này, không biết tại sao, mọi người không gọi vị Mạc Thụ đó là huyện lệnh đại nhân, mà lại gọi là Mạc Thụ tiên sinh.