Xuân Mãn Càn Khôn

Chương 9



Editor: Tiu Ú

Án mạng còn chưa giải quyết xong, tính nhẫn nại của Kiền Qua đã dùng hết.

Ở trên bàn ăn, hắn đặt đôi đũa xuống, làm như không thấy sơn hào hải vị đầy trên bàn.

“Ta muốn mang nàng trở về.” Hắn tuyên bố đơn giản.

Bàn ăn vốn đang náo nhiệt, đảo mắt một cái đã lâm vào yên tĩnh.

Bối Bối ngồi bên cạnh hắn, hai tay đang cầm chén uống súp măng xuân, trong cái miệng nhỏ nhắn còn đang nhai nhóp nhép măng non giòn.

“Về đâu?” Nàng ngây ngốc hỏi lại, không nhận thấy được không khí khác thường.

“Miêu Cương.”

Hai chữ đơn giản, khiến cho miếng măng non ngon miệng trong nháy mắt trở nên không còn chút hương vị nào. Nàng đặt chén súp xuống, vội vàng kháng nghị.

“Không được không được, chúng ta vừa

mới đến đây mà!” Vừa mới nhìn thấy mấy vị tỷ tỷ, ngay cả cha mẹ còn chưa được gặp, hắn lại chẳng hề để tâm, lập tức muốn kéo nàng trở về Miêu Cương rồi sao?

Cặp mắt đen híp lại, bắn ra tia nhìn bất mãn.

Mấy vị thiên kim Tiền phủ, cũng vây quanh ở bên cạnh bàn ăn, bên trong phòng quây quần toàn là mỹ nhân. Các nàng cúi đầu, thông minh lựa chọn cách ngậm miệng không nói, ánh mắt đều hướng đến nhìn đại tỷ.

Kim Kim nhận lấy khăn ướt, chà lau hai tay, rồi mới nhẹ nhàng nói ra ý kiến.

“Bối Bối mặc dù thoát khỏi hiềm nghi, nhưng mà án tử còn chưa phá xong, về phía quan phủ, chỉ sợ không muốn cho nàng rời khỏi kinh thành.” Nàng nói hợp tình hợp lý.

Mấy tỷ muội mãnh liệt gật đầu, liếc mắt nhìn về Kiền Qua.

Hắn mặt lạnh, nói không cần chút suy nghĩ.

“Những chuyện nhỏ nhặt này, ngươi có thể xử lý được.”

Kim Kim nhướn mi. “Ngươi quá đề cao ta rồi.”

Mắt thấy hắn tâng bốc đại tỷ, Bối Bối nhíu đôi mày liễu, giống như một đứa trẻ đáng thương, níu ống tay áo của hắn mà lắc lắc, mong đợi có thể xin được một chút thương hại.

“Đừng đi sớm như vậy, có được không? Trong kinh thành còn có rất nhiều nơi vui vẻ mà, ở Miêu Cương không có đâu, chúng ta ở lại, ta dẫn chàng đi vài nơi này…”

Lời còn chưa nói hết, hai đường mày kiếm kia đã sớm nhíu chặt lại.

Hỏng bét, xem ra chính sách đáng thương không có hiệu quả!

“Chúng ta ngày mai lên đường.” Hắn nói thẳng, bưng ly rượu lên, chân mày không hề dãn ra, thần sắc càng ngưng trọng thêm chút ít.

Bối Bối hít sâu, bị sự cố chấp bá đạo của Kiền Qua đánh cho một gậy, cơn tức giận cũng dâng lên. Nàng nộ khí đằng đằng, hai tay vỗ bàn một cái, mạnh mẽ đứng lên khỏi ghế, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thẳng ánh mắt của hắn.

“Kiền Qua, chàng nghe cho rõ, bổn cô nương, ta, không, đi!” Nàng hét lên, kiên định lập trường.

Hắn mím môi, giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.

“Đi!” Kiền Qua quát.

“Không đi!” Nàng không cam lòng yếu thế, rống trả lại.

Cặp mắt đen lãnh khốc chống lại đôi mắt sáng quật cường, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co không dứt.

“Nàng phải theo ta trở về.”

“Vì sao?”

“Bởi vì nàng là thê tử của ta.”

“Nếu đã là thê tử, không phải là gia súc chàng mua, làm sao có thể tùy chàng dắt

đông dắt tây? Ta đương nhiên là có quyền quyết định muốn ở đâu!”

Kiền Qua hít sâu một hơi, đập một cái thật mạnh lên mặt bàn, rượu và thức ăn ngon đầy bàn đinh đinh đương đương rơi xuống kêu loạn. Bọn nha hoàn hầu hạ bên trong phòng, cũng không có can đảm tử thu dọn, ôm đầu nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.

“Theo ta về nhà.” Hắn nhìn nàng chằm chằm, cặp mắt đen lóe sáng, hai nắm đấm nắm chặt. Cường ngạnh ra lệnh, từng chữ từng câu từ trong kẽ răng rít lên.

Hừ! Nàng cũng không sợ đâu!

Bối Bối vươn tay, giữ lấy gương mặt tuấn tú, nghiêng mặt sát tới trước mắt hắn.

“Đây chính là nhà của ta!”

Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, hai tay nàng đột nhiên cảm thấy cứng đờ. Sâu thẳm bên trong cặp mắt đen kia, hiện lên

vẻ đau nhói.

Kiền Qua sắc mặt trở nên u ám.

“Vậy sao? Kinh thành náo nhiệt mới là nhà của nàng, Miêu Cương hoang vu đương nhiên so ra còn thua kém nhiều.” Hắn nheo mắt, nhẹ nhàng nói, nhưng thanh âm còn lạnh hơn gió rét tháng chạp.

Nàng chợt lạnh sống lưng, giật mình vì bản thân nói sai rồi.

Trời ạ, hắn hiểu lầm, nàng không phải là có ý như vậy!

Kinh thành là nhà của nàng, nhưng cũng không có nghĩa là, nàng phủ nhận Miêu Cương của hắn không phải là nhà của nàng. Cái gọi là nhà, phải có người nhà có thể chia sẻ cười vui ấm áp, cái gọi là nhà, phải có một người khiến cho nàng quan tâm…

Hắn chính là người nàng quan tâm mà!

“Kiền Qua, ta…” Bối Bối vội vã muốn giải thích, nhưng đầu lưỡi bị níu lại, trong đầu loạn nghĩ, làm trò trước mặt các tỷ muội, nàng lại càng không thể mất mặt mà nói xin lỗi.

Còn nghĩ chưa ra nên làm thế nào, Kiền Qua đã đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng.

“Nàng không đi, ta đi.”

“Muốn đi cũng được, vậy còn cổ độc của

ta thì sao!” Nàng hét lên, không hề sợ hãi, nàng biết hắn tuyệt sẽ không làm ngơ chuyện sinh tử của nàng. Trong cơ thể nàng có cổ độc, giờ phút này ngược lại trở thành lá bùa hộ mệnh.

Kiền Qua quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, bỗng dưng rút ra con dao săn bên hông, kéo xiêm y ra, lộ ra lồng ngực cường tráng ngăm đen.

“Ta giải!”

Mũi đao bạc lóe sáng đâm vào lồng ngực, từ miệng vết thương chảy ra một dòng máu, máu tươi chảy theo lưỡi đao, nhỏ vào bên trong ly rượu.

“Uống hết chén máu này, Thất Nhật Cổ bên trong cơ thể nàng có thể được giải.” Hắn lạnh nhạt nói xong, thân hình cao lớn bước ra đại sảnh, phất tay áo rời đi.

Bên trong phòng trầm mặc, không ai lên tiếng, toàn bộ tầm mắt rơi vào trên người Bối Bối.

Nàng nhìn chằm chằm chén máu, toàn thân cứng ngắc, đến khi bộ ngực thấy đau, mới phát hiện ra từ lúc hắn rời đi nàng đã quên hô hấp.

Kiền Qua bỏ đi, hắn thật sự không cần nàng…

Chất lỏng nóng ấm tràn trong hốc mắt, chén máu màu đỏ trong mắt càng lúc càng mơ hồ.

“Bối Bối, muội không đuổi theo hắn sao?” Tứ tỷ ôn nhu nhất mở miệng, đôi mắt tuyệt mỹ nhìn về phía cửa, vẻ mặt lo lắng.

“Đuổi theo thì làm sao? Hắn muốn đi thì để cho hắn đi, ta ngược lại lại càng thoải mái.” Nàng ra vẻ kiên cường, nhưng thanh âm đang run rẩy. Nàng ngẩng cằm lên cao, muốn thong dong rời khỏi đại sảnh, nhưng cước bộ lại vội vã vô cùng.

Cho đến đi trở về phòng, đóng cửa phòng xong, nàng hít sâu một hơi, lao lên trên giường.

“Oa!” Tiếng khóc thê thảm truyền khắp mọi nơi trong Tiền phủ.

Bối Bối cả người chôn bên trong chăn bông, khóc đến khàn cả giọng, nước mắt thấm ướt chăn gấm. Nàng vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng khó chịu như thể bị đào một cái lỗ thật sâu.

Ô ô, hắn đi rồi!

Ô ô! Hắn không cần nàng!

Ô ô! Cái tên man tử bá đạo ngu ngốc kia!

Cũng không lên tiếng hỏi mọi chuyện cho rõ ràng sao? Nàng rất quan tâm hắn, rất thương hắn mà!

Giải được Thất Nhật Cổ thì sao? Còn tình cổ hắn hạ trong lòng nàng, nàng biết tìm ai mà giải?

Đang khóc đến thương tâm, chăn bông đột nhiên bị xốc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc như hoa lê đới vũ, nhất thời không có chỗ trốn. Bốn vị tỷ tỷ toàn bộ ghé tới bên giường, bao quanh vây lấy nàng.

“Đừng khóc nữa, mau ra đây.” Kim Kim vươn tay, cứng rắn kéo tiểu muội xuống giường.

“Không muốn!” Nàng lại kêu khóc.

“Muội nếu không ra đây, có thể sẽ không đuổi kịp Kiền Qua đâu.”

“Ta không muốn đuổi theo hắn!” Bối Bối cắn đôi môi run rẩy, không ngừng lắc đầu, cho dù trong lòng đau muốn chết, vẫn cố gắng quật cường.

Kim Kim nhíu mày, ngồi xuống bên giường.

“Muội thật sự muốn rời khỏi Kiền Qua?”

Nàng muốn gật đầu, nhưng nước mắt đã tiết lộ tâm sự. Nếu như thật lòng muốn rời khỏi hắn, nàng làm gì phải khóc thành như vậy?

“Là hắn không quan tâm ta.” Nghĩ đến như vậy, nước mắt lại càng trào ra mãnh liệt.

“Ngốc nghếch, muội thử nghĩ cẩn thận xem, Kiền Qua nếu như không cần muội, cần gì phải bởi vì chuyện muội không trở về Miêu Cương mà phát giận như vậy?”

Bối Bối ngẩng cái đầu nhỏ, nước mắt đang chảy như suối, bởi vì lời nói của Kim Kim, nên ngưng lại một chút.

Nói như vậy nghĩa là, Kiền Qua là quan tâm nàng sao?

Nàng cũng muốn nói cho hắn biết, bản thân không phải là không muốn cùng hắn trở về Miêu Cương, nhưng mà cha mẹ còn đang ở Tứ Xuyên, còn chưa được gặp qua đứa con rể này mà! Nàng muốn đợi đến khi cha mẹ trở về phủ, trịnh trọng nói cho cha mẹ biết, mình hiện tại đã gả cho một nam nhân trầm mặc nghiêm khắc, nhưng đối xử rất tốt với nàng…

Ngọn lửa hy vọng lặng lẽ bùng lên trong lòng, đau đớn trong ngực, từng chút từng chút giảm bớt.

Kim Kim cầm áo choàng, giúp tiểu muội mặc vào, ngoài miệng tiếp tục nói.

“Mà cũng nói, Tiền gia chưa bao giờ chịu lỗ trong chuyện làm ăn, làm sao có thể bồi thường một người vợ cho hắn? Kiền Qua là con rể Tiền gia, bất luận như thế nào, Tiền gia cũng phải đền bù, muội tự mình hiểu rõ đi! Muốn tự mình đuổi theo, hay là bị trói gô đưa đi?”

Bối Bối bị lôi kéo xuống giường, mặc dù

muốn đuổi theo Kiền Qua thật, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút ủy khuất.

“Đại tỷ, rốt cuộc là tiền bạc quan trọng, hay là mặt mũi của ta quan trọng?”

Kim, Ngân, Châu, Bảo* xếp thành một hàng! Lộ ra nụ cười mỉm, đồng thanh trả lời.

(*tên 4 vị tỷ tỷ)

“Đương – nhiên – là – tiền!”

* * *

Nguyệt hắc phong cao, một bóng dáng nho nhỏ trên đường chạy trốn. Bối Bối thở hổn hển, mồ hôi thấm ướt xiêm y, nhưng làm sao cũng không đuổi kịp Kiền Qua.

Con đường đen nhánh, không có lấy một nửa bóng dáng của bất kỳ ai. Đèn lồng trong tay nàng, nửa canh giờ trước đã tắt ngúm. Nàng cắn răng, sờ soạng lần mò trong bóng đêm đã lâu, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Quái lạ, không phải đại tỷ đã nói, Kiền Qua rời đi chưa bao lâu, nếu nàng động tác mau lẹ một chút, nhất định có thể đuổi kịp sao? Nhưng sao nàng đi đã lâu như vậy, mà ngay cả bóng lưng của hắn cũng không nhìn thấy?

Ô ô, man tử đáng giận kia, không có chuyện gì sao lại đi nhanh như vậy làm gì? Chân của nàng cũng không dài như hắn, đuổi theo rất cực khổ nha!

Nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa lạnh vừa mệt, đôi mắt lúc trước đã khóc đến đau, nay lại ươn ướt một chút.

Nếu như không đuổi kịp Kiền Qua, vậy nàng phải làm sao đây? Vừa nghĩ tới chuyện từ giờ trở đi không thể nhìn thấy hắn, lòng nàng lại càng đau đớn. Từ sau khi hắn rời đi, nàng mới rõ ràng phát hiện, bản thân đã không thể rời xa hắn.

Một bóng người lặng lẽ nhích tới gần, cái bóng che mất ánh trăng.

“Kiền Qua!” Nàng lập tức nhảy lên, vui mừng hô to.

A, hắn quay lại tìm nàng sao?!

Đường Thuấn khuôn mặt dữ tợn, từ trên cao nhìn xuống nàng.

“Tiền cô nương, đang tìm người sao?”

Bối Bối thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng né tránh vài thước, cố gắng cách xa Đường Thuấn.

“Ngươi sao lại ở chỗ này?” Nàng cắn môi, trong lòng hiện lên dự cảm không rõ.

“Tại hạ ở chỗ này, là muốn chờ Tiền cô nương.” Đường Thuấn cười cười, trên người phát ra sát khí nồng đậm.

A, đợi nàng?!

“Đường gia tìm ta có việc gì sao?” Bối Bối nháy mắt, lặng lẽ nhích đôi giày nhỏ, chẳng qua là Đường Thuấn nhìn thấy nàng lui về phía sau, cũng lấn lên phía trước, đúng là âm hồn bất tán đeo bám không tha.

Đường Thuấn cười càng âm độc. “Ngươi nữ nhân này cũng thật lợi hại, làm ăn không đấu lại ta, không biết dùng biện pháp gì, mà có thể mượn được Cổ Vương làm chỗ dựa, hủy đi tiệm thuốc của ta.”

An Bình đường sau khi bị phá hủy, quan phủ vội vã truy bắt gã, khiến cho gã có muốn ở lại cũng không được. Nhưng mà, muốn gã cứ như vậy mà rời đi, bỏ qua cho Tiền Bối Bối, gã thật không cam lòng!

Đường Thuấn phỏng đoán, Cổ Vương mặc dù không dễ chọc, nhưng cuối cùng

cũng chỉ là làm thuê cho Tiền gia, nếu muốn báo thù, đương nhiên phải chờ tới khi nhân vật khó dây dưa rời đi trước.

Gã mai phục bên ngoài Tiền phủ, kiên nhẫn đợi đến khi Cổ Vương rời đi, mới dám hiện thân.

“Ồ! Đường gia là tới nói lời từ biệt sao?” Nàng hỏi lung tung, mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng muốn tìm cách thoát thân.

Chẳng qua là, lúc này sắc trời mờ mịt, ngay cả bóng quỷ cũng không nhìn thấy, nàng biết đến nơi nào mà tìm viện binh?

“Đúng vậy nha, trước khi chia tay, có một lễ vật nhỏ tặng riêng cho Tiền cô nương.” Đường Thuấn lấy ra một cái bình nhỏ, tiến tới gần Bối Bối, hai mắt lóe lên.

“Ách, không cần phải đa lễ như vậy.” Nàng nhìn chằm chằm cái bình kia, trong lòng xác định đó tuyệt đối không phải là thứ gì tốt đẹp.

“Đây là Thực Cốt Lộ ta đặc biệt điều chế, một khi đã dính vào người, da thịt xinh đẹp kia đảo mắt một cái sẽ bị ăn mòn thành xương trắng.” Đường Thuấn hưng phấn nói, mở cái bình ra, một mùi hương thơm phức lập tức tràn ngập bốn phía, khiến cho người ta khó có thể hô hấp.

Bối Bối liên tục lui về phía sau, hai chân cũng đã mềm nhũn.

Nàng từng nghe qua Thực Cốt Lộ, vật này nổi danh cổ quái, có thể làm tan rã hài cốt, người bình thường tuyệt đối không dám sử dụng. Nhưng nàng trăm triệu lần không ngờ tới, Đường Thuấn lại ác độc như vậy, dùng tới cả thứ này để đối phó nàng.

Đáng chết, nếu như dính phải chất lỏng trong bình, nàng khẳng định đảo mắt một cái đã bị hòa tan không còn một mống, làm gì còn có thể đi tìm Kiền Qua?

Đường Thuấn càng đi tới gần, giơ cái bình lên cao một chút.

“Ách, ngươi đừng vọng động… Ngươi… A, Kiền Qua!” Thời điểm nguy cấp nhất, nàng theo bản năng gọi to tên của hắn.

Không còn kịp rồi!

Chất lỏng bị hắt ra, toàn bộ văng lên da thịt nàng, khiến cho toàn thân nàng phát rét.

“A…” Bối Bối trong mùi hương nồng nặc phát ra kêu thảm thiết, hai tay ôm lấy thân thể, chật vật ngã xuống đất.

Ô ô, nàng xong đời, nàng chết chắc, nàng sắp bị rã nát…

Ơ? Sao lại không đau?

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, bỗng dưng trở thành thanh âm nghi ngờ.

Bối Bối trấn định lại, ngẩng cái đầu nhỏ, nhìn chằm chằm thân thể của mình, nghi hoặc không giải thích được.

Dưới ánh trăng, da thịt ướt át một mảnh phát sáng lấp lánh, nhưng lại không thấy rữa nát, càng không thấy xương trắng, nàng thậm chí còn không cảm thấy đau đớn!

Nàng ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn Đường Thuấn. Gã so ra còn khiếp sợ hơn nàng, vẫn chưa từ bỏ ý, lắc lắc cái bình dội hết phần Thực Cốt Lộ còn lại lên trên người nàng.

Chất lỏng lành lạnh, chạm vào da thịt nàng, không tạo thành bất cứ thương tổn gì, lại còn nhuộm nàng thành hương thơm ngào ngạt.

“Không thể nào, ngươi sao có thể không có chuyện gì?” Đường Thuấn hổn hển, hai mắt mở trừng trừng, nghĩ không ra chỗ nào có vấn đề.

Thực Cốt Lộ là do tự tay gã điều chế, là loại dược chí độc trong thiên hạ, vì sao lại không có hiệu quả đối với Tiền Bối Bối?

Trong một góc tối u ám, đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp.

“Trên người nàng có Thất Nhật Cổ, những thứ độc khác không thể gây thương tổn cho nàng.” Kiền Qua đạp cỏ bước ra, thân hình cao lớn, gương mặt nghiêm khắc tuấn tú lộ rõ dưới ánh trăng. Hắn một thân hắc bào, không biết đã đứng một bên nhìn bao lâu.

Bối Bối nhảy dựng lên, vội vàng huỵch huỵch chạy tới, kéo lấy cánh tay hắn ôm thật chặt, chỉ sợ lại không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

Đường Thuấn sắc mặt trắng bệch, không cách nào hiểu được.

“Nhưng mà… Nhưng mà… Nàng vì sao lại không chết?” Người trúng Thất Nhật Cổ, sẽ tươi sống đau chết, làm gì có thể giống như nữ nhân này, sống sót nhảy nhót chạy loạn khắp nơi?

Kiền Qua cúi đầu, nhìn người đang ôm lấy cánh tay hắn.

“Bởi vì, nàng là thê tử của ta.”

Đường Thuấn bừng tỉnh ngộ.

Tiền Bối Bối không phải là cố chủ của Kiền Qua, mà là thê tử của hắn!

Thất Nhật Cổ là độc trong thiên hạ, còn là loại cổ đáng sợ, đều chỉ nghe theo điều khiển của Cổ Vương. Kiền Qua ức chế độc tính, làm cho thê tử dựa vào Thất Nhật Cổ, có thể bách độc bất xâm, nhưng vẫn không bị độc cổ làm hại.

Kiền Qua nhếch môi cười lạnh, từ trong tay áo chậm rãi lấy ra một khối tròn bằng bạc.

“Ngươi phải biết, muốn thương tổn thê tử của ta, là phải trả giá rất nhiều.” Hắn vận công bắn ra, khối bạc hưu một tiếng, bay về phía trước.

Đường Thuấn thở hốc vì kinh ngạc, khối bạc đã lăn tới chân gã rồi mở bung ra, bên trong chảy ra chất lỏng màu đen.

Chất lỏng màu đen giống như con rắn nhỏ, tìm kiếm nguồn nhiệt, Đường Thuấn xoay người chạy nhanh, nhưng tốc độ của bọn chúng vẫn nhanh hơn, lập tức đuổi theo. Đường Thuấn kêu gào thê thảm, toàn bộ rắn đen đã chui vào lòng bàn chân của gã.

“A!” Tiếng kêu khóc thê lương của Đường Thuấn từ từ vang xa, trong đêm khuya u tĩnh, lại càng lộ ra vẻ đáng sợ.

Kiền Qua áp khuôn mặt nhỏ vào trong lồng ngực, không để cho nàng nhìn thấy.

“Không nên nhìn.” Bàn tay to ấm áp, giữ chặt nàng, mùi vị quen thuộc, nhiệt độ ấm áp cuồn cuộn trào tới không dứt.

Cho dù không nhìn thấy, tiếng kêu thê lương thảm thiết vẫn không ngừng truyền đến. Nàng ôm chặt lấy hắn, cho đến khi tiếng kêu thảm thiết tan hết, cái đầu nhỏ mới từ từ ló ra, trên mặt vẫn còn sợ hãi.

“A, đó là…”

“Thất Nhật Cổ.”

Nàng vỗ vỗ ngực. “Chàng còn lưu lại thứ

đáng sợ này?”

Kiền Qua gật đầu.

“Trước đó ta đã lưu lại.”

Ô… Cái gì cơ, trước đó?

Bối Bối nhìu đôi lông mày cong cong, ngây ngốc khi nghe đến hai chữ này. Nàng chìm trong suy nghĩ, đem chân tướng mọi chuyện suy nghĩ kỹ càng lại một lần.

“Chàng “trước đó” đã biết, thánh dược sẽ bị ta đánh vỡ?” Nàng hỏi.

Kiền Qua gật đầu.

Nàng nheo con ngươi, đánh đánh vào lồng ngực của hắn. “Chàng sớm đã biết ta sẽ đi trộm thánh dược?”

“Nàng sẽ không nhịn được.” Hắn thản nhiên nói, đã sớm nhìn ra nàng lúc đó vội vàng tính cách.

Hay lắm, nàng cuối cùng đã hiểu rồi!

Từ khi đem nàng về núi Thương Mang, trong lòng hắn đã có tính toán. Để yên cho nàng đi trộm thánh dược, khiến cho nàng trúng độc, làm cho nàng phải trở thành thê tử của hắn, đây hết thảy đều là có mưu tính trước.

Mà nàng không chống lại được lòng hiếu kỳ của bản thân, không nhìn ra hắn mưu ma chước quỷ, vừa thấy hắn thả mồi, đã ngoan ngoãn nhảy tới cắn câu.

Đôi mắt trong veo nheo lại.

“Thì ra là, chàng từ đầu tới đuôi đều tính

toán với ta.” Nàng bừng tỉnh ngộ.

Biết quỷ kế của hắn, nàng cũng không tức giận, ngược lại len lén có chút vui vẻ. Với tính tình lạnh lùng của hắn, nguyện ý phí nhiều công sức đặt bẫy nàng như vậy, đem nàng vào trong lòng bàn tay, không phải là càng chứng minh hắn rất quan tâm nàng sao?

Kiền Qua trầm mặc một hồi lâu, sau đó gật đầu. “

Ta yêu nàng.”

Mặt của nàng đỏ hồng, cho dù có tức vì hắn gạt người, thì lúc này cũng hết giận hơn phân nửa.

“Từ lúc nào đã bắt đầu yêu ta?”

“Khách điếm.”

Oa, từ khi đó, hắn đối với nàng đã…

Trái tim Bối Bối ấm áp, nhưng vẫn cãi lại.

“Chàng đặt bẫy ta, lừa ta, không sợ ta sẽ không yêu chàng sao?”

“Ta sẽ khiến nàng yêu ta.” Hắn khẳng định.

Hừ, người này, thật sự không có nửa điểm nghi ngờ đối với sức quyến rũ nam tính của bản thân a! Bất quá, mạnh mẽ dũng mãnh như hắn, bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ yêu, có ai có thể cự tuyệt?

“Bá đạo!” Nàng đâm ngón tay vào lồng ngực hắn, nhưng thúc thủ vô sách* đối với tính tình cuồng vọng của hắn.

(*thúc thủ vô sách: bó tay không còn

cách nào)

Kiền Qua cầm lấy bàn tay nàng, dựa đầu lên trán nàng, cặp mắt đen sâu thẳm nhìn nàng.

“Nàng vì sao lại tới đây?” Hắn thận trọng hỏi.

Bối Bối nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng, một hồi lâu sau mới khua lên dũng khí mở miệng.

“Ta không muốn rời khỏi chàng.”

Cặp mắt đen sáng ngời, bởi vì nàng đã chịu thừa nhận, sự lạnh lẽo âm trầm đã được thay thế bằng ánh nhìn vui vẻ.

“Nàng không phải là muốn ở lại kinh thành sao?” Hắn hỏi.

Nàng dùng sức lắc đầu.

“Ta muốn đi theo chàng. Bất luận là kinh thành hay là Miêu Cương, ta cũng không muốn rời khỏi chàng.”

Kiền Qua nhìn nàng, thật lâu không nói gì.

Hắn cứ như vậy nhìn nàng, nhìn thẳng vào trong mắt nàng, giống như là muốn nhìn thấu hồn phách của nàng, muốn nàng cẩn thận nhìn rõ tâm ý của hắn.

Một hồi lâu sau, hắn mạnh mẽ vươn tay, ôm nàng vào trong lồng ngực, hai cánh tay vòng quanh nàng thật chặt, cặp mắt đen hung mãnh nhìn chằm chằm không rời.

“Lúc trước, là ta dụng kế sắp đặt nàng, hôm nay, là nàng cam tâm tình nguyện sao?” Hắn chất vấn, vẻ mặt nghiêm túc.

Nàng gật đầu, không bao giờ hoài nghi nữa. Đôi môi căng mọng ghé vào làn môi mỏng, chủ động in lại một dấu hôn, tuyên thệ tình yêu say đắm đối với hắn.

Kiền Qua ngửa đầu, phát ra một tiếng gào thét vui mừng, âm thanh chấn động cánh rừng bát ngát.

“Theo ta trở về Miêu Cương đi!”

“Không, về Tiền phủ trước.”

Mặt hắn lại trầm xuống.

Bối Bối mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt ngăm đen.

“Về Tiền phủ trước, ra mắt cha mẹ ta, ta muốn nói cho bọn họ biết, ta gả cho Cổ Vương của Miêu Cương, từ nay về sau, đã có người thay thế bọn họ, thương ta, cưng chiều ta cả đời. Sau đó, ta liền theo chàng trở về Miêu Cương.” Nàng rốt cục đã hiểu, nơi nào có Kiền Qua, đó chính là nhà của nàng.

Kiền Qua vỗ về khuôn mặt nàng, ấn xuống một nụ hôn ngắn ngủi mãnh liệt trên đôi hồng nộn.

Sau đó, hắn ôm lấy Bối Bối, nhón mũi chân một chút, thân hình nhanh như ngôi sao xẹt, trở về Tiền phủ kinh thành.