Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 51



Hắn quá hiểu Tiết Minh.

Người này luôn luôn tự xưng thông minh hơn người, nguyên tắc làm việc là đấu trí không đấu lực. Giống như tội phạm lừa đảo không bao giờ liên quan đến bạo lực vậy. Tiết Minh không muốn ra tay đánh người. Gã sợ bạo lực, cho nên khi nhà cung cấp hàng mời xã hội đen đòi nợ, gã liền trả tiền. Lúc gã xông vào đây động thủ, chỉ sợ là một thời huyết khí công tâm, chưa kịp ngẫm nghĩ mới có thể làm việc lỗ mãng như thế.

Nếu như nói gã vì làm ăn thất bại mà điên, vô luận như thế nào Chân Mạch cũng không tin.

Tiết Minh nhìn mắt hắn, cũng biết hắn không tin mình, trầm mặc một lát rồi cũng buông tay ra, dời đao khỏi cổ hắn, khẽ thở dài: “Mạch Mạch, em nói sẽ không truy cứu anh, thật chứ?”

“Thật, tôi sẽ không truy cứu chuyện này.” Chân Mạch chậm rãi thẳng lưng. “Tôi hy vọng anh nhanh chóng rời khỏi thành phố này.”

Tiết Minh hiểu rõ, nếu gã còn tiếp tục ở chỗ này, Tiết Minh Dương khẳng định không tha cho gã. Với địa vị và quyền thế của Tiết gia, gã khẳng định đấu không lại. Đánh không thắng thì chạy, tuyệt đối không hy sinh vô ích, đây là tôn chỉ của gã.

Vì vậy, gã rất sảng khoái gật đầu: “Được, anh sẽ mau chóng xử lý chuyện ở đây, sau đó trở về Canada.”

Nói đến đây, điện thoại trên bàn reo lên.

Tiết Minh dùng khăn tay khô máu trên đao, tra đao vào vỏ, bình tĩnh nói: “Em nghe đi.”

Chân Mạch đứng dậy cầm tai nghe, thanh âm vẫn ôn hòa như lúc ban đầu: “Alo?”

Thanh âm Tiết Minh Dương đầy lo lắng truyền tới tai hắn: “Mạch Mạch, em có sao không?”

“Em không sao.” Chân Mạch cúi đầu nói. “Anh ở đâu?”

“Ngoài cửa phòng em, mau mở cửa.” Tiết Minh Dương vừa nhận điện thoại của Ngụy Dĩ liền vội vã quăng hết mọi việc, chạy tới ngay.

Y nghe nói Tiết Minh cầm đao đi vào. Ngụy Dĩ gõ cửa mà không nghe thấy tiếng Chân Mạch, y liền sợ Tiết Minh làm gì Chân Mạch, ngay cả cửa cũng không dám gõ, do dự nửa ngày mới gọi điện thoại vào.

Chân Mạch liếc Tiết Minh một cái, nhàn nhạt đáp: “Được, em sẽ mở cửa cho anh, nhưng chỉ anh vào thôi.”

“Được được được.” Tiết Minh Dương rất gấp.

Chỉ cần Chân Mạch không có việc gì thì y yên tâm rồi, còn sợ gì nữa chứ, long đàm hổ huyệt, núi đao biển lửa cũng chẳng màng.

Chân Mạch đứng dậy đi tới góc tường, mở tủ quần áo, lấy ra một cái khăn quàng bằng tơ, che vết trên cổ, rồi mới ra mở cửa.

Hiện tại, Tiết Minh đã hoàn toàn bình tĩnh. Việc đã đến nước này, gã đã đành mặc cho số phận nên cũng khôi phục phong thái hào hiệp trước kia.

Chân Mạch mở cửa để Tiết Minh Dương vào rồi lập tức đóng cửa.

Tiết Minh Dương thấy hắn không thiếu cánh tay cái chân nào, hành động như thường, nhất thời cũng nhẹ nhõm phần nào. Lúc này y mới chú ý tới những vết máu trên cổ áo và vạt áo sơmi của hắn, lại thấy hắn dùng khăn quàng che phần cổ, không khỏi thất kinh, y tiến lên gỡ chiếc khăn ra: “Để anh coi. Sao vậy?”

Chân Mạch mỉm cười với y, thanh âm rất dịu: “Thật sự không có việc gì. Anh lại đây, em có chuyện muốn nói.”

“Ừ. Em nói đi.” Tiết Minh Dương vẫn nhìn tay hắn bưng chặt vết thương, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Hay để anh đưa em tới bệnh viện trước đã, có gì nói sau.”

“Chỉ vài câu thôi, nói xong, chúng ta đi ngay.” Chân Mạch cười cười, tay chỉ Tiết Minh cách đó không xa.

“Minh Dương, em đã chấp nhận không truy cứu gã nữa, chuyện xưa từ nay chấm hết. Gã cũng đã chấp nhận rời khỏi thành phố, quay về Canada. Vậy anh có hứa với em dừng tay lại không? Em biết tấm lòng của anh với em, nhưng, nếu trong lòng anh vẫn còn canh cánh chuyện quá khứ của em thì sao có thể vui vẻ mà sống, em không muốn như vậy. Em cảm thấy rất thỏa mãn với cuộc sống hiện giờ, anh hãy quên hết quá khứ của em đi, quên hết những người không liên quan đi, được không?”

Lúc này Tiết Minh Dương mới nhớ đầu sỏ gây chuyện, y nhìn qua cây đao trong tay Tiết Minh, giận tím mặt: “Thằng đó làm em bị thương phải không? Em còn muốn anh tha cho nó sao, quả thực buồn cười.”

“Dùng chân đạp người khác thì bản thân mình cũng chẳng thể giương cánh bay cao được.” Chân Mạch ôn nhu nói. “Minh Dương, quên đi.”

Tiết Minh Dương cuồng nộ nhưng không muốn trái ý Chân Mạch, đành đưa tay ôm lấy hắn, nói lớn: “Tiết Minh, mày nhanh nhanh mà cút khỏi đây, từ nay về sau, đừng để cho tao thấy mặt mày nữa.”

Tiết Minh thần tình phức tạp mà nhìn Chân Mạch trong lòng y, ao ước, đố kỵ, thù hận, sợ hãi xoáy lấy tim gã. Tiết Minh không nói được lời nào, nhanh chân đi ra ngoài.

Bên ngoài hành lang toàn là bảo vệ, Ngụy Dĩ thấy gã đi ra, Tiết Minh Dương và Chân Mạch cũng không ra chỉ thị bắt lại, do dự một chút nhưng cũng không cản lại, để gã đi khỏi.

Tiết Minh Dương không nói gì, kéo Chân Mạch: “Mau, đi bệnh viện.”

———————

Lúc bọn họ đi ra ngoài, Cao Kiến Quân và Thẩm An Ninh cũng chạy đến.

Thấy những vết máu dính trên áo Chân Mạch, người người đều giật nảy mình. Có người muốn gọi báo cảnh sát, có người muốn gọi cấp cứu, Chân Mạch xua tay: “Không cần, tôi không sao, chỉ cắt chút da thôi.”

Thẩm An Ninh nắm tay Chân Mạch, lo tới mức mặt xanh môi trắng, nói dồn: “Mau mau mau, đi bệnh viện mau. Mạch Mạch, có cần băng vết thương lại không? Chảy nhiều máu quá, chắc nặng lắm.”

Chân Mạch vừa đi vừa cười an ủi cậu: “Không sao, không nặng, cậu đừng lo.”

Tiết Minh Dương để Ngụy Dĩ ở lại, cần phải đảm bảo việc kinh doanh của Chí Tôn, lại càng không để ai nhiều chuyện làm lộ chuyện này rồi mới lên xe đưa Chân Mạch đi bệnh viện.

——————–

Bệnh viện tốt nhất thành phố, nổi danh toàn quốc vừa may ở gần bên, lái xe chừng 10 phút là đến, Tiết Minh Dương cũng đỡ lo phần nào. Vừa dừng xe y liền kéo Chân Mạch chạy ào vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ cấp tốc xử lý vết thương cho hắn, cầm máu xong mới kiểm tra vết thương, tuy rằng vết thương dài nhưng cũng nông, không cần may lại, chỉ cho hắn giảm nhiệt rồi băng bó là được.

Sau khi xử lý xong, bác sĩ mới nhịn không được nói: “Cậu này có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng mà làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ! Trở lại nghỉ ngơi đi, đừng có quẫn trí nữa, chuyện gì rồi cũng qua thôi mà.”

Bốn người sửng sốt rồi sau đó mới hiểu, vị bác sĩ này tưởng Chân Mạch tự sát. Việc này thực sự quá oan uổng nhưng lại không thể giải thích.

Chân Mạch xem như không có việc gì, cười gật đầu: “Dạ đúng, cháu cũng hiểu rồi, sau này không làm chuyện ngu ngốc vậy nữa.”

“Vậy là tốt rồi.” Bác sĩ kê cho hắn một số thuốc, dặn dò: “Không để dính nước, không vận động mạnh, tốt nhất đừng để ra mồ hôi, mỗi ngày nhớ kỹ thay băng, chừng vài ngày là tốt lên thôi.”

Chân Mạch nói một tiếng cám ơn với bác sĩ rồi đi về.

———————-

Tiết Minh Dương chạy đi đóng tiền, Cao Kiến Quân, Thẩm An Ninh ngồi bên cạnh Chân Mạch. Thẩm An Ninh đau lòng nhìn Chân Mạch, oán hận nói: “Thằng Tiết Minh đó thật đáng chết.”

Chân Mạch vân đạm phong khinh, cười nói: “Quên đi, đừng để ý đến gã nữa. Gã đã là quá khứ rồi, đừng để gã quấy rầy đến cuộc sống bây giờ của chúng ta nữa.”

“Mạch Mạch nói đúng.” Cao Kiến Quân cười cười ôm vai Thẩm An Ninh vỗ vỗ. “Chúng ta có tương lai của chúng ta, đừng để ý đến gã nữa, quên gã đi.”

Chân Mạch khẽ gật đầu, nhìn về phía Tiết Minh Dương đang xách một túi thuốc đi về phía hắn, trong mắt tràn đầy ôn nhu cùng vui sướng.

Chích một mũi thuốc rồi về nhà, Chân Mạch bị Tiết Minh Dương cưỡng chế ở nhà nghỉ ngơi, chừng nào thương chưa khỏi thì không được đi làm. Vì sợ trời nóng, hắn ra mồ hôi nhiều ảnh hưởng đến vết thương nên y ép hắn đến biệt thự của y ở, đồng thời không cho phép ra khỏi cửa.

Chân Mạch cũng biết mình đeo một băng vải trên cổ thế này cũng không nên ra ngoài, nếu đi làm, phải trả lời thế nào nếu người ta hỏi, bị người ta quan tâm hỏi han, thực sự rất phiền phức nên cũng ngoan ngoãn ở nhà.

————–

Qua chuyện này, Tiết Minh cũng không dám ôm mộng hão huyền như 4 năm trước đây nữa, quyết định giải tán công ty, rời khỏi đây, quay về Canada. Gã đã quyết tâm, từ nay về sau làm việc ở nước ngoài, không trở về nước.

Một vài siêu thị Minh Giai có vị trí không sai, Tiết Minh Dương không truy cứu chuyện cũ, mua lấy mấy siêu thị này, đổi thành chi nhánh siêu thị Thiên Đô.

Lần này Tiết Minh không dám ôm tiền chạy trốn nữa, sợ bị chủ nợ truy sát đến Canada. Tiết Minh Dương và Cao Kiến Quân đã cho gã một bài học nhớ mãi không quên, có một số người tài hùng thế đại, chơi luật rừng, bạn bè nhiều, cho dù trốn tới chân trời góc bể cũng không thể trốn thoát. Vừa chấm dứt nợ nần, trong tay gã chỉ còn khoản 100.000. Gã đem bất động sản ở đây bán đi, thu được hơn 400.000 đổi thành đô Canada cũng có khoảng 100.000 đô.

Mang theo tài sản còn sót lại, gã liền leo lên máy bay trở về Canada.

Nửa năm sau, đã đến hạn trả nợ, Cao Kiến Quân ủy thác luật sư thông báo Tiết Minh trả tiền.

Tiết Minh cho thấy gã không có khả năng hoàn trả, chấp nhận làm theo hợp đồng, chuyển tài sản thế chấp sang tên Cao Kiến Quân.

Cao Kiến Quân cũng không khách khí, ủy thác Tào Huy ở Canada thay anh làm thủ tục sang tên sau đó đem những tài sản này cho công ty quản lý chuyên nghiệp tiến hành quản lý và cho thuê.

Tào Huy cười nói: “Hiện tại, cậu muốn làm đầu tư ở nước ngoài cũng không có gì cản trở cả.”

Sự nghiệp Cao Kiến Quân như mặt trời ban trưa, anh cũng không có dự định rời khỏi Trung Quốc. Anh chỉ chuyển tên số tài sản trên thành tên Thẩm An Ninh. Anh dù sao cũng lớn hơn Thẩm An Ninh gần 10 tuổi, sau này có thể ra đi trước cậu, có những tài sản này, anh có thể đảm bảo cho tuổi già của Thẩm An Ninh áo cơm không lo.

——————-

Không lâu sau, Y Lâm tái hôn, chồng mới của cô là một trưởng phòng đơn vị nhà nước thường thường bậc trung, trẻ hơn cô 2 tuổi, ly dị không con, tính cách ôn hòa, thích câu cá trồng cây, đọc sách, nghe nhạc, không bon chen với đời.

Sau khi kết hôn họ ở tại biệt thự của Y Lâm, Y Lâm mua cho anh chồng mới một chiếc xe xa hoa và một chiếc xe thể thao mới cấu, thỉnh thoảng hai người sẽ cùng nhau đi chơi. Chồng mới của cô rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, đối xử với Y Lâm rất tốt.

Một năm sau, Y Lâm sinh một cô con gái, tính cách cô giờ này đã không còn gắt gỏng mà trở nên lý trí ôn hòa.

Cao Kiến Quân và Thẩm An Ninh nghe Cao Thiên Hoa vui sướng kể về ba mới với em gái thì đều cảm thấy an tâm.

Lúc này, Thẩm An Ninh cũng bước vào giới giải trí, đồng thời bắt đầu gặp may.

Cậu rốt cục cũng thực hiện điện giấc mơ của mình, khiến toàn thế giới phải lắng tai nghe giọng hát của cậu.

END 51