Xuân Sắc Như Thế

Chương 71-1: Xuân sắc như thế



Đông đi xuân đến.

Chớp mắt, gió tháng Năm đã nhẹ nhàng thổi tới, mang theo hương hoa thơm ngát phiêu lãng trên vòm không xanh ngắt. Khi màn đêm buông xuống, hương thơm mỗi lúc càng thêm nồng nàn như đóa hoa lặng thầm dồn hết hương sắc để bung tỏa lúc này.

Vân Ánh Lục gập sách lại mỉm cười hỏi han. “Nếu có chỗ nào không hiểu, bất cứ lúc nào các vị nương nương cũng có thể tới tẩm điện tìm ta”.

“Hoàng hậu nương nương, sao có thể như thế được?”. Một phi tần kinh ngạc hỏi. Tẩm điện là chốn nghỉ ngơi của hoàng thượng, vì sự an toàn, tù trước đến nay ngoài hoàng đế ra, không ai được phép đặt chân đến đó, cách một trăm trượng, bất cứ ai lảng vảng gần đó đều sẽ bị cấm vệ quân kiểm tra, dò xét kỹ lưỡng. Hiện tại, hoàng hậu nương nương đã dọn vào ở tẩm điện, đó là vì hoàng thượng hết mực sủng ái, tin tưởng hoàng hậu, còn những người khác, danh phận gì mà ghé đến?

“Không sao, các vị nương nương đâu phải người ngoài, đều là phi tần của hoàng thượng, cấm vệ quân sẽ không gây khó dễ đâu”. Vân Ánh Lục vừa nói vừa vén ống tay áo lên thấm mồ hôi trán, tiếp đó cô cùng các phi tần rời khỏi phòng giảng kinh.

“Chúng thần thiếp cũng sắp trở thành người ngoài rồi còn gì. Hoàng hậu nương nương, chúng thần thiếp học xong có thể xuất cung thật sao?”. Ngày ngày nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu ân ân ái ái như vây, một tia mong đợi nhận được hoàng ân của các phi tần cuối cùng cũng tan thành bọt nước. Chính vì thế ai cũng ngóng trông đến ngày được rời khỏi hoàng cung để sống cuộc đời mới, và biết đâu tình yêu sẽ lại mỉm cười với họ.

Gió đêm mát rượi khiến ai nấy đều hân hoan, vui vẻ. Nhìn các phi tần tíu tít trò chuyện với nhau, nét cười lại ngời lên trong đáy mắt Vân hoàng hậu, “Hoàng thượng có chỉ mọi ý nguyện của các nương nương sẽ được thực hiện, bất luận ở trong cung hay xuất cung, việc ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của các nương nương vẫn sẽ do phủ Nội vụ lo liệu chu tất”.

Vân Ánh Lục quả thực có chút xấu hổ trong lòng, chuyện này có khác gì mượn cớ đuổi “tình địch” đâu chứ.

Là do cô đã quá ích kỷ?

Thực ra, trong tình yêu vốn dĩ không có hai chữ rộng lượng.

“Nếu chúng thần thiếp có thể mở y quán khám bệnh bốc thuốc như nương nương thì sẽ không dám làm phiền đến phủ Nội vụ nữa”. Vì hạnh phúc về sau, tốt nhất là không nên dây dưa đến chồng trước, “Hoàng hậu nương nương, người có thể dạy thêm buổi chiều không, chúng thần thiếp muốn sớm được xuất cung”.

Vân Ánh Lục hồn hậu gật đầu rồi bước nhanh về phía thái y viện.

Trước buổi dạy, cô đã dặn Tiểu Đức Tử ủ trà hoa cúc với sơn tra. Đêm nay có yến hội chiêu đãi các vị quân vương lân bang, cô sợ Huyên Thần dùng nhiều đồ dầu mỡ sẽ ậm ạch khó tiêu nên đã chu đáo chuẩn bị sẵn loại trà thảo dược này. Còn chưa tới cửa thái y viện, Vân Ánh Lục đã thấy Tiểu Đức Tử tay xách hộp thức ăn, sốt ruột ngó nghiêng xung quanh. Nghe có tiếng bước chân, cậu ta vội chạy tới đón hoàng hậu nhưng vẫn không quên nháy mắt với Mãn Ngọc tỷ tỷ. Tiểu Đức Tử hiện cũng có thể được coi như thái y nghiệp dư, không, nói chính xác ra thì là chuyên gia dược thiện, dưới sự dạy dỗ của Vân Ánh Lục, dược thiện cậu ta nấu nức tiếng trong hoàng cung.

“Mãn Ngọc, ta ghé vào ngự thư phòng một lúc, em ở lại giúp Tiểu Đức Tử dọn dẹp dược phòng nhé!” Vân Ánh Lục nhận lấy hộp thức ăn từ tay Tiểu Đức Tử rồi ghé tai nói nhỏ với Mãn Ngọc.

Mãn Ngọc đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng cuối đầu, còn Tiểu Đức Tử thì đứng bên cười ngây ngô.

Vân Ánh Lục đã từng hỏi Mãn Ngọc có muốn xuất cung không nhưng nàng kiên định lắc đầu. Dù Tiểu Đức Tử là một hoạn quan, không thể cùng nàng sinh con đẻ cái nhưng nàng vẫn nguyện ở bên chăm sóc cậu ta đến cuối đời.

Vân Ánh Lục thở dài, tình yêu của văn nhân nhã sĩ thì thanh cao, tình yêu của bách tính tục nhân thì dân dã, còn tình yêu của Mãn Ngọc vả Tiểu Đức Tử thì lại vô cùng cao quý, nó đã vượt ra ngoài lễ giáo phép tắc, vượt ra ngoài ham muốn dung tục để dung hòa hai linh hồn cô đơn với nhau. Thứ tình cảm trân quý như vậy sao có thể không cảm động được đây?

Vẩn vơ suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Vân Ánh Lục đã đứng trước cửa ngự thư phòng tự lúc nào mà quên cho người thông báo trước.

Thái giám canh cửa bên ngoài ngự thư phòng cúi đầu thi lễ. “Nương nương, hoàng thượng nói nương nương có thể tùy ý ra vào đây bất cứ lúc nào”.

Vì không muốn các vị đại thần có lời dị nghị nên mỗi khi Lưu Huyên Thần đàm luận chính sự cô thường né tránh không bước vào ngự thư phòng. Nay nghe thái giám bẩm báo như vậy, cô tư lự ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi hỏi, “Bên trong có vị đại thần nào không?”

“Bẩm hoàng hậu nương nương, chỉ có Đỗ thượng thư và Ngu nguyên soái thôi, hai vị đại nhân đã vào một lúc lâu, chắc cũng sắp ra rồi ạ”.

Đang nói đến đây thì rèm cửa chợt được vén lên, Đỗ Tử Bân và Ngu Tấn Hiên sóng đôi bước ra.

Trông thấy Vân Ánh Lục, Đỗ Tử Bân thoáng chốc đờ cả người, trong lòng không khỏi xao xuyến, dao động.

“Đỗ đại ca, Ngu đại ca!” Vân Ánh Lục vui vẻ chào hỏi hai người họ.

Đỗ Tử Bân nhíu mày ngạc nhiên, Đỗ đại ca là cách Vân Ánh Lục gọi hắn từ khi còn là khuê nữ, nhưng gọi Ngu nguyên soái là “Ngu đại ca” thì liệu có ẩn tình gì không?

Ngu Tấn Hiên ôn hòa mỉm cười, tuy những vết sẹo trên mặt hắn xô rúm lại vô cùng dữ tợn nhưng ánh mắt lại chứa chan sự quan tâm chân thành.

“Lớp học của muội vừa tan sao?” Ngu Tấn Hiên hỏi thăm theo đúng tư cách của huynh trưởng.

“Vâng, muội tới xem Huyên Thần thế nào”. Vân Ánh Lục ngửi thấy trên người Ngu Tấn Hiên phảng phất mùi rượu liền nhắc nhở. “Đại tẩu đang mang thai, đại ca nên quan tâm nhiều hơn đến đại tẩu, cũng đừng uống nhiều rượu, như vậy sẽ không tốt đâu”.

Ngu Mạn Lăng hoài thai đã hơn sáu tháng, bụng lớn khác thường, phỏng chừng là song thai. Ngu phu nhân và Vạn thái hậu lo lắng không yên, cả ngày đều quanh quẩn bên con gái.

Ngu phu nhân từng lén hỏi Vân Ánh Lục đã có tin vui chưa nhưng cô chỉ cười nói không vội.

Cô không vội nhưng vợ chồng Ngu hữu thừa tướng thì vội, các đại thần trong triều cũng sốt ruột không kém, Lưu Huyên Thần tuy không nhắc nhỏm đến nhưng trong lòng cũng vô cùng nôn nóng. Có điều Vân Ánh Lục là thái y chuyên khám bênh phụ nữ, danh tiếng xa gần đều biết, vậy thì ai còn dám khua môi múa mép chuyện này trước mặt cô chứ.

Ngu Tấn Hiên vui vẻ đáp, “Được, ta nhất định sẽ nghe theo lời Vân thái y”.

Hai người nhìn nhau bật cười, sau đó Ngu Tấn Hiên cáo lui đi trước.

Đỗ Tử Bân đứng trơ gượng như phỗng sành, sau thấy cũng chẳng biết nói gì hơn, hắn liền lên tiếng cáo từ.

Vân Ánh Lục đáp lời theo đúng lễ nghi, “Gặp Đỗ đại nhân sau”.

Đỗ Tử Bân ngước mắt nhìn cô rồi xoay người bước vào bóng chiều thê thiết, bờ vai vạm vỡ trĩu nặng cô đơn.

Khi Vân Ánh Lục thực sự bước ra từ bồn Cửu Long, ngay cả nửa khắc cũng không dành cho Đỗ Tử Bân, cả ngày chỉ nhắc nhỏm đến Vu Bất Phàm, thật uổng phí mười năm yêu thương thầm lặng của Đỗ đại nhân.

Hiện tại Đỗ Tử Bân chỉ biết đến công việc, ngày cũng như đêm, chuyên tâm vảo việc phá án. Lưu Huyên Thần dường như đang có ý định đề bạt Đỗ Tử Bân thay vị trí khuyết của Kì tả thừa tướng.

Tuổi trẻ tài cao, trời rộng vẫy vùng, âu cũng là niềm an ủi cho hắn.

“Uyển Bạch, nàng muốn ta chết khát sao?”. Trong ngự thư phòng, có người không kiên nhẫn nổi, đành phải mở miệng thúc giục.

Vân Ánh Lục gác lại suy nghĩ, khoan thai bước vào ngự thư phòng.

Trên án còn bày một ít tấu chương cùng một đạo thánh chỉ đang viết dở, cô nhanh nhẹn dỡ hộp thức ăn ra, âu yếm nhìn Lưu Huyên Thần.

“Sao chàng biết thiếp mang trà đến?”

Lưu Huyên Thần hôn khẽ lên cánh môi anh đào rồi kéo cô ngồi lên đầu gối mình. “Nàng là thê tử của ta, nàng không quan tâm tới ta thì còn ai quan tâm nữa chứ?”

Vân Ánh Lục bật cười, dịu dàng rót một chén trà hoa cúc dâng lên Lưu Huyên Thần, mùi thảo dược thanh mát tràn ngập khắp phòng. Lưu Huyên Thần khoan khoái nhấp một ngụm lớn rồi tựa cằm lên vai cô.

Vân Ánh Lục hướng mắt tràn ngập yêu thương về phía hắn, vẻ mặt âu yếm lạ thường. “Hôm nay chàng có mệt không?”

Khi ngón tay cô chạm đến môi Huyên Thần, hắn vờ hung tợn cắn yêu rồi cứ thế không chịu nhả ra.

Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt lạ thường.

“Huyên Thần, đây là ngự thư phòng đấy!” Vân Ánh Lục liếc mắt đám thái giám và thị vệ đứng bên ngoài, nhẹ giọng trách cứ. La công công không biết từ lúc nào đã lặng lẽ lui sang phòng chứa sách cách đó không xa.

“Ngự thư phòng thì sao?” Lưu Huyên Thần nhíu mày vờ vĩnh, ngón tay làm càn lần theo vạt áo cô. Ồ, dạo này Uyển Bạch đã có da thịt rồi đấy!

“Chàng… chàng chẳng phân biệt công tư…” Cô xấu hổ nhổm người đứng dậy, ngăn lửa tình đang rục rịch nhen lên trong lòng hắn.

Ôi, Uyển Bạch đoan trang dịu dàng là thế mà sao lúc nào nhìn thấy nàng, lòng hắn lại không khỏi rạo rực.

“Uyển Bạch, có phải trẫm vẫn chưa cố gắng hết sức không, vì sao chuyện gì cũng luôn đứng sau Tấn Hiên vậy?” Hắn bỗng khàn giọng đổi đề tài.

“Sao?” Thần trí cô thoáng chút mơ hồ, “Chuyện gì cơ?”

“Rõ ràng là huynh đệ song sinh, nhưng huynh ấy thành thân trước ta, giờ cũng làm phụ thân trước ta”. Hắn bất bình nhìn cô chờ đợi, “Đều là do nàng cả, nếu chúng ta thành thân luôn khi nàng mới tiến cung thì ta tuyệt đối không thua huynh ấy đâu”.

Con người này thật không biết phải trái là gì cả. Lúc tiến cung cô mới chỉ là một thái y bé mọn, bên cạnh hắn còn có hoàng hậu Ngu Mạn Lăng, trong cung còn có hơn mười tú nữ chờ tuyển chọn. Lúc ấy nếu hắn bảo thành thân thì ắt cô đã bỏ chạy lấy người, cao chạy xa bay từ lâu.

Tình cảm của hai người họ giống như ngọc quý bị bụi trần bao phủ, trải qua năm tháng nhọc nhằn mới hiển hiện ánh sáng rực rỡ.

“Cũng… cũng không thua nhiều đâu. Thành thân chậm hơn họ nửa năm, hài tử cũng chỉ nhỏ hơn con họ bốn tháng”. Cô thành thật trả lời.

“Ta ra đời chậm hơn Tấn Hiên một nén hương vậy mà thành thân chậm hơn nửa năm, như vậy còn không phải là thua sao? Hài tử kém bốn tháng, cũng phải gọi con họ là đại…” Hắn đột nhiên quay ngoắt lại, nhìn sâu vào mắt cô chờ câu xác nhận. “Uyển Bạch, nàng đã… mang thai?” Lưu Huyên Thần cẩn trọng sờ lên bụng cô, hoài nghi có phải mình muốn có con tới mức sinh ảo giác rồi không?

Vân Ánh Lục xoay người trên đùi hắn, đổi sang tư thế thoải mái hơn. “Huyên Thần, không phải chàng vẫn mong có con sao? Sao giờ lại mang vẻ mặt như vậy?”

“Nàng có mang bao lâu rồi?” Hắn hít sâu, cố gắng giữ giọng bình thản.

La công công cách đó một bức tường, đôi tai đã dựng thẳng đứng.

“Đại tẩu hiện nay đang mang thai tháng thứ sáu, con chúng ta kém họ bốn tháng nghĩa là thiếp đã mang thai hai tháng rồi. Chàng không nhận thấy kì kinh của thiếp ngừng rồi sao?”

Trời ạ, hắn có phải là thầy thuốc phụ khoa đâu, làm sao mà nhớ được mấy chuyện này.

“Vậy vì sao nàng không cho trẫm biết?” Hắn cố ý xưng “trẫm” để nàng biết vấn đề này nghiêm trọng tới mức nào.

“Ba tháng đầu mang thai chưa ổn định, thiếp muốn chờ khi nào chắc chắn rồi mới nói cho chàng hay. Hôm nay chàng nhắc đến nên thiếp mới thuận miệng nói ra”. Vân Ánh Lục bình thản trả lời.

“Ta ngạc nhiên vui mừng thế nào là chuyện của ta chứ gì”. Lưu Huyên Thần cau mày nhíu trán, nghiêm khắc trách mắng nàng. “Nàng không thể để ta vui mừng sớm một chút sao?”

Điên rồi, điên thật rồi! Lưu Huyên Thần lúc này như bước trên mây, cả người lâng lâng lạ thường. Hắn có người gọi mình là phụ hoàng rồi.

“Huyên Thần, hiện giờ đứa bé này còn rất nhỏ nhưng cũng đã có thính lực rồi, chàng đừng có lớn tiếng dọa con như vậy”. Vân Ánh Lục khẽ nhắc nhở.

Lưu Huyên Thần lập tức im bặt, bực bội nhìn tiểu nương tử không biết ăn năn hối cải trong lòng, dám lén giấu hắn tin tức hệ trọng lại còn mượn uy thái tử tương lai để uy hiếp hắn nữa chứ.

Một nụ hôn dịu dàng đặt lên môi cô, “Uyển Bạch, mang thai có mệt không?”

“Không, rất ngọt ngào”. Cô cười đáp lại.

“Bệ hạ…” Một giọng nói vang lên khiến hai người lập tức tách nhau ra, quay lại nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của La công công.

“Lão nô xin thay bệ hạ soạn thánh chỉ, ngay sáng mai sẽ lập tức chiếu cáo quần thần việc hoàng hậu nương nương hoài thai thái tử. Lão nô làm một lúc là xong. Bệ hạ và nương nương cứ tiếp tục!”

Tiếp tục?

Lưu Huyên Thần nhìn Vân Ánh Lục, hai người bụm miệng phì cười.