Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 43



Nghe được câu khuyên nhủ chân tình, bàn tay Yến Nhiễm đang lơ lửng trên không cũng khẽ khựng lại, chần chừ chốc lát rồi từ từ đặt xuống bàn. Chớp mắt kế tiếp, Lý Tịch Trì đột ngột đoạt chén rượu đi. Trước ánh mắt ngạc nhiên sửng sốt của Yến Nhiễm, y thống khoái ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

“Rượu ngon…” Y lầm bầm tán thưởng: “Đúng mùi vị ta hoài niệm bấy lâu nay.”

Dòng thời gian thật kỳ lạ, cứ chọn ngay khoảnh khắc người ta muốn lưu giữ nhất mà vội vã trôi qua. Hôm sau khi mặt trời ngả bóng về tây, Lý Tịch Trì tự mình thả gót đến phòng của Yến Nhiễm để đón hắn cùng tiến cung, đối mặt với nguy cơ trùng điệp trong buổi tiệc rượu linh đình.

Khu viện nhỏ bé vẫn yên lặng vắng vẻ. Giữa ánh nến bập bùng nhá nhem tối, vài bóng người ẩn hiện trên khung cửa sổ phía xa xa.

Lúc Lý Tịch Trì đẩy cửa bước vào, y nhìn thấy dáng lưng Yến Nhiễm. Hắn đang mặc bộ hoa phục màu thanh lam trang nhã y mang tới. Đứng bên cạnh, Tiểu Thu cầm hộp gỗ đựng mũ kim quan, cố nhón mũi chân hòng giúp Yến Nhiễm. Tuy có lòng nhưng hắn chẳng phải người hầu kinh nghiệm lâu năm, phục vụ cũng chưa tốt nên căn bản không rõ phải làm thế nào, cứ loay hoay mãi với vật trang sức cao qúy.

“Để đấy cho ta.”

Chứng kiến cảnh ấy, Lý Tịch Trì lập tức lên tiếng. Tiểu Thu nhác trông chủ tử, vội vã hành lễ rồi biết ý lui sang bên. Lý Tịch Trì thong thả đi tới gần, vươn tay nâng suối tóc đen dài mềm mượt.

Nghe loáng thoáng thanh âm của Lý Tịch Trì, tiềm thức Yến Nhiễm đã hét to phải mau chóng tránh né song y kề sát tai hắn, nhẹ giọng thì thầm: “Đêm nay! Cả đêm nay, chúng ta không nên tách rời.”

Mấy câu chữ ngắn ngủi như chuông đồng ngàn cân nhắc nhở Yến Nhiễm. Ban đầu bờ vai gầy mảnh khảnh hơi run rẩy song dần dần an tĩnh, cứng cỏi.

Lý Tịch Trì nhận lược từ tay Tiểu Thu, đích thân chải tóc cho Yến Nhiễm.

“Chiếc kim quan này do ta sai thợ đặc biệt chế tạo riêng.” Tựa hồ muốn thổi bay hết nỗi bất an dưới đáy lòng hắn, Lý Tịch Trì dịu dàng tâm sự: “Đây là thiết kế dành cho nam tử Đại Diễm triều. Lần đầu tiên ta chải tóc hộ người khác nên chỉ đạt trình độ tầm tầm thôi.”

Vừa chậm rãi nói, y vừa thành thạo buộc mái tóc dài rồi cuộn thành một búi nhỏ trên đỉnh đầu, sau đó đem mũ miện cẩn thanh ngọc và những sợi chỉ óng ánh bạc gắn lên cẩn thận.

Hoàn thành thao tác cuối cùng, Yến Nhiễm chầm chậm xoay người lại. Bộ trường bào tinh tế được thợ may chăm chút từng đường kéo mũi kim kết hợp màu xanh biếc kín đáo càng tôn nổi khí chất trầm ổn. Trong bờ biển kí ức của mình, chưa bao giờ Lý Tịch Trì gặp nam tử kinh diễm nhường này. Nhất thời, y quên luôn khả năng sử dụng ngôn ngữ, đứng sững sờ ngắm hắn chằm chằm.

Hai gò má xanh xao của Yến Nhiễm vụt hiện mạt đỏ ửng vì xấu hổ nhưng hắn cố tỏ vẻ bình tĩnh, miệng thở dài: “Thời gian không còn sớm nữa rồi.”

Yến hội hoàng cung khai tiệc vào giờ Dậu. Khi xe ngựa Liên Vương phủ đến cửa cung thì yến hội cũng vừa bắt đầu. Lý Tịch Trì đỡ Yến Nhiễm lần lượt xuống xe, thong dong theo thái giám dẫn đường tới Phủng Hương Các.

Khu hoa viên rộng lớn trống trải rực sáng dưới trăm ngàn cây đèn lưu ly quý giá tiến cống từ Tây Vực. Đài cao phủ thảm đỏ chói lọi nằm ngay giữa trung tâm, chỉ một lát nữa các đoàn kịch sẽ thi nhau thượng diễn ở đây.

Hoàng đế ngồi chếch hướng bắc, chiếc ghế trống bên phải là vị trí của Liên Vương gia Lý Tịch Trì. Hàng đại thần quan trọng chia nhau rải rác hai phía Tây Nam. Bóng tối mập mờ chỉ nhìn thấp thoáng màu quan phục nhưng chẳng trông rõ mặt người.

Hoàng thượng còn chưa tới nơi, đương lúc Lý Tịch Trì kéo Yến Nhiễm ổn định chỗ ngồi sắp xếp trước thì nghe thấy thanh âm bẩm báo cung kính của một quan nội thị: “Đạm Thai công tử, Hồ phi truyền lệnh gặp riêng công tử!”

Yến Nhiễm ngạc nhiên tự hỏi trong khi bàn tay Lý Tịch Trì căng thẳng siết chặt đến phát đau.