Xuân Phong Độ

Chương 18



Lâu Thanh Vũ giật mình sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng. Thì ra bản thân vốn chỉ là vật hi sinh. Cười khổ nói: “Thái tử điện hạ, không cần lừa gạt Thanh Vũ . Thanh Vũ tự cho là không có mị lực lớn như vậy, có thể khiến cho hai vị điện hạ đoạt lại cướp đi.”

“Cái này không đúng rồi.” Già La Chân Minh hơi nghiêng đầu nhìn hắn, một sợi tóc đen theo đường viền má giữa kim quan buông xuống (kim: vàng, quan: mũ thời xưa), thần tình có phần quyến rũ. “Thanh Vũ, chính ngươi nhìn không ra, trên người ngươi có loại khí chất rất kỳ diệu, không phù hợp với tuổi của ngươi, khiến cho người hết sức tĩnh tâm. Ta ban đầu gặp được ngươi, bởi vì ngươi là nhi tử Lâu Tướng, hiển nhiên nhiều tiếp cận qua lại. Nhưng về sau, lại càng phát hiện được ngươi không giống người thường.”

Lâu Thanh Vũ lắc đầu nói: “Ta không khác gì người khác, thái tử điện hạ cất nhắc rồi.”

Già La Chân Minh thở dài: “Hiện đang nói cái gì cũng đã muộn, dù thế nào ta sẽ không để cho Viêm Dạ ép buộc ngươi làm phi.”

Khi hai người đang nói chuyện, bụi cây phía ngoài có người gọi: “Thái tử điện hạ? Thái tử điện hạ?”

“Người tìm ta đến rồi.” Già La Chân Minh mừng rỡ nói, kéo Lâu Thanh Vũ đứng dậy.

Lâu Thanh Vũ đang sắp nói ta không muốn đi ra ngoài, chợt nghe thấy người đề trầm thanh âm: “Tìm được thái tử điện hạ rồi sao?”

Lâu Thanh Vũ lập tức nghe ra là thanh âm của Già La Viêm Dạ, nghĩ muốn bỏ tay Già La Chân Minh ra, đã là không kịp, bị hắn lôi kéo tay tha ra bụi cây.

“Viêm Dạ?” Già La Chân Minh thấy Già La Viêm Dạ cũng sửng sốt.

Già La Viêm Dạ nhìn hai người dắt tay từ sau bụi cây thoát đi ra, ánh mắt chợt lóe, vẻ mặt cũng không thay đổi: “Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng tìm ngươi đã lâu rồi.”

Lâu Thanh Vũ thấy Già La Chân Minh còn không buông tay, hơi vùng ra một chút. Già La Chân Minh xiết chặt căng thẳng, buông nắm tay hắn ra.

“Biết rồi, bổn cung đây sẽ đi ngay.” Già La Chân Minh nhìn sang Lâu Thanh Vũ, thấy ánh mắt hắn rũ xuống không nói gì, nhìn Già La Viêm Dạ một cái: “Hoàng đệ sao không cùng bổn cung cùng đi nhỉ?”

“Thần đệ liền đi theo sau. Thái tử đi trước đi.”

Già La Chân Minh có phần không yên tâm, nhưng mà bọn người hầu thúc giục rất gấp, lại cảm thấy giữa ngự hoa viên ở hoàng cung mọi người đều thấy sẽ không có chuyện gì, liền vội vã mang theo người hầu đi chính điện.

Già La Viêm Dạ đợi Già La Chân Minh đi xa rồi, quay đầu lại nhìn Lâu Thanh Vũ, thấy hắn một thân trang phục song nhi, sắc mặt bình thản nói: “Cùng thái tử tán gẫu chắc rất vui?”

“Tình cờ gặp mà thôi.” Lâu Thanh Vũ không muốn cùng hắn dính dáng không rõ ràng, nói: “Thanh Vũ cáo từ.” Nói xong xoay người muốn bước đi hướng khác, lại bị người kéo mạnh lấy cổ tay.

Quay đầu lại thấy Già La Viêm Dạ nhếch môi môi nhìn hắn, vẻ mặt kiêu căng, lại không nói lời nào, trong lòng phiền muộn, cười khẩy nói: “Nhị điện hạ yên tâm, Thanh Vũ biết thân phận của mình. Thanh Vũ cùng thái tử không liên quan gì, cùng Nhị điện hạ càng không xuất hiện bất luận cái gì cùng một lúc cùng một chỗ, mong rằng Nhị điện hạ nương tay, tha Thanh Vũ một con đường sống.”

“Sao, gả cho ta ngươi sẽ không có con đường sống?”

“Đường đường nam nhi, lại giả trang phục song nhi, loại nhục nhã này, cũng quá đủ rồi!”

Già La Viêm Dạ vẻ mặt âm trầm: “Ngươi nghĩ làm Vương phi bổn vương, là làm nhục ngươi?”

“Thanh Vũ không dám. Thanh Vũ nếu là nữ tử hoặc thật sự là song nhi, chỉ sợ vui mừng còn không kịp đấy.”

“Ý của ngươi vẫn là mất hứng.”

Lâu Thanh Vũ tự tiếu phi tiếu: “Nếu đổi ngược lại, chỉ sợ Nhị điện hạ cũng vui mừng không nổi.”

Già La Viêm Dạ chụp cổ tay hắn xiết: “Mặc kệ ra sao, ngươi cũng phải gả cho ta!”

Hai huynh đệ này nói chuyện vẫn rất giống nhau.

Lâu Thanh Vũ nhất thiết trở tay, dùng sức tránh khỏi trói buộc, cười lạnh nói: “Ta và ngươi hai người cùng là nam tử, ai gả ai còn không chắc chắn mà!”

Già La Viêm Dạ nghe ra ý tứ trong lời hắn nói, hơi kinh ngạc trợn mắt to.

Lâu Thanh Vũ lần đầu tiên thấy bộ dạng này của hắn, lúc đó liền cảm thấy hả dạ, lại mơ hồ nghĩ được có vài phần dễ thương, không khỏi nổi lên tâm muốn trêu ghẹo, tới gần một bước, tay phải lặng lẽ không một tiếng động mà ôm vai hắn từ phía sau, dán cực gần hắn nói: “Nếu Nhị điện hạ khăng khăng để Thanh Vũ gả cho ngươi, lúc Thanh Vũ qua cửa (ý chỉ: đã xuất giá) nhất định tận tâm tận lực hầu hạ người, ắt phải khiến người vừa lòng.”

Nói mấy chữ cuối cùng cực chậm, tay phải xoa nhẹ phía sau hắn, đột nhiên ở chỗ nào đó giữa thắt lưng hắn nhéo một cái thật mạnh.

Già La Viêm Dạ kinh hãi, lập tức biến sắc mặt, thân thể đột nhiên cứng ngắc, lui từng bước về phía sau.

Lâu Thanh Vũ chọn chỗ đó, dùng lực đạo đó, đều là cuộc đời trước từng tích góp trải qua rất nhiều kinh nghiệm đạo lý lão luyện trong tình sử Trung Hoa, người bình thường không thể bằng, Già La Viêm Dạ chưa bao giờ gặp quá, nhất thời đâu chống đỡ được, cho nên lại không tự chủ mà lui một bước.

Lâu Thanh Vũ thấy thế bỗng chợt lóe sáng lên, phát ra một loại cảm giác rất quỷ quyệt, càng thêm mập mờ cười nói: “Thắt lưng nhị điện hạ… Rất mềm dẻo nha.”

Già La Viêm Dạ tức giận đến sắc mặt trắng bệch: “Ngươi…”

Lâu Thanh Vũ dứt khoát lại tiền lên một bước, gần như dán vào trên người hắn, con mắt trong veo hơi nheo lại: “Nhị điện hạ, nếu chúng ta cùng là nam nhi, chơi một chút cũng không có gì xảy ra. Nhị điện hạ nếu đối với Thanh Vũ cảm thấy hứng thú, Thanh Vũ nguyện ý phụng bồi.” Tốt nhất ngươi chơi chán buông tha cho ý nghĩ lấy ta.

Bất quá cuối cùng những lời này chỉ để ở trong lòng, rốt cuộc không có nói ra.

“Ngươi, làm càn!”

“Làm càn? Điện hạ, ngươi đối với ta làm càn nhiều lần, ta có phải hay không nên hồi báo một chút.”

Lâu Thanh Vũ liếm liếm miệng, một loại cảm giác bắt toàn thân hắn làm tù binh đã lâu, hắn cơ hồ đã sắp quên cái cảm giác từ trên cao nhìn xuống nắm giữ chủ động.

Hắn phát hiện tự bản thân được che giấu nuôi dưỡng giày vò hơn ba năm yên ổn tính tình, hắn quên đứng ở vị trí chủ động e là có thể mang đến cho hắn tiện lợi lớn hơn nữa.

“Ngươi…” Dám!

Chữ sau còn chưa kịp nói ra, Già La Viêm Dạ đã bị Lâu Thanh Vũ chặn ấn đến trên th



ân cây đằng sau, tùy thuộc đôi môi nóng bỏng che phủ mà thô lỗ.

“Để cho Thanh Vũ dạy điện hạ, cái gì mới thật sự là hôn đi!”

Lâu Thanh Vũ, không, cần phải là Duệ, Tiếu Duệ. Kỹ năng hôn của hắn so với Già La Viêm Dạ không biết tiên tiến nhiều hơn bao năm, kia đa dạng, kỹ xảo đó, không phải Nhị hoàng tử trên vị thành niên liền đi quân doanh có thể tưởng tượng được.

Hắn bị Già La Viêm Dạ hôn hai lần, lần đầu tiên là khiếp sợ, lần thứ hai là lạnh lùng, hoàn toàn không có hưởng ứng. Nhưng hai lần này, đã đủ thoả mãn khiến hắn hiểu rõ nhược điểm của Già La Viêm Dạ. Hôn môi mặc dù là nam nhân trời sinh này dù sẽ thuận tiện, nhưng kỹ xảo, lại phải dựa vào tích lũy kinh nghiệm.

Già La Viêm Dạ kinh hãi tới trở tay không kịp, bị hắn chiếm thế thượng phong. Nửa đường biến chiêu cố gắng chuyển bại thành thắng, lại bị trùng kích trước nay chưa có đánh tan thần chí.

Lúc đó Lâu Thanh Vũ gắt gao giam hắn giữa mình cùng thân cây, tay trái đè hắn lại, tay phải sờ soạng sâu vào trong lễ phục của hắn. Già La Viêm Dạ tức giận xấu hổ giãy giụa, lại quên Lâu Thanh Vũ thuận tay trái, nửa người bên phải bị hắn mạnh mẽ ấn chế trụ, bên trái lại ép chặt ở trên thân cây.

“Buông…” Già La Viêm Dạ giãy ra một chữ, tức khắc lại bị đôi môi ngăn chặn. Đầu lưỡi Linh hoạt theo ý chủ nhân ở trong khoang miệng hắn đánh chiếm, khiến hắn giãy giụa mệt nhọc. Xúc cảm khiêu khích cực nóng từ sinh lý của nam nhân cực hạn, lý trí mơ màng như thế sắp không cánh mà bay. Mà ngay sau đó, chính phân thân mình bị một cái tay ấm áp khéo léo cầm, làm cho hắn không khỏi cả người căng thẳng, đáy lòng rốt cục nổi lên một sự kinh hoảng mơ hồ.