Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 47: Kiều oanh mị nhãn



Ngụy Long cùng Tiêu Nguyệt Mị điên - uyên - đảo phượng hết sức, ở bên trong nhà gỗ nhỏ núi Tê Phượng, Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc đang chìm đắm trong Bạt Vân Kiến Nhật* mừng như điên.

( chẻ mây ngắm trăng – tức là thấy ánh mặt trời sau khi những đám mây bay đi)

"Thanh Lạc." Cầu Thế Trinh bò dậy, quay đầu cọ lên trên người Thẩm Thanh Lạc, dán gương mặt vào mặt của nàng, mặt mày hớn hở nói: "Thật sự sảng khoái! Thanh Lạc, nó không có bị hỏng mất !"

Thẩm Thanh Lạc hốc mắt có chút đỏ lên, không có hỏng mất đương nhiên so với hỏng mất tốt hơn rồi. Thở hổn hển một hồi, dư vị dần dần biến mất, mới cảm thấy trong miệng có mùi vị tanh tưởi không thoải mái, nhỏ giọng hừ nói: "Xuống, để cho ta đứng lên súc miệng."

"Để ta đi lấy nước, nàng đừng đứng lên, nghỉ thêm một lát nữa đi." Cầu Thế Trinh chống lên hai cánh tay muốn rời giường, bỗng dừng lại hỏi một vấn đề vô cùng ngu ngốc: "Thanh Lạc, vật kia có mùi vị gì?"

Thẩm Thanh Lạc gõ xuống trán của hắn một cái thật mạnh, tức giận mắng: "Rất thơm, ăn rất ngon, lần tới bản thân mình tự nến đi."

"Không cần chờ lần tới, ta hiện tại liền nếm thử một chút." Cầu Thế Trinh hí mắt, cười hắc hắc, duỗi đầu lưỡi vào trong miệng Thẩm Thanh Lạc liếm liếm, xì một tiếng khinh miệt: "Thì ra là nó có mùi vị như vậy, thật là khó ăn."

"Đồ của chính mình còn ghét bỏ gì chứ?" Thẩm Thanh Lạc nắm được áo hông của Cầu Thế Trinh ôm chuyển một cái, chặn lại miệng hắn không để cho hắn rời ra, đôi môi dán đôi môi Cầu Thế Trinh lẩm bẩm nói: "Đem đồ gì đó của chàng ăn trở về."

"Được! Ta ăn trở lại." Cầu Thế Trinh mặt cười xấu xa, con mắt gần trong gang tấc lóe sáng lòe lòe nhìn Thẩm Thanh Lạc, "Thanh Lạc, ta ăn trở lại nha."

Thẩm Thanh Lạc nhìn áo Cầu Thế Trinh cười xấu xa, mới giật mình hiểu ra lời này của mình lại giống như là mình muốn hôn, thoáng chốc đỏ mặt xấu hổ thật muốn tìm được kẽ đất mà chui xuống, nhưng chưa tìm được kẽ đất nào, miệng bị Cầu Thế Trinh mạnh mạnh mẽ mẽ chặn lại, không có chỗ có thể trốn.

Lúc này mới hôn được một lúc, vật chống đỡ ở giữa hai chân của Thẩm Thanh Lạc đã cứng rắn lên. Xem ra sẽ không nhất thời mềm nhất thời cứng rắn, Thẩm Thanh Lạc trái tim đang hoảng sợ bất an bây giờ đã được thả xuống.

Cầu Thế Trinh cũng có chút vui mừng không kìm được, đỉnh đỉnh ngẩng đầu dục - vọng, thô thanh hỏi: "Thanh Lạc, nàng thích nó như vầy phải không?"

Thẩm Thanh Lạc bị hắn chọc chọc đến mặt đỏ bừng, nghĩ tới nguyên nhân sợ bóng sợ gió lần này, cũng không khỏi cảm động, mỉm cười đưa tay sờ cây gậy của Cầu Thế Trinh, áp vào bên tai Cầu Thế Trinh, nhỏ giọng hừ hừ: "Thích."

Mặt kề mặt cọ xát một hồi lâu, Cầu Thế Trinh than thở: "Thanh Lạc, nếu là thời gian cứ dừng lại như vậy, hai chúng ta cứ như vậy ở chung một chỗ qua cả đời, thật tốt biết bao nhiêu!"

"Cứ như vậy qua cả đời, chàng không cảm thấy tiếc nuối sao? Mỹ Nhân trong nội viện của chàng! Bên ngoài lại có Lục Liễu kiều oanh (gái lầu xanh)! Đều có duyên nha." Thẩm Thanh Lạc cười trêu nói.

"Ta với bọn họ không có gì." Cầu Thế Trinh chống lên hai cánh tay, cái trán khẽ đổ mồ hôi.

Người này có lúc thực sự như một kẻ ngốc, nói đùa cùng hắn, hắn cũng tưởng thật, Thẩm Thanh Lạc có chút hoảng hốt, không biết bên cạnh Cầu Thế Trinh có nhiều mỹ nhân như vậy, tại sao nhiều năm như vậy lại vẫn chưa có quan hệ với bọn họ.

"Thanh Lạc. . . . . . Thanh Lạc. . . . . ."

"Được rồi, ta tin chàng, đừng có kêu oan như vậy chứ." Thẩm Thanh Lạc nhìn Cầu Thế Trinh nằm ở trên người mình giống như một con chó nhỏ liền bật cười.

Hai người dính lấy nhau một lúc lâu, Cầu Thế Trinh lại rục rịch ngóc đầu dậy, Thẩm Thanh Lạc nghĩ tới thân thể Cầu Thế Trinh mới vừa phục hồi như cũ, không nên phóng túng quá độ tránh lưu lại hậu hoạn, liền vặn vẹo uốn éo thân thể mếu máo nói: "Bụng thật đói."

"A!" Cầu Thế Trinh kêu to, vội vàng nhảy xuống đất, "Ta đi nấu cháo."

Cầu Thế Trinh vừa mặc xiêm áo vừa chạy ra ngoài, Thẩm Thanh Lạc mỉm cười nhìn, trong trái tim dường như có những ngọn sóng nhộn nhạo, Cầu Thế Trinh đi một lúc lại bưng nước chạy trở lại.

"Nàng súc miệng trước đi, súc miệng xong thì ngủ một chút, ta nấu xong cơm sẽ gọi nàng dậy."

Thân thể tốt lên rồi, cũng nên trở về thành, không ít chuyện bên trong ngân hàng tư nhân vẫn đang chờ Cầu Thế Trinh về xử lý, thanh trừ mật thám trong phủ cũng không thể trì hoãn.

Cầu Thế Trinh không muốn trở về thành, hôn sự của Thẩm Thanh Lạc cùng Tiêu Nhữ Xương còn chưa giải quyết được, còn cần phải ẩn núp, trở về thành đồng nghĩa với việc hai người lại bị tách ra.

Hai người lại xê dịch qua mấy ngày, ngày hôm đó Cầu Hải tới, mang đến tin tức tốt cùng tin tức xấu.

Tần Minh Trí hôm đó theo như Thẩm Thanh Lạc giao phó, bí mật bàn với chưởng quầy của tửu lâu Hạ Phượng đưa ra các loại rượu nổi tiếng để đấu giá, lại mướn một người có tửu lượng cao đến quán làm kẻ lừa gạt, sau khi lừa Thẩm Hựu Đường vào tửu lâu, hai người mỗi ngày so tên rượu, với mắt say lờ đờ trong ánh trăng mờ đấu giá mua danh tửu, không tới một tháng, quán rượu đã đào được trong túi của Thẩm Hựu Đường 70 vạn lượng bạc.

"Nhiều như vậy!" Thẩm Thanh Lạc sợ hãi than, Tiêu Nhữ Xương gia tài giàu có, thật là ngoài ngoài ý muốn.

Cầu Thế Trinh biết Thẩm Thanh Lạc muốn lợi dụng lòng tham không đáy của Thẩm Hựu Đường ép Tiêu Nhữ Xương từ hôn. Thẩm Hựu Đường còn tiếp tục tìm Tiêu Nhữ Xương đòi bạc như vậy, có lẽ có thể ép Tiêu Nhữ Xương không thể nhịn được nữa mà lui hôn, nhưng, vài chục vạn lượng chừng trăm vạn lượng đối với Tiêu gia mà nói, coi như cũng chẳng là gì. Cầu Thế Trinh im lặng suy nghĩ một lúc, đối với Cầu Hải nói: "Sau khi ngươi trở về phủ, bảo Minh Trí đi theo cha nàng……… cha ThẩmThanh Lạc thương lượng, hãy nói ta nguyện ý cho hắn một triệu lượng bạc, để cho hắn lui hôn sự với Tiêu gia, đem Thanh Lạc gả cho ta."

"Không được, không thể cho cha ta nhiều bạc như vậy." Thẩm Thanh Lạc kêu lên.

"Không nhiều lắm, nàng ở đây trong lòng ta, là tất cả giá trị của ta (." Cầu Thế Trinh kéo tay Thẩm Thanh Lạc qua vuốt ve, cười nói: "Khấu trừ số bạc mà cha nàng mất ở nơi đó, cũng chỉ có ba mươi vạn lượng, nếu là có thể định ra chuyện cả đời của chúng ta, cũng không tồi."

"Chuyện này để mấy ngày sau hãy nói, để cho cha ta tiếp tục móc bạc của Tiêu Nhữ Xương mua rượu, một triệu lượng, chúng ta một hai cũng không móc." Thẩm Thanh Lạc suy nghĩ một chút nói.

"Đấu giá mua rượu không thể diễn tiếp nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiêu Nhữ Xương ra mặt can thiệp hành động của cha nàng, vậy về sau sẽ không có cách nào tính kế tiếp được." Cầu Thế Trinh lắc đầu, hắn cũng hi vọng tốn bạc có thể định ra hôn sự, chỉ sợ Tiêu Nhữ Xương sẽ không buông tha.

Chỉ là, nếu là Tiêu Nhữ Xương không chịu buông vứt bỏ, liền phải cho Thẩm Hựu Đường bạc, bọn họ bên này cũng không có tổn thất gì.

"Hãy cứ làm như vậy đi." Cầu Thế Trinh kiên trì, Thẩm Thanh Lạc cảm thấy có đạo lý, không có phản đối nữa, cười hỏi Cầu Hải: "Tin tức xấu là cái gì?"

"Là . . . . ." Cầu Hải ấp a ấp úng một hồi lâu, dò xét sắc mặt của Cầu Thế Trinh nhỏ giọng nói: "Trong thành khắp nơi truyền ra tin đồn, nói Gia vô năng."

Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh đồng thời kinh ngạc a một tiếng, lời đồn là từ đâu truyền ra? Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói ra hai chữ: "Đại phu."

Năng lực bản thân giờ đã không thành vấn đề nữa, nghe thấy tin đồn tổn hại đến thanh danh mặt mũi của mình, Cầu Thế Trinh cũng không có không vui, nếu là huynh muội Tiêu Nhữ Xương tin, chủ động mà đưa ra từ hôn, thì càng hay rồi. Hắn liều lĩnh mạo hiểm hỏi: "Tin đồn có thực không?" (chắc anh này hỏi tin đồn có căn cứ không)

Lời đồn đại tổn hại thanh danh nam nhân như vậy mà Gia nhà mình còn cao hứng như thế, không phải nên giận đến choáng váng sao? Cầu Hải có chút bận tâm, nhìn về phía Thẩm Thanh Lạc, lại thấy Thẩm Thanh Lạc cười khanh khách, cũng là bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.

Mình lo lắng vô ích, Cầu Hải chỉnh giọng điệu đem vốn là không dám nói cũng nói ra: "Truyền đi có mũi có mắt (có bằng chứng cụ thể , mấy cô nương trong nội viện của Gia khi bị đuổi ra khỏi phủ, họ đã chứng thực, họ ở Cầu phủ mấy năm, gia chưa bao giờ chạm qua họ."

Tuy là đã đoán trước được Cầu Thế Trinh chưa cùng người nào dính vào, lúc này xác nhận, Thẩm Thanh Lạc vẫn có chút tim đập mạnh và loạn nhịp. Cầu Thế Trinh sau lại cùng Cầu Hải nói những thứ gì Thẩm Thanh Lạc cũng không còn chú ý tới, tiếng bánh xe ngựa lăn qua đắc đắc vang lên, nàng mới giật mình tỉnh dậy.

"Sao lại cho Cầu Hải đi? Chúng ta cũng nên trở về thành rồi!"

"Không về." Cầu Thế Trinh đem Thẩm Thanh Lạc kéo vào trong ngực, trơ mặt ra nói: "Chờ nàng cùng Tiêu Nhữ Xương hủy bỏ hôn ước xong, chúng ta trở lại thành, lần này trở về, bất kể Tiêu gia có đồng ý hay không, ta đều một mực công khai từ hôn, lui hết hôn sự chúng ta sẽ được thành thân, cũng không cần tách ra nữa rồi."

Thẩm Thanh Lạc dở khóc dở cười, sẳng giọng: "Còn chuyện của ngân hàng thì sao? Ra ngoài này đã rất nhiều ngày rồi, ngộ nhỡ Tiêu Nhữ Xương lại bày kế hãm hại gì, xem chàng phải dọn dẹp thế nào?"

"Yên tâm, Tiêu Nhữ Xương thời gian này là không có tâm tình giở trò với ngân hàng đâu." Cầu Thế Trinh đắc ý cười, cọ xát gò má của Thẩm Thanh Lạc, cắn lỗ tai liếm liếm Thẩm Thanh Lạc, nhỏ giọng nói: "Thanh Lạc, đề nghị của ta hôm qua nàng cảm thấy thế nào, chúng ta thử một chút. . . . . ."

"Không để ý tới chàng." Thẩm Thanh Lạc mắc cỡ đến cổ cũng đỏ lên, đẩy Cầu Thế Trinh ra nhảy xuống đất.

Cầu Thế Trinh muốn thử, là kéo Thẩm Thanh Lạc cùng nhau đến ôn tuyền tắm uyên ương. Ngày hôm trước hai người trên chân núi du ngoạn lúc phát hiện trong đám cây cối rậm rạp thấp thoáng có một cái hang động, trong hang động có một ao nước nhỏ, ao nước này khí nóng mờ mịt, đem khí lạnh bên trong động đẩy đi. Cầu Thế Trinh lúc ấy lấy tay tìm tòi, phát hiện đây chính là Ôn Tuyền thì thật hưng phấn muốn kéo Thẩm Thanh Lạc đi xuống.

Hai ngày nay hắn đề nghị không ít lần, đề nghị thì đề nghị đi, trong miệng hắn còn không ngừng miêu tả cảnh hai người ngâm mình ở trong nước làm tiếp những thứ gì, lời kia nói xong lại ngọt lại ngán lại rõ ràng, nói chuyện đồng thời còn luôn không quên cong khố lên, biểu diễn cái kia đặc biệt tùy thời tùy chỗ có thể biến thành một *** lớn, làm cho Thẩm Thanh lạc thân thể nóng lên, hại nàng nóng nảy lại để ý.