Xuân Phong Độ

Chương 46



“Ngươi. . .” Già La Viêm Dạ cắn răng, tùy ý Lâu Thanh Vũ tha hắn từ trên giường lên. Hắn hiện tại khẽ động cái đều cảm thấy chịu không nổi, lại không chịu tỏ ra yếu kém trước mặt Lâu Thanh Vũ.

Trầm Tú Thanh nhãn tình sáng lên, biết đó là biện pháp hay. Chỉ có người bình thường cho rằng khi sắp sanh thì không thích hợp cử động bừa bãi, huống chi thân phận Già La Viêm Dạ tôn quý như vậy, ai dám kéo thân hắn sắp sinh mà xuống đất đi dạo loạn chứ?

Hai chân Già La Viêm Dạ bủn rủn, vốn do ngồi mã xa phần lớn thời gian, thân thể uể oải, buổi tối lại tùy hứng không ăn bữa tối, kỳ thực đã không còn thể lực gì. Đến một tiếng hắn cũng không thoát ra được, tựa lên người Lâu Thanh Vũ, chống thắt lưng lung lay mà theo hắn chậm rãi đi lại trong phòng.

Lâu Thanh Vũ nâng lên cánh tay hắn, tay trái hữu lực mà nâng thắt lưng hắn, tận lực để hắn dễ dàng một ít. Tay phải đặt ở trên chiếc bụng hở ra, nhẹ nhàng xoa dịu.

“Viêm Dạ, kiên trì một chút, cứ đi như thế này lúc sinh sản sẽ dễ dàng hơn.”

Chỉ đi một vòng, Lâu Thanh Vũ liền cảm giác quần áo Già La Viêm Dạ đã ướt đẫm. Tâm lý căng thẳng, chỉ cảm thấy chua xót khổ sở nói không nên lời, nhìn trên mặt hắn tái nhợt ẩn nhẫn đau đớn, Lâu Thanh Vũ cảm thấy yêu thương, không khỏi phóng nhu thanh âm ghé vào lỗ tai hắn nói.

Già La Viêm Dạ không nói được một lời, chỉ khó chịu đi theo hắn qua lại. Đi vài vòng, rốt cục chịu không nổi nữa, hạ thể càng trở nên nặng nề, hai chân dần dần run lên.

Lâu Thanh Vũ đối với việc sinh sản không thể lý giải nổi. Từ đời trước không biết đã từng thấy việc trước khi sinh thì vận động có thể trợ giúp sinh sản, nhưng là không rõ ràng lắm nên làm đến mức nào. Mắt thấy Già La Viêm Dạ sắp chịu không nổi, không khỏi nhìn qua phía Trầm Tú Thanh.

Trầm Tú Thanh qua đây, cẩn thận mà khẽ sờ lên bụng Già La Viêm Dạ, thấp thỏm mà hỏi: “Nước ối còn chưa vỡ, đi thêm một lúc nữa đi.”

Lâu Thanh Vũ không thể làm gì khác hơn là đỡ Già La Viêm Dạ lao lực thêm một chốc, tiếp tục đi lại ở trong phòng.

Già La Viêm Dạ mồ hôi lạnh nhễ nhại, không biết đã đi bao lâu, hạ thân rốt cục phun ra một cổ ướt át, một tiếng róc rách bắn ra ẩm ướt trên mặt đất.

Hắn thoáng chút giật mình nhìn mặt đất, tựa như không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ vô ý thức nắm chặt vai Lâu Thanh Vũ, bụng càng thêm căng trĩu khó nhịn.

Trầm Tú Thanh nói: “Được rồi được rồi, nước ối phá rồi, mau đỡ điện hạ lên giường.”

Già La Viêm Dạ lúc này bước đi rất khó khăn, Lâu Thanh Vũ nửa kéo nửa ôm đỡ hắn lên giường.

Trầm Tú Thanh động thủ cởi tiết khố hắn, Già La Viêm Dạ lập tức gầm nhẹ nói: “Đừng chạm ta! . . .”

Trầm Tú Thanh bất đắc dĩ nhìn phía Lâu Thanh Vũ. Lâu Thanh Vũ kêu Trầm Tú Thanh lui về phía sau, bản thân đi động thủ cởi tiết khố hắn, lộ ra đôi chân thon dài, hạ thể xích lõa. Phân thân buông xuống ở giữa, Lâu Thanh Vũ có thể tinh tường thấy một cỗ dịch thể trong suốt, từ hậu huyệt đã mở rộng đến ba ngón tay chậm rãi ầng ậc chảy ra.

Già La Viêm Dạ không phải song nhi thực sự, mà là ám song: bề ngoài không khác nam tử. Không có nữ huyệt, hàm nghĩa: thai nhi không có sản đạo bình thường để đi ra, chỉ có thể dựa vào hạ thể duy nhất để ra ngoài.

Mầm mống từ nào đi vào, tất nhiên phải từ nơi đó chui ra.

Lâu Thanh Vũ ngơ ngác ngóng nhìn nơi bọn họ luôn hoan hảo, tâm lý đột nhiên khủng hoảng hơn.

Thai nhi thực sự có thể từ nơi đó đi ra sao? Nơi đó nhỏ hẹp chặt khít như thế, thực sự có thể mở rộng tới đủ để dung nạp cỡ thai nhi đi qua sao?

Đau đớn bị chia làm mười cấp, mà đau sinh nở là cao cấp nhất, khác xa với đau đớn khi trước. Mười cấp đau đớn, chỉ có sự nữ tính có tính chất dẻo dai rất mạnh mới có thể chịu được, mà nam nhân lại không đủ loại nhẫn nại mà kéo dài này. Viêm Dạ. . .

Già La Viêm Dạ đã đau đến không nổi, hắn lúc này chỉ hy vọng sớm kết thúc loại thống khổ này, khàn khàn thúc giục: “Nhanh lên một chút. . . Nhanh lên một chút để nó đi ra. . . Ta không muốn sinh. . . Không muốn sinh nữa. . .”

Lâu Thanh Vũ nắm chặt tay hắn, hơi run, lại nói không nên lời.

Khi màn đêm buông xuống tối đen, trong nội viện u tĩnh, chỉ có chủ ngọa thất mơ hồ truyền đến chất giọng khàn khàn thở dốc.

Già La Viêm Dạ rốt cục tiến vào quá trình sinh sản. Nửa nằm ở trên giường, một trận đau đớn căng cứng khiến hắn không tự chủ được mà nắm chặt đệm giường dưới thân, cúi đầu rên rỉ cũng không khống chế nổi mà từ đôi môi cao ngạo đơn bạc tràn đầy đi ra.

Sao có thể như thế đau đớn như vậy? Thực sự. . . Thực sự quá đau . . .

Già La Viêm Dạ cắn chặt môi dưới nâng lên thân thể, trằn trọc giãy dụa. Trước đây bị trọng thương, cũng không giống tiếng đau đớn rên rỉ như lúc này. Đau đớn này bất đồng với khi trước trúng tên thương giáo, từng tầng sóng chồng tiếp lên nhau, càng ngày càng lệ, không ngừng không nghỉ.

“Viêm Dạ, đau thì hô lên, đừng nín nhịn.” Lâu Thanh Vũ vỗ hai gò má hắn vội la lên.

Hoãn xuống từng đợt đau nhức, Già La Viêm Dạ mở lớn miệng gấp thở dốc, thần sắc tái nhợt mà mê man.

Lâu Thanh Vũ vội vàng dùng khăn vải lâu mồ hôi cho Viêm Dạ, thế nhưng rất nhanh khăn vải đã ướt đẫm. Ti Cẩm thay đổi một chậu nước trong mới, đệm giường cũng lấy ra đổi lại.

Bởi vì không để cho người khác đụng chạm bụng, Trầm Tú Thanh không thể làm gì khác hơn là kêu chính hắn dùng lực. Thế nhưng thời gian qua đi chậm rãi, lại là lần sinh đầu, hài tử trì trệ không thể đi ra.

“Cố sức! Điện hạ, dùng thêm lực!”

Già La Viêm Dạ nắm chặt bố khăn buộc tại đầu giường, môi



dưới cắn xuất huyết tí tách rơi. Hạ thể đau trướng cực kỳ, cảm giác vật thể khổng lồ kẹp nơi bí ẩn kia, theo hắn mỗi lần cố sức đều di động đi ra, lại khi hết lực rụt trở lại. Đảo lại nhiều lần, Già La Viêm Dạ sắp bị loại đau đớn cực hạn này bức phát điên.

“A ── ”

Hắn rốt cục bởi vì một trận đau đớn mãnh liệt mà gào lên, mơ hồ nghe được Trầm Tú Thanh kinh hỉ hô lên cái gì đó bên tai.

“Thanh Vũ. . . Thanh Vũ. . .”

Già La Viêm Dạ đau đến ý thức có chút mơ hồ, nắm chặt đôi tay, sợ hãi mà uể oải thấp gọi. Giờ này khắc này, hắn chỉ nhớ rõ tên này, chỉ gọi ra tên này.

“Viêm Dạ! Viêm Dạ. . .”

“A ── ách. . .”

Một trận mãnh lực cuối cùng Già La Viêm Dạ bộc phát ra cực mạnh, sau đó cảm giác cự vật kia trơn tuột khỏi cơ thể, trên người một trận thoải mái, không khỏi thở hồng hộc mà ngã về trên tháp, khẽ nhếch miệng thở dốc.

Một thời gian ngắn sau khi hôn mê, Già La Viêm Dạ mở hai mắt mờ mịt, Lâu Thanh Vũ đang ngơ ngác mà canh giữ ở bên người hắn, không tiếng động nhìn hắn.

Làm sao vậy? Vì sao. . . Nhìn hắn như thế. . . ?

Trong phòng yên ắng, hạ thể còn đang đau buốt, cảm giác được hai tay Trầm Tú Thanh dịu dàng đang giúp hắn xử lý vết thương, giữa hai chân vẫn đang ướt sũng. Ti Cẩm ở một bên, tựa hồ đang rửa sạch cái gì. Trong phòng không tiếng động, chỉ có tiếng làm việc khe khẽ, tiếng nước ào ào.

Sao. . . rồi? Vì sao. . . Yên tĩnh như thế. . .