Xuân Phong Độ

Chương 42



“Nơi này chính là Diêu Tây a.” Lâu Thanh Vũ thừa dịp Già La Viêm Dạ ngủ say, đi ra hít thở không khí. Cưỡi trên lưng ngựa Orsay, nhìn phong cảnh khác lạ ở đất khách phong tình, không khỏi vui vẻ lên rất nhiều.

Diêu Tây tuy rằng xa xôi, nhưng đất đai bao la, rất nhiều dân tộc thiểu số chung sống, khí hậu cũng tốt, không hoang vu như trong tưởng tượng. Chỉ là Diêu Tây núi nhiều người ít, nhiều chủng tộc, khó quản lý, nông nghiệp phát triển cũng tương đối lạc hậu.

“Vương phi điện hạ, vượt qua toàn núi phía trước, chính là thủ phủ Diêu Viễn — Dụ Dương.”

“Ừ.” Hơn hai tháng qua, đây là lần đầu tiên Lâu Thanh Vũ lộ ra tiếu dung mừng rỡ. Biết đâu đến nơi đây rồi, sẽ không còn gay go như trước. Dù sao tiên hoàng cũng lưu lại một nơi an toàn nhất cho nhi tử ông yêu thương.

Mấy ngày qua Lâu Thanh Vũ vẫn bầu bạn với Viêm Dạ, tựa hồ quay lại thời gian đầu mới gặp Già La Viêm Dạ, trong mắt luôn lóe lên quang mang sắc bén, xa cách lạnh lùng, khiến cho người ta khó có thể chịu được. Có điều may mắn, dọc theo đường đi Già La Viêm Dạ ngủ say chiếm tương đối thời gian. Thứ nhất: Viêm Dạ mang thai, khó tránh khỏi thèm ngủ. Lại từng động thai khí, thân thể bị tổn thương lớn, mã xa xóc nảy, Trầm Tú Thanh sợ Viêm Dạ chịu không nổi, hạ thảo dược an thần trong thuốc.

Trở lại trong mã xa, ngồi xuống bên cạnh Già La Viêm Dạ, tinh tế ngắm nhìn Viêm Dạ, phát giác hắn tiều tụy đi rất nhiều. Hai gò má vốn Già La Viêm Dạ bầu dục càng nhọn hơn, sắc mặt tái nhợt, cằm trơn bóng.

Có lẽ liên quan đến việc mang thai, mấy ngày nay râu ria Viêm Dạ dài cực kỳ chậm, da cũng trắng mịt tinh tế hơn so với trước đây, Lâu Thanh Vũ suy đoán đại khái do: trong cơ thể Viêm Dạ hoocmon nam nữ phân bố mất cân bằng. Già La Viêm Dạ hình như cũng phát giác những điểm này, cho nên tâm tình càng thêm phập phồng bất định, hỉ nộ vô thường.

Khi chạng vạng thì Già La Viêm Dạ bị Lâu Thanh Vũ đánh thức, lúc đó mã xa xa đã đứng trước Dụ Dương phủ.

Hai người từ trong mã xa đi ra, trước mặt là một tòa vương phủ cũ kỹ có phần tồi tàn, khác xa vương phủ An thân vương ở kinh thành. Từ sau khi đời thân vương trước của Diêu Tây qua đời, đã qua hơn hai trăm năm nơi đây không có chủ nhân. Tuy rằng phái người tới tu sửa trước, thế nhưng thời gian hữu hạn, chỉ có thể sửa chữa chỉnh tề đại thể chút, nếu muốn sửa chữa lại thêm lần nữa, thì phải cần thời gian.

Già La Viêm Dạ nhìn vương phủ đơn sơ mộc mạc trước mặt, mỗi viên gạch viên ngói lớn đều dùng bằng vật liệu đá và gỗ tốt nhất, nhưng dẫu sao cũng đã rất lâu rồi, mảng tưởng và bàn đá đều lốm đốm những vết ố thời gian, vẫn đang hiển hiện sự hiu quạnh tương phản cuunfg trốn phồn hoa lộng lẫy.

Già La Viêm Dạ chỉ nhàn nhạt ngắm nhìn, diện vô biểu tình. Trần Cánh lại âm thầm nắm chặt nắm tay, vì vương gia mà lòng sinh ấm ức.

Lâu Thanh Vũ đỡ lấy Viêm Dạ, ôn thanh nói: “Chúng ta vào đi.”

Các nô bộc quỳ gối trước viện, đại phận là tuyển dụng ở địa phương, còn lai là nô bộc cũ ở cực phủ theo vương gia từ kinh thành tới trước chuẩn bị. Quản gia lúc đầu trong kinh thành bởi vì tuổi tác quá lớn, thực sự không thể bôn ba ngàn dặm đường, nên Lâu Thanh Vũ liền lưu ông ở lại kiinh thành trông coi phủ, hiện tại trong phủ này, tân quản gia là Ti Cẩm.

Già La Viêm Dạ đi đường mệt nhọc, không có tâm tình để ý tới chuyện ngoài. Lâu Thanh Vũ đỡ trở về phòng, bày biện bên trong đều là dựa theo bố trí như ở trong vương phủ kinh thành.

Giúp Già La Viêm Dạ cởi ra lớp áo ngoài rộng thùng tình nặng nề, Lâu Thanh Vũ hỏi: ” Có muốn nằm nghỉ chút hay không.”

Già La Viêm Dạ lạnh nhạt nói: “Ở trong xe ngựa còn nghỉ chưa đủ sao.”

Lâu Thanh Vũ đã quen kiểu châm chọc khiêu khích của Viêm Dạ, cũng không nói thêm gì, chỉ nói: “Ta kêu Trầm Tú Thanh vào.”

“Chờ một chút.”

Lâu Thanh Vũ đứng lại, quay đầu nhìn. Già La Viêm Dạ đè lại bụng, nói: “Ngươi đi xử lý vài sự vụ trong phủ đi, tỉ mỉ sàng chọn lại người trong phủ, dàn xếp bọn Trần Cánh ổn thỏa trước. Không có chuyện gì đừng để cho ai vào. Ta không muốn thêm phiền toái.”

Lâu Thanh Vũ trầm mặc chỉ chốc lát, gật đầu, nói nhỏ: “Ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý tốt.”

Già La Viêm Dạ nhìn thân ảnh ngoài cửa biến mất, dường như có điều bân tâm.

Hài tử này… rốt cuộc có nên sinh hay không…

Bất quá vấn đề này Già La Viêm Dạ cũng không lo lắng quá lâu, bởi vì chuyện xảy ra sau đó khiến Viêm Dạ không có quyền chọn lựa.

“Thánh chỉ?”Lâu Thanh Vũ kinh ngạc nói.

“Đúng. Nội thị đại nhân trong cung đã tới rồi, đang ở phòng khách chờ Vương gia Vương phi tiếp chỉ đó.” Ti Cẩm vội vã chạy vào nói.

“Được, ta đã biết. Ngươi cứ xuống trước, hảo hảo chiêu đãi nội thị đại nhân, nói rằng ta cùng vương gia thay xong y phục liền ra tức khắc.”

“Vâng.” Ti Cẩm lui ra ngoài.

Sắc mặt Lâu Thanh Vũ ngưng trọng tiến vào nội thất, lòng bất an. Bọn hò vừa sắp xếp xong vương phủ ở Diêu Tây mới ba ngày, thánh chỉ trong cung đã đuổi tới, e rằng không phải chuyện gì tốt lành.

Già La Viêm Dạ đã nghe được động tĩnh bên ngoài, ngồi dậy nhìn Lâu Thanh Vũ, cười lạnh nói: “Không nghĩ tới hoàng thượng càng gấp rút như vậy



.”

Lâu Thanh Vũ nói: “Còn chưa chắc chắn…”

“Ngươi cảm thấy thánh chỉ của hoàng thượng sẽ có ý tốt sao?!” Già La Viêm Dạ cắt lời.

Lâu Thanh Vũ không nói.

Già La Viêm Dạ lạnh lùng cười, đứng dậy: “Giúp ta thay y phục. Ngược lại, taa muốn xem qua, hắn còn muốn ta thế nào!”

Hai người tới phòng khác, Tần nội thị trong cung đã đợi lâu, thấy phu phụ An thân vương đi ra, chậm rãi đứng dậy.

Thân thể hơn sáu tháng đã có dáng, nếu không mặc ngoại y nặng trịch, quan phục rộng thùng thình thì đã không che giấu được. Có điều bởi vì vị trí thai nhi sát lên dính vào bộ phận dạ dày, thân thể Viêm Dạ lại cao gầy, bụng không lớn được bằng người bình thường, nhìn qua ngược lại giống kẻ phú quý giàu sang ăn chơi đàng *** nên sinh bụng phệ.

Tần nội thị chậm rãi quét mắt liếc nhìn khuôn mặt An thân vương không tốt, vốn định quan sát tinh tế lại, lại bị đường nhìn sắc bén lạnh lùng ngoan lệ của Viêm Dạ thành ra đông cứng, chật vật thu hồi tầm mắt, bắt đầu đọc thánh chỉ, xướng: “An thân vương, An thân vương phi tiếp chỉ.”

Già La Viêm Dạ cùng Lâu Thanh Vũ quỳ xuống, nghe Tần nội thị đã từng uống thuốc đặc biệt của song thị (ana: thuốc ở đây khiến song nhi cũng biến thành không đẻ được = thái giám) có chất giọng lanh lảnh, chạm rãi tuyên thánh chỉ.

Già La Viêm Dạ âm thầm nắm chặt bàn tay, trên mặt lạnh ngạnh kéo lên một mạt cười lạnh.

Hóa ra, ngay cả ở lại Diêu Tây cũng không thể khiến hoàng thượng an tâm, lại cho rằng vì danh giữ đạo hiếu với tiên hoàng, lần thứ hai biếm Viêm Dạ đến Thương Châu hoang văng nhất phía nam Diêu Tây.

Thương châu,